Bắt Được Phu Quân Háo Sắc

Chương 17: Đại kết cục




Nguồn: TruyenYY

- Tỷ còn muốn đến Long phủ?

Phạm Quốc Bảo trợn mắt nhìn Phạm Hoài An vừa mới tỉnh dậy đã nói một câu kinh người, nếu như có thể, cậu thật sự muốn bóp chết người tỷ tỷ ngu ngốc này.

- Tỷ đã quên là chính tỷ nói muốn về nhà à!

- Tỷ không quên, chỉ có điều lúc đó quá kích động, không kịp suy nghĩ gì hết.

Phạm Hoài An than nhẹ, tin đến quá nhanh khiến cho nàng trong chốc lát không thể nào tiếp thu được, cho nên mới không khống chế được bản thân.

- Tỷ xác định tỷ rời khỏi tên thiếu gia phong lưu đó mà không thở phào nhẹ nhõm sao?

Cậu giễu cợt nói.

Phạm Hoài An mím chặt môi, kiên nghị nâng cằm lên, nhìn chằm chằm đệ đệ.

- Ngạo Thiên ca ca thích tỷ, tỷ biết.

- Hắn cũng thích những cô nương ở Thảo Mai viện, thậm chí còn có cả cô nương ở kỹ viện, tỷ cho rằng tỷ có cái gì đặc biệt?

Sắc mặt nàng trắng nhợt, cắn môi không nói.

- Xin lỗi.

Phạm Quốc Bảo thở dài, cầm lấy bàn tay nàng, biết lời mình vừa nói gây tổn thương cho nàng.

- Quốc Bảo, tỷ biết hắn thích tỷ, thực sự đó, tỷ cảm giác được, đệ cũng biết, trực giác của tỷ luôn luôn chính xác, đúng là thế mà.

Vùi đầu vào ngực đệ đệ, nàng thầm nói, cũng không biết nói cho hắn nghe hay là tự nói với mình.

Cậu không nói gì thêm, lời nói thật luôn gây tổn thương, cho nên hắn cắn răng không nói.

- Quốc Bảo...

Phạm Quốc Bảo từ chối:

- Chúng ta không có khả năng quay về đường cũ.

- Nhưng mà Quốc Bảo...

- Tỷ yên tâm, nếu như hắn thật sự thích tỷ thì sẽ đến tìm tỷ, Thiên ca sẽ dẫn hắn về.

- Á? Dẫn huynh ấy về thôn!?

- Đúng vậy, cho nên tỷ hãy ngoan ngoãn trở về cùng đệ.

Như thế là tốt nhất!

Phạm Quốc Bảo yên tĩnh, đây là một vụ đặt cược, được rồi! Nếu như Thiên ca không thể cùng với hắn trở về thôn, thì nàng cũng đừng hy vọng.

- --------

Long Ngạo Thiên bước vào chỗ cửa thôn ẩn mật, ngay lập tức bị ba người ngăn lại.

Hắn kinh ngạc nhìn Huyền Thiên nở một nụ cười gian ác, sau đó khom lưng chào ba người kia, rồi để hắn ở lại một mình đối mặt với ba thôn dân hai nam một nữ đang cản đường.

- Tiểu tử, ngươi đến thôn của chúng ta làm gì?

Một người quai hàm đầy râu ngạo mạn hỏi, vừa nói vừa ra tay hạ độc.

- Các vị, hôm nay vãn bối đến đây tìm người, không muốn đả thương người khác.

Long Ngạo Thiên khách khí nói.

- Đả thương người?

Như bà bà vẫn xinh đẹp như những năm tháng trước, không hề thay đổi. Bà giễu cợt nói:

- Tiểu tử này nói hắn không muốn tổn thương người, các vị.

- Xem ra tiểu Thiên chưa nói cho hắn biết bất cứ chuyện gì.

Việt lão hán vỗ vỗ cằm.

Huyền Thiên có thể nói cho hắn biết chuyện gì sao?

Hắn cảnh giác nhìn ba người trước mắt này, đột nhiên, mắt tối sầm lại, chẳng lẽ bọn họ...

- Ba vị tiền bối chẳng lẽ là Vinh tiền bối, Như tiền bối và Việt tiền bối?

- Hắc! Không tệ lắm! Chúng ta thoái ẩn giang hồ nhiều năm, không nghĩ tới tiểu tử trẻ tuổi như ngươi vẫn nhận ra chúng ta.

Việt tiền bối cười khẽ.

Sắc mặt Long Ngạo Thiên biến đổi, quả nhiên là bọn họ! Thảo nào Huyền Thiên nói cho hắn biết, có đi vào được thôn hay không còn phải xem vận mệnh của hắn.

Chết tiệt, hắn rõ ràng cố ý chỉnh mình mà.

- Tiểu tử, Hoài An nhà chúng ta chính là bảo bối mà chúng ta nâng trong lòng bàn tay còn sợ đau, kết quả lại bị ngươi làm tổn thương, ngươi nói xem, tại sao chúng ta lại không đi tìm ngươi tính sổ chứ?

Vinh phu tử hừ lạnh, một đôi mị nhắn ngạo nghễ nhìn hắn, lóe ra tia sáng lạnh khiến cho người ta sợ hãi.

Long Ngạo Thiên thẳng lưng: Trong lòng đã hiểu.

- Hoài An và vãn bối có hiểu nhầm nhỏ, chỉ có điều đây là vấn đề giữa vãn bối và nàng ấy, vãn bối muốn giải thích rõ ràng với Hoài An, có mấy lời, vãn bối muốn Hoài An là người đầu tiên được nghe, chẳng qua nếu như các tiền bối muốn giáo huấn vãn bối, thì mặc kệ muốn chém muốn giết róc thịt lột da, vãn bối sẽ làm theo, tuyệt không hai lời.

- Được, có cốt khí.

Việt tiền bối lạnh lùng chế giễu:

- Tiểu tử, nếu như ta cho ngươi biết, tính mạng của ngươi đang ngàn cân treo sợi tóc, ngươi muốn sống, hay là muốn mang đầu đến gặp nha đầu Hoài An.

- Ta muốn mạng sống.

Long Ngạo Thiên không chút do dự nói.

- Thì ra ngươi cũng chỉ là một hạng người ham sống sợ chết mà thôi.

Như bà bà châm biếm.

- Không phải, không phải vãn bối sợ chết, mà vãn bối tin Hoài An yêu mình, vãn bối mà chết thì nàng sẽ thương tâm mà vãn bối lại không muốn để cho nàng khóc. Sống, vãn bối sẽ có cơ hội gặp mặt Hoài An, giải thích hiểu nhầm giữa hai chúng ta, tiếp đó cho Hoài An hạnh phúc, cho nên vãn bối chọn mạng sống.

- Tiểu tử, tốt, coi như ngươi thông minh! Nếu như ngươi chọn nói lời hoa mỹ suông, muốn cái gì dù có chết cũng muốn gặp Hoài An, thì đừng có nghĩ chúng ta sẽ cho ngươi vào thôn.

Long Ngạo Thiên nhướng mày:

- Tại sao?

- Bởi vì một khi không hiểu rõ tính mạng của bản thân thì sẽ không thể nào hiểu được làm thế nào để yêu một người, chúng ta sẽ không bao giờ giao nha đầu Hoài An vào trong tay một người như vậy.

Vinh phu tử nói.

- Vào đi thôi! Ngươi qua cửa. Hoài An đang ở gian nhà trước cửa có một cây đại thụ.

Việt tiền bối phất tay một cái, trong chớp mắt biến mất trước mặt moi người.

Long Ngạo Thiên nháy mắt mấy cái: Trong bụng hơi rùng mình, các vị tiền bối này võ công cao cường, thâm sâu khó lường.

Chỉ có điều những chuyện này không quan trọng, hắn xoay người bước vào làng, hắn muốn gặp Hoài An lắm rồi.

- -----------

Long Ngạo Thien đi vào phòng không thấy người, chỉ thấy một gian phòng lộ ánh sáng yếu ớt.

- Hoài An.

Hắn gõ cửa mà không thấy tiếng trả lời, thì đẩy cửa ra, chỉ thấy Phạm Hoài An với sắc mặt tái nhợt ngồi ở mép giường.

Phạm Hoài An chậm rãi ngẩng đầu lên:

- Sao huynh tới?

- Ta có chút chuyện muốn nói với nàng, sau đó, ta muốn đón nàng trở về.

- Muội cũng có chút chuyện phải hỏi huynh.

Nàng không cho hắn nói.

- Được, vậy nàng hỏi trước đi.

Long Ngạo Thiên cảm thấy không sao cả, dù sao hôm nay hắn cũng có ý định thẳng thắn bày tỏ với nàng.

- Ngày đó mẫu thân huynh gọi huynh nói chuyện gì?

- Mẫu thân ta muốn ta nhanh chóng lấy vợ, nàng cũng biết Mộc Tử Khuynh là người mà mẫu thân chọn, đúng không? Mẫu thân gọi ta chính là muốn nói chuyện này, hy vọng ta và Mộc Tử Khuynh sớm thành thân.

- Vậy huynh... trả lời thế nào?

Nàng nhẹ giọng hỏi.

- Ta đồng ý.

Thì ra... Thì ra là thật...

Long Ngạo Thiên nhìn nàng:

- Nàng không nói ra suy nghĩ của mình sao?

- Nói cái gì?

Cổ họng nàng khẽ co rút, không nói nên lời:

- Chúc mừng?

- Tại sao nàng không giống như ngày đầu tiên đến nhà ta, ở chính cửa nói ta thuộc quyền sở hữu của nàng, mà đã rời khỏi?

Sao nàng lại trở nên yếu đuối như vậy, tại sao?

- Mau nhìn ta, Hoài An!

Long Ngạo Thiên nặng giọng nói, Phạm Hoài An ngẩng mặt lên nhìn thấy vẻ mặt của hắn thì tái nhợt hẳn.

- Hoài An, bây giờ nàng đang nghĩ gì?

- Muội đang nghĩ... Trong lòng huynh, rốt cuộc muội có chiếm vị trí nào không?

Nàng lẩm bẩm, rồi tự hỏi tự trả lời:

- Chắc là không có, bằng không sao huynh có thể tàn nhẫn như vậy, không chút do dự nói cho muội biết, huynh muốn thành thân với người khác, hơn nữa bản thân huynh cũng đồng ý rồi, còn đến nơi này làm gì chứ?

- Bởi vì ta sẽ không thành thân với người khác.

Nha đầu ngốc này, hắn đã đứng ở đây rồi mà nàng vẫn còn để tâm vào mấy chuyện vụn vặt.

Nàng ngẩn người, kinh ngạc nhìn hắn:

- Nhưng mà... Nhưng mà huynh nói huynh đồng ý rồi.

- Ta đồng ý cửa hôn sự này, nhưng tân lang không phải là ta.

Long Ngạo Thiên cười khẽ.

- Mau nói rõ ràng!

Nàng cảm thấy não mình không đủ dùng rồi, sao lại không hiểu nổi hắn đang nói cái gì chứ.

- Bởi vì ta đã sớm biết Mộc Tử Khuynh có tình cảm với Ngọc Sơn, ta chỉ là đi kích thích hắn, xem hắn có dám đứng ra vì người mình yêu hay không.

Thì ra Tử Khuynh cô nương thích Ngọc Sơn.

- Nhưng mà nếu như hắn không dám đứng ra thì sao?

- Vậy thì đơn giản thôi, ngày thành thân đó, ta sẽ mang theo nàng cùng nhau bỏ trốn, rồi lưu lại một phong thư cho hắn, nếu như hắn không muốn để cho Mộc Tử Khuynh trở thành trò cười, thì mau đội mũ tân lang cùng bái đường với nàng ấy.

Phạm Hoài An há miệng, không ngờ tới hắn lại có tính toán như vậy, biết trước thì nàng và Mộc Tử Khuynh đã không chảy hết nước mắt.

- Được rồi, hiện tại ta đã đem mọi chuyện nói cho nàng rồi, còn nàng? Có vấn đề gì không?

Nàng nhìn hắn, nếu như chuyện thành thân đã rõ ràng... Vậy chuyện Thảo Mai viện có phải sẽ khác?

- Muội nghe nói... Trong Thảo Mai viện có tất cả sáu người, là thật sao?

- Hoài An, ta cũng gần mười tháng chưa từng bước nửa bước vào Thảo Mai viện.

Hắn giải thích.

- Vậy tại sao các nàng còn ở đấy?

- Bởi vì ta bị nàng mê đến thần hồn điên đảo, quên mất sự hiện hữu của bọn họ.

Phạm Hoài An đỏ mặt:

- Vậy bọn họ là gì của huynh?

- Tất cả đều là cô nương của thanh lâu, trừ nàng ra, ta không chạm qua vị cô nương nào từ thời điểm nàng đến.

Nói như vậy, những nữ nhân kia ở đó trước khi nàng đến? Nàng có nên đòi lại nợ cũ không?

- Ta đã đưa bọn họ đuổi về thanh lâu, cũng đã đem Thảo Mai viện đốt rụi rồi.

- Đốt rồi?

Phạm Hoài An kinh ngạc.

- Đúng vậy, một mồi lửa đốt hết sạch Thảo Mai viện.

Nàng kinh ngạc há hốc miệng, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm nói:

- Ngạo Thiên ca ca, huynh thích ta, đúng không.

- Ta yêu nàng.

Mắt hạnh mở to, hắn vừa nói, hắn... Yêu?

- Sao vậy, không dám tin ư?

- Tại sao, trước đây thời điểm đến thành Lạc Dương, huynh không chịu thừa nhận thích ta, tại sao lần này huynh lại thẳng thắn thừa nhận yêu ta?

- Bởi vì ngày đó sau khi nàng rời đi, ta hiểu được tầm quan trọng của nàng trong lòng mình, sau đó thêm một loạt chuyện, ta càng phát hiện mình không thể nào mất đi nàng.

- Thiếp cũng yêu chàng, Ngạo Thiên ca ca.

Nàng vui mừng lao vào ngực hắn.

- Ta biết.

Hắn ôm chặt nàng, cười thỏa mãn:

- Hiện tại, nàng có bằng lòng trở về thành Lạc Dương cùng ta không?

- Có, thiếp nguyện ý, chỉ có điều mọi người...

- Hoài An, chúng ta ở đây bái đường thành thân trước, được không?

Như vậy người trong thôn mới đồng ý cho nàng rời đi.

- -------

- Kỳ lạ, tại sao Quốc Bảo và Thiên ca không đi xuống núi nữa? Trường Mệnh Thảo vẫn chưa tìm được mà.

Ánh mắt Long Ngạo Thiên lóe lên, tất cả mọi người trong thôn đều biết Trường Mệnh Thảo ở trong tay hắn mà vẫn lừa nàng, muốn hắn chính miệng nói cho nàng biết.

- Hoài An, ta có thứ muốn tặng cho nàng.

- Thật sao? Thứ gì?

Nàng thích nhất là thu quà tặng đó.

- Nàng đi theo ta.

Hắn dắt tay nàng đi đến Diệu Hoa Uyển.

Băng qua lối mòn của núi rừng, Phạm Hoài An vừa bước vào Diệu Hoa Uyển, cảnh sắc trước mắt khiến cho nàng kinh ngạc há miệng.

- Oa, nơi này trồng nhiều thảo dược vậy!

- Những thảo dược này đều là giống quý giá, đây là Thiên Tháp Kim Cương Tùng, Bạch Sắc Vi Hải Đường, Thần Mộc Diễm Quế, Diệp Mộc Phù Dung Hoa, Long Phượng Hoàng Đậu...

Long Ngạo Thiên ngừng lại:

- Ta mang nàng đến xem thứ này.

Hắn kéo nàng đến một căn phòng ấm áp trồng hoa, tách biệt với xung quanh.

- Phòng này có gì đặc biệt sao?

- Có thứ khiến cho nàng sẽ rất vui vẻ.

- Khiến cho thiếp vui vẻ.

Nàng mang theo vẻ mặt nghi ngờ bước vào căn phòng đó. Vừa tiến vào, Phạm Hoài An nghiêng đầu nhíu mày, nàng chỉ nhìn thấy một mảnh vườn nhỏ xấu xí, nói là hoa lại chẳng giống hoa, giống như lá cây bị bóp nát tùy tiện rơi lung tung bên dưới.

- Đây là cái gì?

Nàng tò mò hỏi.

- Nàng vụng trộm xuống núi là vì điều gì?

Hắn hỏi ngược nàng.

Nàng kinh ngạc, nhìn mảnh vườn xấu xí này, lại nhìn hắn cười khan:

- Tướng công, chàng nói là.. Đây là Trường Mệnh Thảo?

Tại sao hắn biết, là vì Quốc Bảo nói cho hắn sao?

- Đúng vậy.

Ha ha, nàng biết mà, vận may của mình quá tốt.

- Thật tốt quá, vậy chàng nhất định sẽ có hạt Trường Mệnh đúng không?

Long Ngạo Thiên lắc đầu.

- Không, Trường Mệnh Thảo mười năm mới có thể nở hoa, hoa nở ba tháng, sau đó thì mỗi ba năm sẽ nở hoa một lần, đây là lần đầu tiên nó nở hoa, cho nên chờ có hạt Trường Mệnh, đợi hoa tàn phải mất chừng một tháng.

Hạt Trường Mệnh là khi hoa rụng sẽ lưu lại.

- Không sao, chỉ cần tìm được Trường Mệnh Thảo và biết một tháng sau sẽ có hạt Trường Mệnh là được. Thiếp vui quá, tướng công.

Phạm Hoài An ôm chầm lấy hắn.

- Thiếp cũng muốn tặng cho chàng lễ vật!

- Hả? Lễ vật gì?

Phạm Hoài An vòng tay lên ôm lấy cổ hắn, từ từ tới gần hắn, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng nói:

- Đại lễ này, hiện tại đang ở trong lòng chàng.

Ánh mắt Long Ngạo Thiên rực cháy:

- Vậy ta đây sẽ không khách khí.

Giọng hắn khàn đi, áp đôi môi lạnh của mình vào đôi môi đầy mọng nước của người trong lòng.

Cuộc sống từ nay ta và nàng mãi không chia lìa, cùng nhau sống đến cuối con đường.