Bắt Được Một Anh Trung Khuyển Thẹn Thùng

Chương 14




Lúc tiểu thuyết 《 Lên núi 》 mới bắt đầu cập nhật những chương đầu tiên, có rất nhiều ý kiến khác nhau.

Có người cảm thấy chuyện xưa này hư vô mờ mịt, hoàn toàn không hiểu tác giả muốn nói điều gì.

Có người lại thấy quyển sách này mang lại cảm giác nhẹ nhàng, thích ý, không có nhiều chi tiết gay cấn, khúc chiết phập phồng.

Cũng có người cảm thấy day dứt thật lâu, giống như có một khối đá đè nặng trong lòng, nặng trĩu làm người thở không nổi.

‘Tống Dung’ không phản hồi những ý kiến trái chiều này.

Bắt đầu sáng tác chuyện xưa này chỉ là dựa theo tâm ý của bản thân, thậm chí còn không có một dàn ý kỹ càng, tỉ mỉ, nội dung câu chuyện giống như đang tự tìm cho chính nó một cái kết cục.

Xem như một giấc mộng dài với nỗi tiếc nuối không thể làm bạn đời của nhau.

< Trương Kiến Sơn luôn hỏi: “Lương Xuân Lai, em sẽ biến mất sao?”

Hoa đào rơi rụng đầy trời, một cánh hoa trượt từ vai Lương Xuân Lai xuống, cậu không trả lời mà chỉ cười cười hỏi: “Kiến Sơn, anh có thích mùa xuân không?”

“Em cảm thấy mùa xuân rất đẹp”, khi nói chuyện, đáy mắt Lương Xuân Lai thấp thoáng ý cười dịu dàng: “ Anh cũng nên thích mùa xuân một chút đi.”

Trương Kiến Sơn trầm mặc thật lâu, hắn khom lưng, hôn lên dấu hôn còn chưa tan trên cổ Lương Xuân Lai, nói: “Không.”

Khóe mắt Lương Xuân Lai ửng đỏ, duỗi tay chạm vào tóc Trương Kiến Sơn, hơi thở thân mật còn đượm nồng nhưng Trương Kiến Sơn cảm giác, có thứ gì đó đã trượt qua khe hở giữa những ngón tay hắn.

Hình như hắn sắp vuột mất Lương Xuân Lai.

Đối thoại giữa hai người ngày càng ít đi, thời gian bên nhau thường chỉ dùng để làm những điều thân mật.

Tựa hồ chỉ cần để những dấu vết lưu lại trên người Lương Xuân Lai lâu hơn một chút thì thời gian cậu lưu lại nơi này cũng lâu hơn.

Có lẽ Lương Xuân Lai đã ở núi này từ rất lâu rồi, Trương Kiến Sơn không biết cậu từ đâu tới, cũng không biết cậu muốn đến đây làm gì, chỉ đành phải hỏi cậu một câu ngày này qua ngày nọ: “Thích tôi không, Lương Xuân Lai?”

Trương Kiến Sơn không thấy sự khẩn cầu và bất chấp trong đôi mắt của mình, nhưng những ý niệm đó đang dần nảy sinh và phát triển thành từng sợi dây đằng quấn quanh Lương Xuân Lai.

Nhưng Trương Kiến Sơn không biết, sự xuất hiện của Lương Xuân Lai vốn dĩ đã như mùa xuân đến.

Không ai có thể thật sự giữ được cậu.>

( Xuân Lai nghĩa là mùa xuân đến.)

Tống Ý Dung gõ xong một chữ cuối cùng, nặng nề thở ra một hơi, cậu lấy tay đè đè đôi mắt của mình, lòng bàn tay lại bị nhiễm ướt.

Ngày đã về chiều, mặt trời cũng lặn xuống chỉ còn một hình dáng mơ hồ, một mình cậu đi trên con đường nhỏ ở nông thôn, mùa này, ruộng hoa cải dầu rực rỡ đã không còn chút dấu vết nào.

Vùng quê trống trải, trong hơi thở xen lẫn hương vị cỏ cây.

Vừa qua ngã rẽ, đường cũng rộng rãi hơn nhiều, hoàng hôn nơi chân trời xa xôi lại phảng phất như ở cuối con đường này.

Một chiếc mô tô màu đen như chạy ra từ trong hoàng hôn, sau một lúc thì dừng lại trước mặt Tống Ý Dung.

Gió đêm như níu lấy vạt áo phía sau, Tống Ý Dung đứng trong ánh chiều tà của hoàng hôn, đôi mắt được chiếu đến lấp lánh, như một người bạn thân mà hỏi Chu Lãng: “Về rồi hả?”

Chu Lãng cởi mũ bảo hiểm xuống, lộ ra một khuôn mặt thâm thúy, trả lời: “Ừm, tan tầm.”

“Có mua bia không?”, Tống Ý Dung lại hỏi.

Chu Lãng: “Có.”

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của hai người vẫn luôn nhìn nhau, phảng phất như là họ nên nhìn nhau như vậy.

Đôi mắt Chu Lãng màu nâu trầm, hàng mi như lông vũ, phô ra một đoạn rõ ràng ở trước mắt, tạo cho người nhìn một cảm giác thật vững vàng.

Tống Ý Dung duỗi tay nắm lấy cổ tay áo Chu Lãng hỏi: “Muốn uống cùng tôi không?”

Chu Lãng ngẩn ngơ, cổ tay nóng lên  từng trận, đến khi phản ứng lại thì đã lấy mũ bảo hiểm trên tay đội lên đầu cho Tống Ý Dung, hơi rộng một chút nhưng vẫn ổn, Chu Lãng nói: “Đi.”

Tống Ý Dung cười rộ lên trong nón bảo hiểm, rút tay về chỉnh nón ngay ngắn, cài khóa, sải bước ngồi lên sau xe, thuần thục mà ôm eo Chu Lãng nói: “Đi nào.”

Tóc Chu Lãng hình như ngắn hơn một chút, càng lộ rõ vành tai đỏ bừng, Tống Ý Dung ngồi phía sau, cố ý duỗi tay sờ sờ tóc của anh.

Như kim châm.

Lời giải thích của Chu Lãng bị gió thổi đến bên tai: “Hôm nay tôi đi cắt tóc.”

Tống Ý Dung ghé vào bên gáy Chu Lãng, hơi thở ấm áp:  “Sờ lên rất thoải mái.”

Lưng Chu Lãng lại căng hơn một chút, Tống Ý Dung liền cảm giác được, rút tay đang vòng trước người Chu Lãng về, ở phía sau cười nhẹ.

“Đừng đùa tôi”,  thanh âm Chu Lãng rầu rĩ: “Đang lái xe, phải chú ý an toàn.”

Tán gẫu câu được câu mất với nhau, trong tầm mắt Tống Ý Dung xuất hiện hai hàng cây bạch dương cao lớn ở hai bên đường, cây vừa cao vừa thẳng, tưởng như che trời.

Nếu chỉ là một cây thì thị giác cũng đã không bị chấn động như vậy, trước mắt lại là hai hàng bạch dương không đếm được đến cuối, cùng cao lớn giống nhau, cũng tươi tốt như nhau.

Chu Lãng giảm bớt tốc độ, nói: “Đi thẳng theo đường này thì sẽ đến chợ.”

Tống Ý Dung hỏi: “Chúng ta phải đi đến đó sao?”

Chu Lãng nói: “Không phải.”

Nói xong thì xe dừng hẳn lại, Chu Lãng đậu xe ven đường, Tống Ý Dung xuống xe.

Chu Lãng xách cái túi mua ở cửa hàng, chỉ chỉ vào một đoạn cầu thang nhỏ ở gần đó nói: “Đi xuống chỗ này.”

Có lẽ cầu thang này được xây đã lâu, cỏ xanh mọc hỗn loạn trong những cái khe của bậc thang bị nứt, nhìn như hiếm có người đến đây.

“Nơi này hoang phế lâu rồi sao?” Tống Ý Dung nhịn không được hỏi.

“Ừ”, Chu Lãng nói, “Bình thường sẽ không có ai đến.”

Càng đi xuống, cỏ càng cao hơn, rất nhiều bàn ghế làm bằng gỗ bị vứt bỏ tùy ý, đứt gãy lung tung, phía trên còn mọc rêu xanh.

Tống Ý Dung nhìn trái nhìn phải, cảm thấy thật mới lạ.

Cách đó không xa là một trường học, Chu Lãng tiếp tục nói: “Những bàn ghế này là do trường sơ trung kia thải ra.”

“Bọn học sinh mê chơi biến nơi này thành căn cứ bí mật.”

“Nhưng tối nay sẽ không có người tới”, tầm mắt Chu Lãng dời đi, rơi xuống sườn mặt trắng nõn của Tống Ý Dung: “Tụi nó phải học tiết tự học buổi tối.”

“Cho nên có thể yên tâm.”

Tống Ý Dung chớp chớp mắt với Chu Lãng:

“Yên tâm cái gì?”

Giọng Chu Lãng chợt ngừng, giải thích: “Yên tâm uống rượu.”

“Không phải làm chuyện xấu…” thanh âm buồn buồn bổ sung thêm một câu.

Tống Ý Dung nhịn cười “ồ” một tiếng, sau đó tùy ý tìm một vùng cỏ sạch sẽ ngồi xuống, ngửa đầu nhìn cằm Chu Lãng: “Anh cũng ngồi đi.”

Mặt trời đã lặn hoàn toàn vào núi, không trung tối dần, có thể nhìn thấy ngọn đèn dầu xa xa, Chu Lãng ngồi xuống bên cạnh Tống Ý Dung,  ngữ khí đứng đắn nói với cậu: “Nếu đến nơi này trễ một chút thì có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.”

Tống Ý Dung nói: “Vậy ở lại trễ một chút hãy về.”

Mặt Chu Lãng ẩn trong bóng tối, khuất sáng nên không nhìn thấy mặt có đỏ hay không, cũng không hề lên tiếng.

Cái túi đặt ở một bên, Tống Ý Dung cúi người lật lật, lại thấy một chai nước quýt trước, rồi mới tới hai chai bia.

“Sao lại mua cái này?”, Tống Ý Dung giả vờ không thèm để ý, lấy ra hỏi: “Là ai thích uống vậy?”

Chu Lãng thành thành thật thật, nói: “Cậu.”

Tâm tình Tống Ý Dung cực kỳ tốt mà thả chai nước quýt lại trong túi, lấy hai chai bia ra, chia cho Chu Lãng một chai, bản thân thì cạy nắp chai, uống trước một ngụm.

Uống rất hào sảng, bị sặc cũng rất chật vật.

Tống Ý Dung đỏ mặt mà ngừng ho khan, đưa chai bia đến trước mặt Chu Lãng nói: “Cụng ly.”

“Ừ”, Chu Lãng cầm chai bia chạm nhẹ một cái.

Chu Lãng đi uống với người khác, không khuyên uống nhiều, cũng không bảo uống ít, tùy ý đối phương mà uống.

Tống Ý Dung uống một ngụm, anh cũng uống một ngụm.

Uống được nửa chai, thân thể Tống Ý Dung bắt đầu nghiêng ngả, lung lay mà dựa vào bả vai Chu Lãng, nói: “Chu Lãng à…”

Chu Lãng đáp: “Ừ, tôi đây.”

Tống Ý Dung hít hít mũi, hỏi: “Anh có chán ghét đồng tính luyến ái… Có cảm thấy bọn họ có bệnh không?”

Đề tài đột nhiên trở nên kỳ quái nhưng Chu Lãng vẫn nghiêm túc trả lời như cũ.

“Không chán ghét”, Chu Lãng nghiêng đầu nhìn Tống Ý Dung, thấp giọng nói: “Sẽ không.”

Tống Ý Dung lại uống một ngụm, hỏi từng câu: “Vậy năm nay anh bao nhiêu tuổi?”

“26.”

“Kết hôn chưa?”

“Chưa.”

“Có người yêu chưa?”

Tống Ý Dung đưa ra một đống vấn đề như tra hộ khẩu.

“Ờm…” Lặng im một hồi, Chu Lãng nói: “Có.”

“Cô ấy có thích anh không?”, Tống Ý Dung nâng cằm, đặt trên bả vai Chu Lãng, chóp mũi vô ý mà nhẹ nhàng cọ: “Có thích hay không?”

Chu Lãng: “Không biết.”

Tống Ý Dung: “Vì sao không thổ lộ đi?”

Chu Lãng: “Chờ một thời gian đã..…”

Khoảng cách giữa hai người quá dài, quá xa, anh vẫn chưa thể đuổi kịp.

Tống Ý Dung: “Nhưng cô ấy sẽ chờ anh sao?”

Chu Lãng thấp giọng: “Tôi không biết…”

“Ha ha…” Tống Ý Dung nhắm mắt cười ra tiếng, mùi bia xen lẫn hương cỏ xanh, không khí như phiếm men say: “Ngu ngốc.”

Tống Ý Dung cắn môi chậm rì rì mà nói: “Nếu thích thì nói sớm cho người ta biết đi.”

Nói xong câu đó thì Tống Ý Dung hoàn toàn im lặng, dán thân mình lên người Chu Lãng vẫn không nhúc nhích từ nãy đến giờ.

Chu Lãng uống hết chai bia, đầu cũng nhích dần về bên trái, cùng Tống Ý Dung dựa vào nhau.

Bốn phía yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng côn trùng kêu, hô hấp Tống Ý Dung nhẹ nhàng, không khí trầm mặc, Chu Lãng còn cho rằng cậu đã ngủ rồi.

Trong nháy mắt mây đen che khuất ánh trăng, Tống Ý Dung dựa vào Chu Lãng bỗng nhiên mở miệng:

“Cậu ấy thật sự rất thiếu tình yêu…..”

Dường như là thở dài, thanh âm cực kỳ nhẹ, lại phảng phất như có viên đá rơi vào hồ nước, tiếng vọng thật lâu vẫn chưa tan.

Tay Chu Lãng rũ bên người bỗng dưng nắm chặt.

Rất muốn ôm em.