Bắt Được Thỏ Con Rồi

Chương 82: - Vu Oan.




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Câu nói này làm cả lớp lặng như tờ, Hải Đăng đã lâu không xuất hiện giờ mới được quay lại sàn. Cậu ta thực hiện đúng chức trách của một lớp trưởng gương mẫu, lấy giấy bút ra, đi lên bục giáo viên hô to: "Các khanh bình thân!"


Cả đám trong lớp vốn nhốn nháo lập tức ngồi xuống chỗ của mình, im thin thít chờ pi sà lên tiếng chỉnh đốn đội hình đội ngũ. Hải Đăng yêu cầu lớp phó thể thao chạy nhanh xuống văn phòng mời thầy chủ nhiệm, còn bản thân ngồi xuống ghế giáo viên, chậm rãi hỏi Dịu: "Cậu có chắc là mất không? Bao nhiêu tiền?"


"Mất thật mà!" Dịu dậm chân đau đớn "Tiết sau này là tiết của thầy chủ nhiệm, mình mang đi để đóng tiền may thêm đồng phục đó! Gần 3 triệu chứ đâu có ít!"


"Đồng phục trường mình đâu có thu tiền học sinh giỏi?" Cậu ta nhìn Dịu đầy nghi hoặc "Cậu có nhầm không? Dù là thu tiền cũng chỉ có gần 1 triệu một bộ!"


"Mình may thêm hai bộ vì mấy cái kia ngắn hết cả rồi!" Dịu giải thích "Ngoài tiền đóng đồng phục mình có mang theo một chút để tan học đi mua đồ, mình hẹn với Linh Oanh từ hôm qua!"


"Hải Đăng, cậu nghĩ Dịu nói dối hả?" Linh Oanh lúc này mới đứng lên chất vấn "Chúng mình muốn đi shopping, hôm qua nhắn tin cho nhau vẫn còn trên mess nè!"


"Thôi được, cứ cho là cậu mất tiền đi cũng được.." Hải Đăng tinh tường quét mắt một lượt quanh lớp "..Nhưng nhỡ cậu làm rơi ở đâu thì sao? Hoặc tiêu gì đó không nhớ chẳng hạn! Nhớ kĩ lại đi, lớp mình từ xưa đến nay chưa bao giờ xảy ra sự vụ này đâu!"


"Không có!" Dịu hơi ngân ngấn nước mắt, nghĩ lại "Trước khi xuống thể dục mình vẫn để nó trong cặp này, vì nghĩ lớp có camera nên chủ quan không đem theo!"


"Vậy chờ thầy lên xem camera là được rồi!" Hải Đăng phẩy tay, mấy người trong lớp cũng úi xùi tựa như trút được gánh nặng. Nhưng sau đó cậu ta đột nhiên à một tiếng, thông báo "Chết! Camera hôm trước bọn mình ném bóng rụng đã bảo thầy sửa đâu!"


"Thế thì làm thế nào?" Dịu nhăn mày, vừa lúc thầy chủ nhiệm xuất hiện, từ từ đi vào "Em chào thầy ạ!"


"Chuyện như thế nào?" Thầy chủ nhiệm có vẻ ngán lớp tôi lắm, vừa vào tới nơi đã hỏi dồn "Có tiền còn không biết giữ? Em chưa nghe câu đồng tiền đi liền khúc ruột bao giờ à?"


"Sao thầy lại trách nạn nhân?" Linh Oanh hùng hổ "Có trách cũng là nên trách kẻ tắt mắt, có tính ăn cắp trốn trong lớp mình mới phải!"


"Em mất chính xác bao nhiêu tiền?" Thầy hỏi lại, cũng hất tay ý bảo Hải Đăng hết giờ lên sàn rồi, nhận cơm hộp biến đi! "Viết bản tường trình nêu rõ sự việc đi!"


"Vâng.. Em nhớ là 2 triệu 8.." Dịu ngồi xuống chỗ của mình, vừa lấy giấy ra vừa lẩm bẩm "Trong đó có 5 tờ 500k, 1 tờ 200k và 1 tờ 100k.."


"Vừa rồi các em học môn gì?" Thầy lật lại sổ đầu bài sau đó tự xác nhận "Thể dục à? Ai ở lại lớp? Trực ban đâu?"


"Dạ bọn em ạ!" Hai bạn nam bàn cuối dãy bên cạnh đồng loạt đứng dậy "Nhưng hôm nay Hải Dương ốm nên bạn ấy xin phép được ở lại trên lớp!"


"Có mình Hải Dương?" Nghe thấy thầy nhắc tới tên mình, tôi lập tức ngẩng đầu lên. Hay rồi, mũi dùi cuối cùng lại chĩa về phía mình, không cần phải nghĩ cũng biết tôi bây giờ chính là đối tượng tình nghi số một!
Nhưng.. Người mất tiền là Dịu - bạn thân hiện tại của Linh Oanh, người mang nhiều hiềm nghi nhất lại là tôi - kẻ có thể xem như tình địch của cô nàng. Ái dà, tôi đang nghĩ là người ta cố gắng hất nước bẩn cho mình rồi đấy. Nhưng cố cũng vậy, tiền cậu mất không tìm thấy được trên người tôi thì có là thánh cũng không vu được cho tôi ăn cắp!
Phản bội đến mức này là cùng, tao quá thất vọng về mày Dịu ạ!
"Ngoài Hải Dương còn ai không?"


"Em!" Quốc Bảo giơ tay liền "Em ở cạnh bạn ấy cả tiết!"


"Cậu đừng nói thế!" Linh Oanh lập tức phản bác "Nửa đầu tiết cậu đi ra căn tin mua đồ, tôi còn gặp cậu ở đó kìa!"


"Vậy là nửa đầu tiết chỉ có mình Hải Dương, Dịu lại nói mình mất tiền trong khoảng thời gian này.."


Tiếng xì xào bàn tán bất chấp đúng sai vang vọng bốn phía, tôi ghét nhất cái kiểu chẳng hiểu gì cũng cứ quy chụp này nên dứt khoát nén đau đứng dậy: "Thầy cứ nói cũng không giải quyết gì! Từ đầu tiết thể dục tới giờ em còn chưa ra ngoài, camera hành lang có thể làm chứng! Nếu như em ăn cắp thì số tiền ấy bây giờ kiểu gì cũng vẫn còn trong lớp, khám xét tất cả là biết ngay ai là kẻ có tội!"


"Khám xét cả lớp á?" Mấy đứa bàn trên nhao nhao lên "Đùa à? Như trẻ con cấp I vậy?"


"Không được! Hôm nay tao mang tạp chí X, thầy thấy là toi!"


"Má, hàng nóng của tôi.."


"Trật tự!" Thầy gầm một tiếng thật thấp, cả lớp lập tức biết ý im thin thít "Ý kiến này không tồi, chúng ta kiểm tra cặp sách và thân thể! Chia làm hai nhóm, Dịu kiểm tra các bạn nữ, Hải Đăng kiểm tra các bạn nam. Những người xác định vô tội tiếp tục giúp đỡ hai trưởng nhóm làm việc! Bắt đầu chuẩn bị đồ đi, tôi đang nhìn các em đấy!"


Xung quanh ồn ào hết cả lên, tôi ngồi xuống cạnh Quốc Bảo, nhìn cậu ta dọn hết sách từ trong ngăn bàn ra. Cái người này ấy mà.. đi học như đi chơi có bao giờ đem cặp đi đâu chứ! Nhưng vậy cũng tiện, chứ như tôi bây giờ còn phải cầm cặp lên, từ từ mở từng ngăn lôi hết đồ đạc ra ngoài.


Ơ.. Khoan!


Cái này là gì?
Một xấp tiền được giấu ở cuốn sách môn học tiết đầu tiên - trước môn thể dục. Nó không bị dán lại nên tôi có thể dễ dàng hé miệng ra xem.. 5 tờ 500k, 1 tờ 200k và 1 tờ 100k.. Cái này.. Cái này.. Đích xác là của Dịu!
Vì sao nó lại ở chỗ tôi?
Vì sao lại thế?
Tôi vẫn ngồi đây mãi, kể cả lúc ngủ vẫn còn nằm tại chỗ này cơ mà! Chẳng lẽ lúc tôi ngủ quên có kẻ chạy tới nhét nó vào cặp tôi định vu khống cho tôi là kẻ cắp? Không thể có chuyện tôi ngủ say đến mức không biết gì được, nhưng nếu tôi biết thì lúc tôi nhận thức được cũng chỉ có Thủy và Quốc Bảo ở cạnh tôi thôi. Hai người bọn họ đều là những người bạn đáng tin tưởng, đã từng vào sinh ra tử với tôi, tuyệt đối không thể hại tôi được!


Trong lòng có cái gì đó đột nhiên vỡ nát, sự cố chấp của tôi càng lúc càng tan biến khi Dịu dẫn theo Linh Oanh và vài đứa con gái nữa đến trước mặt chúng tôi: "Quốc Bảo chắc chắn không làm việc này, thôi bỏ qua đi, để chúng mình xem cặp của Hải Dương!"


"Đừng có làm việc kiểu tắc trách!" Cậu ta nói như thể mình là người gương mẫu lắm vậy "Lo kiểm tra hết đống này đi! Cái cô mất tiền này đứng xa tôi ra, đừng lây đen sang chỗ tôi, một người làm là đủ rồi!"


"Được!" Linh Oanh mong còn không được, cô nàng lập tức hất hất tay ra hiệu tản bớt đi "Để mình làm! Hải Dương chuẩn bị đi, để hết đồ lên bàn!"


"Đưa đây nào cục cưng!" Quốc Bảo kéo cặp của tôi, chẳng hề để ý chút nào đến thái độ kì quái của tôi cả.


Thấy tôi giữ chặt cái cặp không buông, cậu ta dứt khoát kéo một cú thật thô bạo. Tôi vốn không mạnh bằng Quốc Bảo nên ngay lập tức bị tuột tay, móng tay bấm vào cặp còn suýt gãy đau điếng. Nhưng cậu ta chẳng thèm để ý, thậm chí còn dùng lực mạnh tới mức cái cặp văng ra, mấy cuốn sách trong đó - bao gồm cả cuốn sách có tiền - đồng loạt bị hất tung khỏi cặp, va vào cả mặt Linh Oanh đang đứng ngay gần đó. Cô nàng kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó lập tức hô lên: "Tiền ở đâu bay ra thế này? Trong cặp Hải Dương? Trời, Hải Dương, cậu lấy trộm tiền của Dịu thật đấy à?"