Bắt Được Thỏ Con Rồi

Chương 58: - Cảm Xúc Khó Tả.




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Những tiếng động xa hẳn, tôi và cậu ta buông nhau ra, mỗi đứa nhìn nhau một cái rồi quyết định quay người. Không khí ngượng ngập bao trùm, và rồi, có lẽ Quốc Bảo tự nhận rằng mình là quý's ông's nên quyết định mở lời trước: "Ra khỏi đây thôi, chúng đi rồi!"


"Được.."


Hai chúng tôi lén lút dắt díu nhau ra khỏi đó, đèn đường vẫn vàng, gió vẫn thổi lộng và những bước chân vẫn cứ tiếp tục vọng vào hư không. Thế nhưng hai đứa lại hướng về hai phía, sự sôi nổi bình thường chìm tận đáy sâu không tên nào đó.
Tôi trở về quán bằng cửa sau, Quốc Bảo nhìn tôi đóng cửa xong cũng không nói gì, cậu ta cứ im lìm đứng đó mãi. Đám người kia không thấy đâu nữa, và để cẩn thận nên tôi nán lại thêm một chút trong bếp, đến tận khi bị lôi cổ ra, tống vào nhà lấy xe mới quyết định đi về. Nhưng cái người mà tôi nghĩ đã đi rồi lúc này lại đứng đợi ở gốc cây lớn gần quán. Cậu ta ngậm điếu thuốc chưa châm trên miệng, gãi đầu vẻ bối rối lắm: "Tôi đưa cậu về, nhỡ bọn kia đi theo sẽ giúp cậu!"


"Thật à?" Tôi trố mắt nhìn cậu ta, thêm người đi cùng - dù người này không đáng tin cậy lắm - thì cũng tốt đấy chứ. Quốc Bảo mạnh lắm, nếu có vấn đề gì liên quan đến tay chân giao cho cậu ta là số 1 rồi!
Vệ sĩ miễn phí ngu gì không lấy! Tôi gật đầu mạnh mẽ chỉ về ghế sau: "Lên đi, tôi đèo cậu! Nhưng tí nữa về cậu tính thế nào? Không phải lại muốn tôi đưa về nữa chứ?"


"Phí sức!" Quốc Bảo ngồi luôn lên yên sau, vì xe điện là kiểu yên to và liền nên.. hai đứa chúng tôi không muốn cũng phải dính vào nhau rồi!
Cậu ta luống cuống nhích hẳn về phía sau, dường như chỉ dính một tí mông lên yên xe mà thôi. Nếu như tôi độc ác cố ý đi vào ổ gà nào đó kiểu gì Quốc Bảo cũng ngã ngửa xuống đường. Nhưng may là cậu ta đang trợ giúp tôi nên.. thôi, tôi hiền!
"Chút nữa gọi xe tới đón là được, cậu khỏi cần lo!"


"Tốt!" Tôi đợi cậu ta ngồi vững mới bắt đầu phóng xe đi, gió đêm thổi tung mái tóc của tôi, dường như bay cả vào mặt cậu ta. Quốc Bảo tóm lấy đống tóc lộn xộn đó, rồi lầm bầm câu gì trong miệng, rất nhỏ "Cái gì vậy?"


"Thấy trong phim lãng mạn ghê lắm mà?" Cậu ta nói lớn hơn, đủ cho tôi nghe rõ "Vậy mà ngồi mới thấy gớm chết, tóc bay loạn hết lên mặt, ngứa quá đi mất!"


"Rõ là cái đồ hâm!"


"Cậu mở miệng ra là mắng người ta, vui lắm hả?" Quốc Bảo hừ mũi, giật giật tóc tôi một phát. Nhưng cậu ta kiềm chế hết sức để đảm bảo tôi không đau đớn gì cả, chắc tự cậu ta cũng biết sợ tôi sẽ cho cậu ta hôn đường! "Bảo sao bị người ta đuổi đánh suốt ngày!"


"Liên quan gì đến cậu?" Tôi chọc thẳng "Bạn bè gì đâu mà quan tâm nhau thế?"


"Cậu vẫn còn để ý chuyện đấy à?" Quốc Bảo tần ngần, rồi cũng dịu giọng dò hỏi. Tôi bỏ bớt ga để xe đi chậm hơn một chút, những lời của cậu ta bị gió nuốt mất cũng có thể nghe rõ hơn một chút "Bao nhiêu lần cậu sai tôi đều bỏ qua, vậy mà tôi nói một câu đã giận dỗi!"


"Ai thèm giận dỗi gì cậu?" Ờ ha, mà cũng có vẻ giống giận dỗi lắm. Quái ghê, từ bé đến giờ tôi có giận ai bao giờ đâu, có gì cáu tôi đều trả miếng hoặc nói thẳng, giận dỗi này.. xa lạ quá đi mất! "Mà này, tôi làm sai cái gì? Đừng có đặt điều vớ vẩn!"


"Còn không?" Cậu ta bĩu môi, sau đó cũng lầm bầm kể ra "Không phải tôi thù dai, nhưng tính sơ sơ cũng phải ba bốn lần rồi đó!"


"Hơ, nói coi!"


"Một bên vui vẻ mua bánh cho tôi, một bên nói tôi phiền phức muốn giao việc cho người khác! Phản bội lần 1!" Cậu ta hùng hồn kể, tự dưng lúc này tôi mới vỡ ra, thì ra lúc đó cậu ta tức vì điều ấy, còn bày đặt mắng cái gì mà phản bội không được tha thứ.. Hãm quá! "Mà thôi, tôi không kể! Chính cậu không coi tôi ra gì còn gì! Đã vậy hôm trước còn lén lút sau lưng tôi hẹn hò với Hải Đăng!"


"Nói cái khỉ gì vậy?" Tôi hẹn hò với Hải Đăng lúc nào? Hẹn làm gì? Cậu ta đang ám chỉ điều gì đây?
Hay ý Quốc Bảo là hôm Hải Đăng hẹn tôi ra chỗ đổ rác để cảnh báo tôi về sự nguy hiểm của Phương Anh? Ờ ha, hôm đó cậu ta cũng hầm hầm xuất hiện ở đó còn gì, không nói lời nào gườm gườm nhìn chúng tôi nữa chứ.. Khó hiểu!
"Ai thèm lén lút, chúng tôi đường đường chính chính gặp nhau đấy, liên quan gì đến cậu?"


"Cậu?" Quốc Bảo cáu hẳn, cậu ta không tóm tóc tôi nữa mà chuyển sang bấu eo tôi. Cú nhói bất ngờ làm tay lái tôi loạng choạng, cậu ta phải chống chân cả hai mới không ngã xuống đường. Quay phắt lại lườm Quốc Bảo một cái, cậu ta vô tội chớp mắt "Cục cưng, cậu đèo thật mệt nhọc, để tôi!"


"Bị cấu tím lưng đừng có kêu!" Tôi cười khẩy, nhưng vẫn vứt cho cậu ta tay lái, ra phía sau ngồi. Tôi không mạo hiểm ngồi xa xa xa như Quốc Bảo nên dĩ nhiên hai đứa.. ha ha, còn lâu mới dính vào nhau nhé! Tôi có cặp xách mà, ôm cặp để vào giữa hai đứa vậy là xong, khoảng cách siêu lớn nhé!
"Này.. Sao cậu có vẻ không ưa Phương Anh vậy? Nghe mọi người kể cô nàng thích cậu lắm mà?"


"Ai mà biết!" Quốc Bảo nhún vai "Không thích chính là không thích, chẳng có lí do gì cả! Còn cậu thì sao?"


"Tôi thế nào?"


"Cậu và Hải Đăng không hẹn hò thật đấy chứ?" Quái ghê, cứ loanh quanh chủ đề ngu ngốc này làm khỉ gì vậy? Hay tại hôm đấy cậu ta thấy Hải Đăng đứng sát tôi mà nói thầm nên hiểu nhầm rồi? Ặc, đúng là hành động sai trái, lần sau nếu có phải nói chuyện với cậu ta dứt khoát tôi sẽ duy trì trạng thái cách xa 5 mét!
"Hai người không có tương lai đâu!"


"Sao không?" Tôi khinh thường phẩy tay "Chúng tôi đều đẹp và thông minh, đời F1 nhất định sẽ là siêu phẩm đấy!"


"Còn lâu! Cậu xấu lắm!" Cậu ta phủ định luôn "Phải có tôi thêm vào mới cân được nhan sắc F1 của cậu!"


"Ngứa mồm!"


"Kệ tôi!"


"Thế nhóm hôm nay đuổi cậu là thế nào đấy?"


"Vớ vẩn thôi! Còn hai tên đuổi cậu là ai? Cậu lại dính vào rắc rối nào rồi?"


"Nhức não lắm!"


"Kể nghe coi.."


Quãng đường phía trước không dài, Quốc Bảo thả ga với tốc độ rùa bò hết sức. Hai chúng tôi câu trước câu sau cùng nhau nói như chim ri ríu rít. Hai con người tưởng như hai thái cực hoàn toàn đối lập ấy vậy mà khi ở cạnh nhau lại hòa hợp không ngờ. Quốc Bảo kể cho tôi nghe về những vụ đánh lộn của cậu ta, mặc dù cậu ta nói đều là do bọn họ tự tìm đến gây sự nhưng tôi vẫn không tin lắm. Điều duy nhất tôi tin ở cậu ta là sức mạnh vô biên, khó ai địch nổi. Tôi cũng nói với cậu ta về vấn đề mình thạo nhất, chính là học tập. Nói qua nói lại đủ loại đề tài, tự dưng tôi lại nhớ đến những bức tranh đủ chất liệu và màu sắc có trong máy của Quốc Bảo. Không hiểu chúng có ý nghĩa như thế nào với cậu ta? Chỉ là vô ý lưu lại, là sở thích nhất thời hay đam mê cả cuộc đời? Tôi thật sự muốn biết, nhưng chẳng hiểu sao lại không dám mở lời hỏi thẳng.


"Cậu có ước mơ gì không?" Vì không thể hỏi thẳng nên tôi chỉ còn cách giả bộ mơ mộng, hỏi một câu kinh điển "Đam mê, sở thích.. kiểu đó! Này, ngoài đánh nhau nhé!"


"Không có!" Quốc Bảo đáp luôn "Không thích gì hết!"


"Thật à?" Tôi vặn lại.


"Thật!" Cậu ta khẳng định chắc nịch.


"Khoan đã!" Tôi ngay lập tức hét lên, còn đưa tay tóm chặt cậu ta như muốn ghì cương ngựa "Dừng lại cho tôi!"


"Chuyện gì vậy?" Quốc Bảo giật nảy mình, phanh xe lại và nhìn theo hướng tay tôi chỉ "Hải Dương, cậu không định.."


"Cậu đoán đúng rồi!" Tôi vui vẻ nháy mắt "Chúng ta qua đây xem rồi về nhà tôi sau nhé!"


Trước mặt chúng tôi là một phòng triển lãm tranh, nơi này cách nhà tôi hơn 1km, vé vào cửa miễn phí và đã mở cửa hơn hai năm rồi. Đây là lần đầu tiên tôi tiến vào đây, và biết đâu, nhờ nó mà tôi có thể mở ra một cánh cửa mới, thấu hiểu hơn về cậu bạn chung bàn này.


Cơ mà lạ ghê, tôi muốn thấu hiểu cặn kẽ như vậy về cậu ta để làm cái quái gì vậy chứ?