Bắt Được Một Anh Trung Khuyển Thẹn Thùng

Chương 12




Thời gian sau đó, Chu Lãng đều đi sớm về muộn nên rất ít khi gặp Tống Ý Dung, ngẫu nhiên nhìn thấy cũng chỉ chào hỏi vài câu.

Nhưng Tống Ý Dung mơ hồ có cảm giác là Chu Lãng đang trốn tránh cậu.

Ăn cơm chiều xong, Tống Ý Dung ôm mèo nhỏ ra ngoài tản bộ, trên đường đi thì gặp được một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa, nữ sinh rất tự nhiên đi đến bên cạnh Tống Ý Dung rồi cười nói: “Mèo của anh rất đáng yêu nha.”

Tống Ý Dung gật gật đầu, lãnh đạm trả lời: “Ừ, cảm ơn.”

Giản Nhiễm trộm liếc nhìn Tống Ý Dung, âm thầm kinh ngạc, tuy rằng nhìn qua là có thể đoán được giới tính, nhưng tóc dài rũ trên vai cùng sườn mặt trắng nõn tinh xảo vẫn mang đến cho thị giác người khác một vẻ đẹp mỹ lệ bất phân giới tính.

Đối phương có vẻ không muốn nhiều lời, khuôn mặt cũng lạnh lùng, Giản Nhiễm không dám nói thêm gì nữa.

Nhưng một lát sau, Tống Ý Dung lại đưa mèo nhỏ đến trước mặt nữ sinh, ngữ khí tuy vẫn nhàn nhạt nhưng đã nhu hòa hơn nhiều: “Muốn sờ mèo sao?”

“Có thể sờ một chút”, Tống Ý Dung nói.

Giản Nhiễm kinh ngạc ngẩng đầu lên, đôi mắt trừng lớn, sau đó cẩn thận duỗi tay chạm chạm đầu mèo, lông tơ mềm mại, xúc cảm mượt mà trong lòng bàn tay đã ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của nữ sinh, mèo nhỏ cũng ngẩng đầu ưỡn cổ lên để nữ sinh vuốt.

Giản Nhiễm lưu luyến mà thu hồi tay, nói: “Nó thật sự rất đáng yêu, em có thể biết nó tên gì không?”

“Nói Nhiều”, Tống Ý Dung nói.

“Ha ha, Nói Nhiều”, Giản Nhiễm hớn hở mà gọi thêm mấy lần: “Nói nhiều, Nói Nhiều, Nói Nhiều.”

“Này, anh cũng ở gần đây sao?”, Giản Nhiễm hỏi: “Trước giờ em chưa từng thấy anh.”

Giản Nhiễm vừa mở lời thì Tống Ý Dung đã biết người này chính là nữ sinh nói chuyện với Chu Lãng ngày đó, thanh âm thật sự rất thanh thúy.

“Thuê nhà ở gần đây”, Tống Ý Dung không giấu giếm: “Vương Tri Viễn là chủ nhà của tôi.”

“À, à..” Giản Nhiễm nói: “Em biết rồi, anh là hàng xóm với Chu Lãng.”

Bước chân Tống Ý Dung chợt ngừng: “Đúng vậy.”

Giản Nhiễm càng thêm vui vẻ: “Rất gần nha, nếu có thời gian rảnh rỗi thì chúng ta có thể chơi cùng nhau!”

Tống Ý Dung uyển chuyển cự tuyệt: “Thật ngại quá, tôi tương đối thích sự yên tĩnh.”

Giản Nhiễm sờ sờ chóp mũi, thương lượng nói: “Ờm…., em có thể đến xem mèo nhỏ không, bảo đảm sẽ không ầm ĩ!

Đối với tính tình của em gái nhỏ, Tống Ý Dung không thể nào cứng rắn nói lời từ chối, bất đắc dĩ mà gật đầu: “Được rồi.”

“Cảm ơn anh!” Giản Nhiễm nhảy cẫng lên, quay đầu đi về nhà: “ Em về nhà trước, hôm khác sẽ đến tìm anh!”

Nói Nhiều chớp chớp mắt, cuộn mình trên sô pha, cái đuôi mềm mại ném tới ném lui, thỉnh thoảng lại lướt qua cẳng chân của Tống Ý Dung tạo ra một trận ngứa ngáy nho nhỏ.

Tuy rằng thời tiết gần đây đã nóng lên rất nhiều nhưng trong phòng khách vẫn còn mát mẻ, Tống Ý Dung dựa vào sô pha xem máy tính, trên bàn bên cạnh là một bình nước trái cây đóng hộp đang uống dang dở.

Hết thảy đều yên tĩnh và thoải mái.

Nếu như không có nhạc chuông di động đột ngột vang lên.

Tên “Tân Mạn Hương” xuất hiện trên màn hình, giống như một loại chú ngữ kì quái làm biểu tình trên mặt Tống Ý Dung cứng lại.

“Alo”, đầu dây bên kia truyền đến một tiếng rất nhẹ.

Sống lưng Tống Ý Dung cu0ng cứng, chỉ “ừ” một chữ.

“Ý Dung”, tiếng nói Tân Mạn Hương thật sự dịu dàng: “Mấy ngày nữa là sinh nhật 18 tuổi của em trai con, về nhà một chuyến không?”

Tống Ý Dung ở đầu dây bên này trầm mặc, Nói Nhiều li3m li3m mu bàn tay của cậu, dường như cậu đã mất đi tri giác, không nhúc nhích chút nào.

Tân Mạn Hương tiếp tục nói: “Ba mẹ đều đã lớn tuổi, sau này vẫn phải nhờ hai anh em cùng nhau lo lắng, vui vẻ với nhau được không?”

Tống Ý Dung nói: “Bận.”

Tân Mạn Hương nói: “Thân thích trong nhà đều tới đông đủ, phải mở tiệc, nếu con không ở đó sẽ làm người khác hiểu lầm.”

Tân Mạn Hương còn đang muốn khuyên nhủ, một giọng nam thô bạo chen ngang: “Khuyên cái gì mà khuyên, Tống Triệu Hưng tôi xem như không có đứa con trai này!”

Tân Mạn Hương dùng lòng bàn tay che che ống nghe: “Ý Dung, con đừng nghe ba nói, về một chuyến đi? Được không?”

Tân Mạn Hương và Tống Triệu Hưng diễn hai nhân vật phân biệt rõ ràng, một người diễn mặt cười, một người diễn vai phản diện, lúc thì đặt Tống Ý Dung lên trên lò lửa nướng nướng, lúc thì làm cậu rơi vào hầm băng, cả người run lên.

“Để một người đồng tính luyến ái như con trở về”, Tống Ý Dung nói từng câu từng chữ: “Không sợ mất mặt sao?”

“Hay là muốn để cho con bị người khác nhìn ngó, chỉ trỏ?”

Ký ức không muốn nghĩ đến một lần nữa lặp lại, rốt cuộc cũng trốn không nổi lời đồn đại, đầu Tống Ý Dung đau muốn nứt ra, gân xanh trên trán nổi lên, chảy ra một lớp mồ hôi mỏng.

Ngón tay Tân Mạn Hương tê dại từng cơn, đến khi lấy lại tinh thần thì di động đã rơi xuống đất, tay bà run rẩy mà nhặt lên nhưng trên màn hình đã có vô số vết nứt, phảng phất không còn cách nào sửa chữa.

Tống Ý Dung nghĩ không ra khi nào thì mình bị lộ xu hướng giới tính, nhưng nhớ rõ là.

Một ngày nọ, biểu tình chán ghét của bọn họ, phẫn nộ che trời lấp đất mà đến, cơ hồ biến thành sương mù, phủ hết tất cả những gì đã có của Tống Ý Dung.

Lễ vật mà cậu tặng bị ném trên mặt đất, đôi mắt của em trai đã từng hết sức ỷ lại và tín nhiệm cậu đỏ lên rồi nói với cậu: “Anh thật ghê tởm.”

“Mau cút đi.”

Vì thế cậu đã bị đưa đến nơi tường cao san sát, cửa sắt dày đặc trong đại viện.

( đại viện: một khu vực rộng lớn bao gồm nhà ở, sân vườn và các tiện nghi khác.)

Không đếm được đã bao nhiêu lần sắp trốn thoát ra ngoài, nhưng lại bị đưa về, bọn họ luôn miệng nói: “Đều vì tốt cho con.”

Nhưng kết quả là gì?

Tống Ý Dung nhìn bản thân trong gương, một khuôn mặt tái nhợt không có huyết sắc, mí mắt nặng nề rũ xuống, xương quai xanh thon gầy lõm xuống thật sâu, giống như cậu tự đào một phần mộ, mưu toan mai táng mình vào.

Không có kết quả.

Cậu cũng không tìm được cho bản thân điều gì.

Mấy lon bia mới vừa được lấy từ tủ lạnh còn tỏa ra hơi lạnh nhè nhẹ, Tống Ý Dung tức giận đá cái bàn một phát, một tiếng ‘rầm’ vang lên.

Ban đêm yên tĩnh, cồn thiêu đốt qua yết hầu, chảy xuống bụng, nóng cả ruột gan.

Hôm nay có trăng, ánh trăng cũng không quá sáng, đã vậy còn bị đám mây màu xám đậm che hết phân nửa, nhưng Tống Ý Dung lại ngửa đầu xem đến mỏi cổ.

Mang theo men say, click mở màn hình di động, Tống Ý Dung nhìn ảnh đại diện cây bạch dương một lúc lâu, giơ tay gõ chữ, nhắn qua một câu: [ Có đang ngắm trăng không?]

Bên kia không trả lời, Tống Ý Dung lại gõ: [ Tên ngốc.]

Một lon bia cuối cùng vào bụng, Tống Ý Dung đã ngồi không vững, trước mắt một mảnh mơ hồ, khuỷu tay dựa vào bàn, mu bàn tay chống trán.

Một đoạn cánh tay lộ bên ngoài trắng đến gần như trong suốt, đốt ngón tay vẫn luôn dùng sức, khớp xương nhô lên, có thể thấy được mạch máu màu xanh lá, nhưng lại không nắm giữ được cái gì.

Di động ở trên mặt bàn vang lên hai tiếng tích tích, trong buổi tối yên tĩnh nghe phá lệ chọc lỗ tai.

Ngón trỏ Tống Ý Dung gập lên xoa xoa cái trán, lúc click mở tin nhắn, ngón tay còn đang run nhè nhẹ.

Nhưng trong chớp mắt thấy được tin nhắn lại nhịn không nổi mà cười lên.

Chu Lãng: [ Lúc nãy đang tắm.]

Chu Lãng: [ Sao tự nhiên lại mắng tôi?] 【 tiểu hùng ủy khuất 】

Ý cười trong mắt Tống Ý Dung chưa tan, trả lời: [ Tên ngốc, biểu tình kia tìm ở đâu vậy?]

Chu Lãng: [ Trong diễn đàn của gia đình, có đứa nhỏ gửi lên.]

Tống Ý Dung đã say khướt, loạng choạng đứng lên, sau đó vừa đi ra ngoài vừa gõ chữ: [ ‘Bùn’ mở cửa sổ ra đi.]

Quả nhiên là say, chữ cũng đánh sai, nhưng Tống Ý Dung không hề phát hiện, tiếp tục gõ chữ: [ Đừng để ‘oa’ chờ lâu.]

{ 30 giây giải thích bắt đầu:

Bùn = nê ( Hán việt) có cách viết tay trên điện thoại gần giống ‘lãng’ trong tên Chu Lãng, bạn thụ run tay nên đánh nhầm chữ.

Oa = tổ, tương tự như trên, cách viết chữ này tương tự chữ ‘tôi’.}

Chu Lãng nhìn thấy tin nhắn thì sửng sốt một lát, bọt nước còn chảy từ nửa người trên tr4n trụi xuống làm khăn tắm bị thấm ướt từng mảng.

Tin nhắn của Tống Ý Dung tới quá nhanh, trong khoảng thời gian ngắn, Chu Lãng chỉ kịp mặc quần ngủ liền vội vàng trả lời.

Chu Lãng nghe lời Tống Ý Dung đi đến cửa sổ, đẩy ra cửa kính, chưa kịp nhìn được gì thì một người đàn ông thân hình thon gầy, toàn thân toát ra mùi rượu bỗng nhiên bò lên cửa sổ, duỗi hai tay ra ôm lấy khuôn mặt hắn. (ヽ(゚〇゚)ノzombie)

Ngón tay lành lạnh mềm mềm, từng ngón thon dài, nhẹ nhàng dán lên sườn mặt Chu Lãng, hô hấp của hắn ngừng trong chớp mắt, quên cả việc tránh đi.

Hơi thở ấm áp mang theo mùi rượu ở rất gần Chu Lãng, Tống Ý Dung dùng ngón trỏ chỉ chỉ mũi Chu Lãng nói: “Sao anh còn chưa ngủ?”

Có lẽ Tống Ý Dung đã say thật sự, tiếng nói càng dinh dính hơn, ngữ điệu lả lơi mang theo chút ngọt ngào, giống như mèo nhỏ tên Nói Nhiều kia.

Hầu kết lăn lộn, Chu Lãng ngẩng đầu trong nháy mắt, đối diện với đôi mắt đỏ bừng của Tống Ý Dung, lông mi rất dài còn ướt đẫm.

Đầu quả tim Chu Lãng mềm nhũn ra, hắn cảm giác bản thân đang xem một hồi mặt trời lặn trong tuyệt vọng, một vòng đỏ hồng sắp hoàn toàn chìm vào dòng suối khô cạn, dần dần biến mất trong tầm mắt hắn, đến khi trời đất ảm đạm, không còn ánh sáng.

Chu Lãng với khuôn mặt vẫn đang bị ôm mà hỏi lại Tống Ý Dung: “Tống Ý Dung, cậu uống say à?”

Tống Ý Dung niết mũi Chu Lãng, chậm chạp nói từng chữ một: “Tôi, không, say.”

Tay Tống Ý Dung thật sự rất lạnh, màu môi cũng quá tái nhợt, Chu Lãng sợ cậu không thoải mái, muốn đưa cậu trở về, kết quả một giây sau, Tống Ý Dung dùng cả tay lẫn chân mà bò lên cửa sổ.

Chu Lãng vội dùng tay vịn vai cậu: “Cẩn thận kẻo ngã.”

Tống Ý Dung tránh hai lần vẫn tránh không được, vì thế cong hai chân lại, cố sức nhảy lên trên, mu bàn tay Chu Lãng vói qua nhưng không kịp, cái trán Tống Ý Dung tiếp xúc trực tiếp với khung cửa sổ, nhanh chóng xuất hiện một vệt đỏ.

Đôi mắt Tống Ý Dung chậm rãi trợn to, hốc mắt ẩn ẩn trào ra nước mắt, thân thể bất động, khom lưng ghé vào cửa sổ, chậm rãi ôm lấy khung cửa, phảng phất đó chính là ngôi nhà ấm áp nhất của cậu.

Tóc trên vành tai buông xuống, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt Tống Ý Dung, Chu Lãng không thấy được thần sắc trong mắt của cậu, đành phải thả nhẹ thanh âm mà hỏi: “Tống Ý Dung, cậu làm sao vậy?”

Thanh âm của Tống Ý Dung buồn buồn: “Đầu của tôi hình như rất choáng.”

Chu Lãng nhìn đỉnh đầu cậu, thanh âm trầm thấp: “Cậu không về nhà sao?”

Tống Ý Dung nức nở một tiếng rất nhỏ, giọng run run: “Không phải nhà của tôi…”

Thật vất vả ôm người vào nhà, Chu Lãng đặt người lên giường, đắp lên chăn mềm mới quay người đi đóng cửa sổ.

Cửa sổ mới vừa đóng lại, vang lên cùm cụp, ngoài cửa phòng ngủ truyền đến thanh âm của Phương Văn Tú: “Lãng ơi, còn chưa ngủ nữa hả, trong phòng con có tiếng gì vậy? Đang nói chuyện với ai sao?”

Chu Lãng nói: “Không có ai, bây giờ ngủ liền.”

Phương Văn Tú “à” một tiếng: “Ừ, vậy con nghỉ ngơi sớm một chút, đừng học quá muộn.”

Chu Lãng nói: “Được.”

Tiếng bước chân Phương Văn Tú vừa đi xa, trên giường cũng truyền đến một tiếng ‘được’ mềm mại.

Chu Lãng đi đến mép giường, ngồi xổm xuống, nhìn mặt Tống Ý Dung hỏi: “Buồn ngủ hay không?”

Đôi mắt Tống Ý Dung còn sưng, chớp chớp hai cái, chậm rãi nói: “Buồn ngủ, nhưng ngủ không được.”

Chu Lãng xem xét cái trán của Tống Ý Dung, sau đó nhẹ nhàng hỏi: “Có phải còn đau đầu không?”

Tống Ý Dung cố sức nghĩ nghĩ: “Đau.”

Chu Lãng nói: “Tôi xoa xoa huyệt thái dương cho cậu ngủ, được không?”

Tống Ý Dung uống say phá lệ ngoan ngoãn, giọng nói Chu Lãng cũng mang theo bảy phần dỗ dành.

Tống Ý Dung nhẹ trả lời: “Được.”

Cũng không biết cậu nhớ tới việc gì thương tâm, chữ ‘được’ vừa mới dứt, khóe mắt trượt xuống một hàng nước mắt.

Tại sao khóc mà cũng an tĩnh như vậy?.

Chu Lãng dùng ngón tay cái nhẹ nhàng quệt đi nước mắt của Tống Ý Dung, trân trọng mà dùng lực rất nhẹ, sợ ma sát đỏ mặt cậu.

Tống Ý Dung lăn lộn hồi lâu cũng mệt mỏi, đôi mắt chậm rãi khép lại, như muốn ngủ, Chu Lãng xoa huyệt thái dương giúp cậu, nhìn cậu như vậy đang muốn buông tay, không ngờ Tống Ý Dung lại mở to mắt, không hề chớp mà nhìn hắn.

Chu Lãng hỏi: “Cậu….”

Tống Ý Dung vươn tay từ trong chăn ra, ôm chặt eo Chu Lãng, gò má ướt át dán lên vùng da nơi eo.

Thân thể Chu Lãng căng thẳng, ửng đỏ bò lên tai, động cũng không phải, không động cũng không phải, chỉ có thể vô thố mở ra hai tay hỏi: “Tống Ý Dung?”

Tống Ý Dung sờ sờ cơ bắp sau lưng Chu Lãng, mang theo giọng mũi hỏi: “Chu Lãng, anh có mấy khối cơ bụng?”

Chu Lãng thành thành thật thật đáp: “Không đếm kĩ.”

Tống Ý Dung nâng mặt lên, hít hít mũi, nói: “Tôi đếm giúp anh.”

Cậu dùng đầu ngón tay lạnh lẽo mà chỉ tới chỉ lui, lải nhải số đếm trong miệng: “Một, hai, ba… tám, chín…”

Chu Lãng bắt lấy bàn tay lộn xộn của Tống Ý Dung, yết hầu đã lăn bao nhiêu vòng, tiếng nói cũng nghẹn quá mức:  “Tống Ý Dung, cậu đếm sai rồi, nào có nhiều như vậy.”

“Tôi học toán không tốt”, Tống Ý Dung giống như rất tủi thân, ôm thật chặt vòng eo rồi lui lui về sau, nói: “ Sao người của anh lại cứng như vậy?”

Chu Lãng thở dài, không cãi cọ với người say, chỉ nói: “Là tôi sai.”

Nháo nháo một hồi, Tống Ý Dung thật sự mệt mỏi, không biết đã ôm chăn ngủ từ lúc nào, cuối cùng Chu Lãng cũng rảnh rỗi, túm cái áo ngắn tay trên ghế mặc vào.

Hắn đắp chăn cho Tống Ý Dung, bản thân lại đứng bên cửa sổ hứng gió lạnh hơn nửa đêm.