Từ từ đã, sau khi từng người bọn họ đều tự đưa mẹ mình về nhà, Yến My vội vàng gọi cho Phong Thượng Vũ.
"Này, anh về nhà rồi sao?"
"Em nắm bắt thời gian cũng thực chính xác nha, anh vừa mới bước vào cửa". Anh cười nói
"Em biết không? Vừa nãy lúc còn trên xe mẹ anh không ngừng hỏi chuyện của chúng ta! Hơn nữa còn nói, là rất thích em nha" Ngay sau đó anh liền kể về cô ẹ anh nghe.
"Mẹ em cũng vậy, luôn hỏi về chuyện của chúng ta, hơn nữa còn luôn miệng khen ngợi anh nữa, còn muốn em mời anh đi gặp ba em nữa đó". Cô nhẹ nhàng nói.
Trên thực tế, cô lại giống như tường thuật lại, tường thuật lại từ chuyện lần đầu tiên hai người bọn họ quen nhau đến khi yêu nhau.
"Ha ha ha..... một người đàn ông xuất sắc như anh, đương nhiên là người gặp người thích", anh cười to.
"Làm ơn đi, anh đừng có làm cho bữa tối em vừa ăn xong phải nôn ra được không, ọe...". Cô cố ý phát ra tiếng nôn mửa. Xì! chưa từng gặp qua người đàn ông nào mặt dày như anh.
"Cưng à, làm sao em có thể không nể mặt anh như vậy chứ?" Anh tỏ ra vẻ đau lòng nói.
"Không có cách nào khác, bởi vì anh rất mắc ói". Cô hoàn toàn không nể mặt.
"Hắc, mẹ em tán thưởng anh như vậy, hẳn là em cũng nên vui sướng mới đúng chứ! Nếu không chúng ta sẽ phải đau khổ diễn lại chuyện xưa, nghĩ lại xem chúng ta gặp phải cảnh ba mẹ ép bức, cuối cùng phải bỏ trốn.....".
"Thần kinh! bây giờ đã không còn thịnh hành việc bỏ trốn nữa đâu, anh nên tỉnh lại đi". Cô thành thực không khách khí phá vỡ ảo tưởng của anh.
"Cho nên anh mới nói hẳn là em nên cảm thấy vui sướng chứ! Ít nhất trong tương lai khi anh cầu hôn với em thì bác gái sẽ là một trợ thủ rất tuyệt".
"Anh còn nói nữa, em vẫn còn chưa hỏi anh chuyện đi xem mặt ngày hôm nay là như thế nào đâu! Vì sao trước đó không nghe anh nói với em?" Nhớ lại chuyện này, cuối cùng cô đem chuyện quan trọng của cuộc điện thoại này ra hỏi.
"Ách....." Anh cứ nghĩ cô đã quên chuyện này rồi chứ.
"Làm sao vậy? không phải vừa nãy còn cười to lắm sao? Sao bây giờ đột nhiên ấp úng như vậy?" Thật ra cô cũng không để ý việc đi xem mặt này lắm, mà là để ý chuyện vì sao từ đầu tới cuối anh không nói gì với cô, không phải này nào bọn họ cũng gọi điện cho nhau sao.
"Ô, hôm nay em không nghe mẹ anh nói gì sao, vì chuyện xem mặt này, ba con anh đã cãi nhau, nếu không phải là mẹ anh khuyên anh, còn cam đoan đây là lần cuối cùng, thì anh cũng không đến, vốn dĩ anh tính sau khi gặp mặt với nữ nhân vật chính thì sẽ từ chối, giờ nghĩ lại đúng là do mẹ anh đã sắp đặt sẵn rồi?" Anh không hề nề hà giải thích.
"Cho dù là như vậy, anh cũng nên nói trước với em, tại sao lại có thể cứ như vậy mà đi? Anh có biết là hôm nay lúc nhìn thấy anh em đã kinh ngạc biết bao nhiêu không?", hoặc phải nói là kinh hãi.
"Không chỉ có em đâu, hôm nay nhìn thấy em anh cũng rất kinh ngạc đó".
"Làm ơn! Em hoàn toàn không biết là hôm nay đi xem mặt, Mà điều quan trọng em muốn nói là, vì sao anh không nói chuyện này với em?" Vậy mà bây giờ anh lại còn ở đây tranh cãi với cô.
"Ý của em là, nếu em biết trước em sẽ nói chuyện này với anh?"
"Đương nhiên". Cô rất kiên quyết khẳng định
Thẳng thắn là nguyên tắc cơ bản, huống hồ đây cũng không phải là chuyện gì đó không thể nói.
"Được rồi, chuyện lần này là sơ suất của anh, những chuyện giống như thế này, về sau nhất định anh sẽ nói với em". Phong Thượng Vũ rất thành thật trả lời.
Trong những lúc này phụ nữ là lỗ mãng nhất, gật đầu đồng ý là quyết định đúng đắn nhất.
"Cái gì gọi là những chuyện giống như thế này?" dễ dàng nghe ra được sự không bằng lòng trong giọng nói của cô.
Chỉ có những chuyện giống như thế này mới có thể nói sao? Vậy còn những chuyện khác?
"Em muốn anh phải làm như thế nào mới có thể tha lỗi cho anh?" Giọng nói của anh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Không cần nói sang chuyện khác". Cô nhíu mày ở đầu dây điện thoại bên này.
“Anh không có nói sang chuyện khác! Anh chỉ là muốn biểu đạt sự xin lỗi của anh". Thanh âm của anh rất vô tội.
"Xin lỗi thì không cần, chỉ cần anh giải thích một chút ý nghĩa về "những chuyện giống như thế này"". Cô cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh.
"Cưng à, đây chẳng qua là do cách sắp xếp từ ngữ của anh có vẫn đề thôi mà, từ nay về sau cái gì anh cũng đều nói với em". Có đôi khi phụ nữ sẽ rất để ý đến một vài chuyện nào đó, nhưng bọn họ không biết, có một số việc vẫn không thể nói rõ.
Ví dụ, ba anh và ba cô ấy ở sau lưng bọn họ sắp xếp chuyện gặp mặt này là để tăng cường sự hợp tác giữa hai tập đoàn lớn, anh nghĩ nếu cô ấy biết, nhất định sẽ rất tức giận.
"Thật sự là như vậy sao? Không phải là anh chỉ trả lời lấy lệ đó chứ?" Cô cảm thấy anh đồng ý quá nhanh.
"Tất nhiên, tuyệt đối không phải là trả lời lấy lệ". Đáng tiếc là lúc này bọn họ đang nói chuyện qua điện thoại, bằng không thì chắc canh cô sẽ nhìn thấy dáng vẻ anh vỗ ngực cam đoan.
"Thực sự". Cô vẫn rất hoài nghi
"Cưng à, sao em vẫn không chịu tin tưởng anh vậy?"
"Em tin anh, anh nói sẽ không thì sẽ không". Cô sửa lời nói, bởi vì cứ tiếp tục nói đi nói lại vấn đề này, chỉ là lãng phí thời gian.
"Đúng rồi, ba mẹ em bao giờ thì rời khỏi Đài Loan?"
"Em cũng không biết, nói không chừng lần này ba mẹ em sẽ cùng nhau rời đi cũng nên". Cô cười nói.
"Vậy thì tốt quá, tránh cho việc bọn họ ở lại Đài Loan ép chúng ta kết hôn".
"Không thể nào". Vừa nghĩ tới việc bị ép buộc kết hôn, trên đầu cô liền toát mồ hôi hột.
"Tin em đi, mẹ em sẽ rất biết nắm cơ hội đó". Hơn nữa những anh chị em khác của cô đều chưa có dự định kết hôn, chỉ sợ bọn họ sẽ là người đứng mũi chịu sào trở thành vật hi sinh.
"Vậy em có thể..................”
"Cố lên! Anh ủng hộ em trên tinh thần. Nhưng mà, thật sự em không muốn gả cho anh sao?" Tuy anh anh nói không muốn kết hôn sớm, nhưng vẫn tránh không được muốn hỏi.
"Nếu như anh hỏi là bây giờ, thì đúng vậy, em từ chối chuyện gả cho anh".
"Này! Thực sự là rất làm tổn thương anh đó, không ngờ em lại từ chối nhanh như vậy". Anh phát khóc hét lên.
"Vị tiên sinh này, anh cầu hôn qua điện thoại, có phải anh rất không có thành ý không? Hơn nữa, chúng ta mới yêu nhau không được bao lâu, lúc này nói đến chuyện kết hôn có phải là sớm quá không". Cô mới không tùy tùy tiện tiện cầu hôn.
"Vậy em cảm thấy yêu nhau tới khi nào, mới có thể nói đến chuyện kết hôn?"
"Chuyện này để nói sau đi! Em làm sao mà biết lúc nào anh sẽ nói lời chia tay với em?" Cô cũng không quên lời người phụ nữ kia nói, mỗi một mối tình của anh đều không vượt quá ba tháng, mà bây giờ so với ba tháng mới nhiều hơn một chút mà thôi. Cô cũng sẽ không bởi vì vậy mà yên tâm.
"Có trời đất chứng giám! Em là người phụ nữ là anh tha thiết ước mơ, anh sẽ không ngốc đến nỗi bỏ em đi yêu người khác đâu", Không ngờ cô vẫn còn nghi ngờ trái tim của anh? Phong Thượng Vũ cảm thấy rất bi thương.
"Anh đó! Đúng là mồm mép lợi hại", cô lớn tiếng nói.
Mặc dù biết là lời ngon tiếng ngọt, nhưng nghe xong vẫn khiến cho cô ngọt đến đáy lòng.
"Cưng à, anh là anh hùng chính trực, cũng không chỉ có biết nói không thôi đâu, mà cũng có một năng lực đỉnh cao khác, có cơ hội có muốn thử một chút hay không?" Anh nói một lời hai ý.
"Nhàm chán! Ai muốn thử chứ?", vì lời nói của anh mà Yến My đỏ mặt.
Đúng là sắc lang! Đang nói chuyện nghiêm túc, sao lại có thể biến đổi trọng tâm của vấn đề như vậy.
"Nhàm chán cái gì? anh đang nói đến trình độ mát xa, hỏi em có muốn thử hay không mà thôi, có thể giải tỏa sự đau lưng mỏi eo do công việc dẫn đến". Thanh âm của anh tỏ ra vô tội.
"........" Cô bị lừa!
"Ha ha ha..... chắc chắn là em nghĩ đến chuyện kia rồi". Anh cười to.
"Ai nghĩ đến chuyện kia, anh đang nói gì vậy em không hiểu". Cô cũng học anh chết không thừa nhận.
"Phải không...."
Giống như muốn bù cho lúc ở nhà hàng không nói chuyện vậy, hai người liền như vậy nói chuyện trên trời dưới biển, mãi đến đêm khuya mới không đành lòng kết thúc.
Mấy ngày sau đó Yến My vì một vài vụ án lớn mà bận tối mặt tối mày, không có thời gian gặp Phong Thượng Vũ, chỉ có thể nói chuyện qua điện thoại.
Khó khăn lắm mới có thể rảnh rỗi thì ngược lại anh lại bận bịu công việc, kết quả lúc anh cố gắng giải quyết công việc, thì biến thành cô đến công ty giúp đỡ anh.
Trước đó cô cũng tăng ca cùng anh vài lần nên cũng có kinh nghiệm, cho nên cô có thể thuận lợi tiến vào công ty mà không bị người của công ty anh cản trở.
"Tiểu thư Yến, tổng giám đốc đang họp, ngài ấy có dặn tôi, khi nào cô đến mời cô vào văn phòng trước chờ ngài ấy một chút".Thư ký Nhã Lỵ nói.
"Tôi biết rồi".Yến My gật gật đầu, để cho Nhã Lỵ dẫn vào văn phòng.
"Tiểu thư Yến, cô muốn uống gì không?"
"Cảm ơn, không cần, tôi không khát".
"Vâng".
Sau khi nói vài câu đơn giản, Nhã Lỵ liền rời khỏi văn phòng, còn cô luôn đứng ở trước bức họa ngắm nhìn, thật lâu không rời.
Cho dù đã nhìn mấy lần, nhưng bức họa này vẫn làm cho cô rất rung động.
Gót chân vừa chuyển, cô bước lại gần cửa sổ nghỉ một chút, mới đi tới trước bàn làm việc của anh. Mặt bàn thu dọn rất sạch sẽ, không hiểu là anh tự mình thu dọn, hay là do Nhã Lỵ làm giúp.
Thoáng nhìn một cặp hồ sơ màu vàng bên cạnh, cô tò mò đi tới lật ra xem, vừa lật ra liền làm cho cô sửng sốt.
Kế hoạch hợp tác giữa tập đoàn Hoàng Tước và tập đoàn Thiên Hạc sao?
Thượng Vũ muốn hợp tác tới tập đoàn Thiên Hạc từ khi nào vậy? Cô tiếp tục giở thêm vài tờ, càng nhìn càng nghi hoặc.
Anh có biết tổng giám đốc tập đoàn Thiên Hạc là ai hay không?
Nếu anh biết, vì sao không nói với cô chuyện bọn họ muốn hợp tác?
Nhưng đây là công việc của anh, anh cũng không nhất thiết phải nói cho cô biết! Cô nghĩ thầm ở trong lòng.
Nhưng vẫn đề bây giờ là, rốt cuộc anh có biết tổng giám đốc Thiên Hạc là ba cô hay không? Bọn họ đã gặp mặt nhau chưa?
Trừng mắt nhìn tập tài liệu, cô càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, quay người bước ra khỏi văn phòng.
"Tiểu thư Yến, cô cần gì sao?" Nhã Lỵ phản ứng rất nhanh liền đứng dậy, bước ra đón.
"Nhã Lỵ tôi có thể hỏi cô một việc được không?"
"Tiểu thư Yến, cô có chuyện gì cứ hỏi".
"Tôi biết hỏi chuyện về công ty không được hay lắm, nhưng tôi muốn biết gần đây tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Hạc và Thượng Vũ có gặp nhau không?"
"Chuyện này.......".
"Làm ơn, chuyện này đối với tôi rất quan trọng". Thấy vẻ mặt lúng túng của Nhã Lỵ, cô lại mở miệng nói.
"Có, hôm kia tổng giám đốc của chúng tôi có gặp tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Hạc". Nhã Lỵ nghĩ, chuyện hai người gặp nhau cũng không phải là chuyện gì cơ mật, nói cho cô biết cũng không sao!
"Cảm ơn cô". Nghe được đáp án, Yến My cũng không hỏi thêm gì nữa, lại bước vào văn phòng, để lại Nhã Lỵ không hiểu gì đứng sững sờ tại chỗ.
Quả nhiên bọn họ đã từng gặp nhau, nếu đã gặp nhau, nhất định họ sẽ nói ra thân phận của mình cho đối phương biết.
Cô ngồi ở trên sô pha rơi vào trạng thái trầm tư.
Vừa rồi cô nhìn qua thấy bản kế hoạch kia được lập ngay sau ngày gặp mặt, chuyện bọn họ muốn hợp tác là ngay sau ngày đó mới bắt đầu thỏa thuận sao?
Đợi chút, xem mặt, tập đoàn hợp..... chẳng lẽ là.......
Cô đột nhiên nghĩ đến, cái gọi là hôn nhân kinh tế không phải cũng đều bắt đầu từ việc xem mặt sao, hơn nữa từ trước đây ba mẹ cô chưa bao giờ quản thúc chuyện tình cảm của cô, sao lần này lại đột nhiên muốn cô đi xem mặt, ngay cả chỗ gặp mặt cũng rất kỳ quái.
Chẳng lẽ ngay từ đầu bọn họ đã có ý định muốn hai tập đoàn hợp tác với nhau, hơn nữa muốn dùng hôn nhân để cũng cố mối quan hệ này càng thêm vững chắc, cô và Thượng Vũ quen nhau trước đây chẳng qua chỉ là trùng hợp, cho nên chuyện hợp tác liền càng thuận lý thành chương (hợp tình hợp lý) sao?
"Òa! Em đang nghĩ cái gì đó? Nghĩ đến mức ngây người ra như vậy, ngay cả anh đi vào cũng không biết".
Một đôi bàn tay to đột nhiên đặt trên vai cô, làm cho suy nghĩ bay xa của cô nhanh chóng trở lại.
"Thượng Vũ". Cô ngẩng đầu nhìn anh.
"Sao vậy? Có chuyện gì làm em phải suy nghĩ à? Nhìn chân mày em không biết đã tạo ra bao nhiêu bế tắc trong đó".Anh cười nói, đưa tay xoa nhẹ mi tâm của cô.
"Em hỏi anh, có phải gần đây anh đã gặp mặt ba em hay không?" Cô cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề hỏi anh.
"Không có! Không phải em nói muốn cùng đi gặp bác trai à?" Anh lắc đầu, nhưng trong lòng lại rất kinh hãi.
Nhất định là cô đã nhìn thấy kế hoạch hợp tác của hai tập đoàn, nghĩ đến mục đích xem mặt.
"Anh thật sự không gặp sao?" Trừng mắt nhìn vẻ mặt khó hiểu của anh, cô thật sự rất hoài nghi
"Biết cái gì?" Anh định giả chết đến cùng.
"Có phải gần đây anh muốn hợp tác cùng với tập đoàn Thiên Hạc phải không? Cũng gặp qua tổng giám đốc của bọn họ?" Nếu anh dám nói không có, cô nhất định trở mặt với anh.
"Đúng vậy". Anh không hề do dự gật đầu.
"Chẳng lẽ tổng giám đốc bọn họ không nói với anh ông ấy là ai sao?". Cô nheo mắt lại.
"Tiểu My à, em ngốc quá! Đã gặp mặt rồi thì đương nhiên phải biết tổng giám đốc của Thiên Hạc gọi là Yến Hạ, em biết không? Tiếng cười của ông ấy làm cho anh rất là ấn tượng, nhìn qua thì cũng tầm sáu mươi tuổi rồi, nhưng mà so với ba anh thì ông ấy vẫn còn rất là khỏe mạnh". Anh nhẹ giọng nói.
"Tổng giám đốc Yến này, không nói với anh rằng em là con gái ông ấy sao?". Rốt cuộc là không không biết thật hay là giả vờ không biết?
"Cái gì? Em là con gái của tổng giám đốc Yến sao?". Anh nhảy từ trên sô pha xuống đất, vẻ mặt khiếp sợ, nếu có yêu cầu trao giải, khẳng định màn diễn vờ không biết này của anh nhất định sẽ đoạt giải thưởng Oscar.
Cô không trả lời, cũng chỉ là trừng mắt nhìn anh, nhưng trừng mắt nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra manh mối gì.
"Thật hay giả vậy? Em thật sự là con gái của tổng giám đốc Yến sao? Chẳng trách" Anh bày ra vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ.
"Chẳng trách cái gì?"
"Chẳng trách hôm kia anh đi gặp mặt tổng giám đốc Yến, vẻ mặt ông ấy luôn kèm theo nụ cười mỉm rất có ý tứ hàm súc, thì ra là như vậy! Anh nghĩ ông ấy chắc là cũng giống như mẹ em, đối với người con rể tương lai là anh đây thực sự rất vừa lòng! Như mà từ đầu đến cuối cũng không nói với anh về em". Anh muốn kết thúc cho xong, cũng không quên cường điệu chuyện anh không biết