Bắt Được Thỏ Con Rồi

Chương 57: - Đã Nói Không Thích Đánh Nhau Mà!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chính xác là Quốc Bảo!
Tôi không nhìn nhầm! Không nhầm một tí ti nào luôn! Tôi ngại ngùng rời khỏi lồng ngực của cậu ta, cẩn thận véo lại eo mình một cái xem đang mơ hay tỉnh. Thấy đau kìa, đây chắc chắn là hiện thực!


Nhưng hiện thực này có phải buồn cười quá rồi hay không? Chẳng lẽ tôi và cậu ta thật sự có duyên thế, chạy trốn thôi cũng phải cùng nhau nữa mới vừa! Ha ha, đúng là trò đùa, ông trời ơi, ông không có gì chơi thì xuống hạ giới cày game online đi, đừng hành chúng tôi như vậy nữa!


"Không tôi thì ai?" Cậu ta ra dấu suỵt sau đó đứng càng sát vào dàn hoa giấy bên cổng hơn nữa. Từ phía trong sân, tôi nghe được những tiếng ồn ào vui vẻ, âm thanh nói chuyện và cười đùa của một gia đình giàu có hạnh phúc.
Đây là nhà của cậu ta à? Chắc vậy, vì nếu không phải nhà thì Quốc Bảo lấy đâu ra chìa khóa để kéo tôi vào chứ?


Ấy khoan! Nhưng nếu là nhà của Quốc Bảo thật thì cậu ta cần tôi mua bánh hàng ngày làm quái gì? Chỉ cần vòng xe đi lên hai ba bước là mua được rồi, còn bày đặt bắt tôi đem tới lớp nữa! Chẳng lẽ thừa tiền quá không biết tiêu vào đâu nên dở chứng như vậy?
Không, chắc cậu ta không ngu đến độ ấy đâu!
Thế thì đây không phải nhà Quốc Bảo à? Không phải thì cậu ta vào đây bằng cách nào? Phá khóa chắc?
"Cổng mở nên lẻn vào, đừng nói to không người trong nhà ra là cả hai đủ tội đấy!"


"Cậu cũng có lúc chật vật thế này à?" Tôi cười cười, ló qua khe cửa nhìn ra ngoài, những kẻ kia vẫn đang lùng sục chúng tôi xung quanh đó "Thấy bảo trăm người cậu cũng chơi được cơ mà, sao hôm nay yếu vậy?"


"Cậu cũng chật vật kém gì?" Quốc Bảo cười nhạt "Chó chê mèo lắm lông!"


"Còn dùng thành ngữ cơ!" Tôi tròn mắt nói tỉa "Ghê nha, bạn Bảo đã thay đổi rồi!"


"Cậu nhầm rồi!" Cậu ta vênh lên "Tôi vốn là người nghiêm túc như vậy, chẳng qua đòng đời xô đẩy nên buộc phải làm người xấu thôi!"


"Thấy gớm!"


"Còn không đúng?" Quốc Bảo cười kiểu e lệ, nhỏ giọng ừ hữ "Đã bảo người ta không thích đánh nhau rồi mà cứ tới, buộc người ta phải diệt sạch một đám cặn bã!"


"Gớm chết, bớt diễn kịch!" Tôi xua tay, thắc mắc không hiểu rốt cuộc thì cậu ta đã quên thật hay giả vờ. Chuyện từ sáng nay chúng tôi vùng khỏi nhau ở khu uống nước.. lúc đó Quốc Bảo nghĩ gì trong đầu? Và hiện tại cậu ta lại nghĩ cái gì trong đầu?.. Tôi thật sự không tài nào hiểu nổi!
"Nói hay thế sao cậu không xử đẹp đám cặn bã kia luôn đi?"


"Không thích!" Cậu ta vênh mặt, tự dưng lại nhìn tôi chằm chằm, nhếch miệng cười gian trá "Mà này, cậu tự tính xem hôm nay tôi giúp cậu mấy lần rồi, vậy mà một lời cảm ơn cũng không có!"


"Ok, cảm ơn!" Tôi hừ mũi, cậu không nói nhất định tôi sẽ tử tế, nhưng cậu kiểu này.. làm tôi không muốn tử tế nữa đấy, làm gì được nhau nào?
Tôi vênh váo buông một câu, nào ngờ Quốc Bảo không giận, cậu ta chỉ híp mắt cười vui vẻ, sau đó.. Sau đó bất ngờ lật người tôi lại, dùng tay chống vào cửa, làm ra đúng dáng ép người vào tường kinh điển!
Má ôi, những cái này có trên phim nè, lần đầu tiên được thử nghiệm tim nảy ghê quá! Nhưng cũng hơi.. thích thích thì phải, bảo sao phim tình cảm nào đạo diễn cũng nhét cảnh này vào!
"Làm.. Làm trò gì đó?"


"Cảm ơn suông thiếu thành ý quá!" Cậu ta cười rạng rỡ, nụ cười thật lòng đến mức khiến gáy tôi lạnh toát. Quốc Bảo nhìn xuống khuôn mặt tôi bằng ánh mắt tìm tòi, sau đó ánh nhìn kia dừng lại ở môi, cái nhìn câm lặng khiến cả không gian dường như tĩnh hẳn. Tôi không còn nghe thấy bất kì thứ gì ngoài tiếng tim mình và tim cậu ta cùng đập, nhảy lên thình thịch từng hồi rộn rã.. "Tôi muốn.. Cái gì đó khác!"


"Cậu... Cậu.. Cậu.." Miệng tôi lắp bắp mãi không thốt ra được lời, Quốc Bảo cúi đầu, tay cậu ta đặt dưới cằm tôi, từ từ nâng nó lên. Trong lòng tôi sóng trào cuồn cuộn, nhưng thân thể lại không thể làm ra bất kì hành động nào hết. Tôi tựa như bị thôi miên bởi cái nhìn đó, bị đông cứng lại vì những hành động ám muội này.


Quốc Bảo đặt ngón tay lên môi tôi, khe khẽ miết nhẹ. Đôi môi đẹp của cậu ta hé mở, xinh đẹp dụ hoặc đến mức tôi chỉ muốn nhào lên cắn cho cậu ta một cái. Đột nhiên cậu ta né ra, gục thẳng đầu xuống vai tôi, và im thin thít không một hành động nào nữa!


"Buồn cười không chịu nổi!" Cậu ta bật ra cười, sau đó vang lên thành những tiếng ha hả khó chịu, đâm thẳng vào màng nhĩ "Hải Dương, cậu mong chờ đấy à? Cậu thích tôi hả? Đúng không?.."


"C.." Tôi ngớ ra, cuối cùng cũng hiểu người này đang đùa mình cho vui! Khốn nạn! Dám chơi tôi? Trong lúc nước sôi lửa bỏng thế này mà cậu còn có tâm trí chơi tôi? "Cút đi! Chó má! Đáng ghét.."


"Suỵt.." Quốc Bảo đột nhiên đè ép, hai chúng tôi dán sát vào nhau, khoảng cách không đến một li. Tôi cảm giác được sự tiếp xúc ấy và nó làm hai má tôi nóng bừng bừng. Nhưng tôi buộc phải cắn môi im miệng, đứng im trong vòng ôm xiết càng lúc càng chặt của cậu ta. Bởi vì phía sân bên kia, người nhà này đã xôn xao tự hỏi về việc không biết có gì ngoài cổng và muốn chạy ra xem.


Tim tôi nhảy lên ầm ầm, tiếng bước chân và cả âm thanh chó sủa rộn lên khắp chốn. Quốc Bảo đặt một bàn tay bên eo tôi, tay còn lại chống vào cửa, cằm cậu ta đặt trên đỉnh đầu tôi hơi cọ cọ buồn buồn. Tôi gần như chìm vào cảm giác thoát xác, mọi lí trí đều biến khỏi thân thể, thay vào đó là sự lâng lâng quái quỷ chưa bao giờ tôi được trải qua.


Hormone nam tính xông thẳng vào mũi, phá hủy IQ cao ngất ngưởng của tôi. Trong một giây đồng hồ tỉnh táo, tôi chợt nhớ lại bài giảng về giáo dục giới tính trẻ vị thành niên giáo viên vừa nói ngày hôm trước. Có lẽ cảm xúc đang sục sôi trong lòng tôi hiện tại chính là tò mò và phấn khích về giới tính còn lại.


Có lẽ là thế!


Không! Chắc chắn là thế!