Bắt Được Cái Đuôi Của Anh

Chương 47: Buổi tối ở phòng trà




Ban đêm, Cố Hề Đình đưa Chu Song Song đến một phòng trà.
Phong cách cổ xưa, trang trí tao nhã.
Mặc dù nơi này trống vắng nhưng lúc Chu Song Song bước vào bên trong là một bầu không khí mát lạnh.
Trừ các loại trà ra nơi này còn có mấy bánh trà nhỏ, cùng với mấy loại thức ăn vặt.
Nướng BBQ ở đây có vẻ rất tốt vì không ai có thể ngửi thấy mùi nướng từ bên trong.
Có lẽ là hàng năm chế trà nên mỗi một góc ở đây đều nghe mùi trà thanh đạm.
Ánh đèn ấm áp lan tỏa, nhiều người nhưng cũng không ồn ào, còn có nhạc nhẹ du dương, không khí thư thái.
Cố Hề Đình dẫn cô lên lầu hai.
Hành lang gỗ trải thảm dày, người phục vụ đưa hai người tới trước cửa phòng "Địa chi".
Cửa gỗ được đẩy ra, Cố Hề Đình dẫn Chu Song Song vào thì ba người ngồi ở bàn gỗ dài nhìn lại.
"Ô, tới rồi à?" Tô Lẫm mặc âu phục giày da cắn chuỗi xiên nướng, rảnh rỗi mở miệng.
Hai người còn lại thì Chu Song Song chưa từng gặp.
Bọn họ nhìn Cố Hề Đình, tỏ ra cẩn trọng, hai người cúi đầu đồng thanh nói, "Cố Thiếu Quân."
Cố Hề Đình khẽ vuốt cằm, vẻ mặt nhạt nhẽo, "Ừ."
Tô Lẫm bĩu môi, nhìn hai người trẻ tuổi kia, "Được rồi, hai người có thể đi."
"Vâng." Hai người đồng thanh đáp lại.
Chờ khi hai người kia đi, Tô Lẫm mới đặt xiên nướng trong khay, sau đó lấy khăn giấy lau tay mình.
Cậu ung dung thong thả cởi áo khoác ra ném đến cái ghế bên cạnh, sau đó nới cà vạt, tháo hai nút áo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mi mắt cậu giãn ra rồi uống một hớp trà.
Cố Hề Đình kéo Chu Song Song ngồi xuống phía đối diện, chân anh dài, mi mắt tỏ ra không kiên nhẫn. "Tìm tôi có việc gì?"
Tô Lẫm lại cầm lên xiên nướng, chưa kịp đút vào miệng thì nghe Cố Hề Đình nói, cậu cười, "Không có chuyện thì không được tìm cậu à?"
Cậu vừa nói xong, ánh mắt lại nhìn Chu Song Song.
Rất nhanh rời mắt đi nhưng cậu đã quan sát cẩn thận.
Nhìn cũng có vẻ đáng yêu.
Thấy Chu Song Song trộm nhìn chuỗi xiên nướng thì Tô Lẫm đưa tay đẩy cái khay nướng đến cô, lúc nói chuyện giọng cao vút, "Đều cho em gái nhỏ hết, đừng ngại."
Lời này nghe thật thân thiện nhưng Cố Hề Đình biết cậu đang lấy lòng.
Tô Lẫm không hề biết Cố Hề Đình sẽ mang cô tới đây.
Chỉ thấy Chu Song Song ngồi ăn thì anh không nói gì.
Chuỗi xiên nướng ở đây không giống bên ngoài, cũng không biết bên trong bỏ gì mà tóm lại mùi vị rất ngon.
Chu Song Song mới đầu thấy Tô Lẫm còn ngại nhưng thấy hai người tự nhiên nói chuyện thì cô cũng thong thả hơn rất nhiều.
"Mạnh Trường Lăng biết cậu tới Lệ Thành rồi." Tô Lẫm bỗng nhiên nói.
Cố Hề Đình nghe cái tên này, ly trà trên tay anh ngừng lại, anh nhìn Tô Lẫm ngồi phía đối diện, lông mày tỏ ra lạnh lùng, "Cậu nói sao?"
"Cái đó..." Tô Lẫm sờ lỗ mũi, có chút chột dạ.
"Không phải tôi cố ý..." Cậu giải thích.
Cố Hề Đình không muốn nghe, anh thả ly trà xuống, "Dĩ nhiên tôi biết giao tình giữa hai người."
"Tốt đến mức có thể cùng chung một phe." Cố Hề Đình cười lạnh.
Tô Lẫm nghe vậy thì nhíu mi, "Cố Hề Đình, cậu đang châm chọc tôi à?"
Cố Hề Đình không trả lời.
Tô Lẫm phiền não, "Dù sao thì cậu ta nói muốn gặp cậu."
Cậu cũng thấy phiền vì bị kẹp giữa hai người này.
"Không cần."
Lúc này Cố Hề Đình tỏ ra lạnh lùng.
Chu Song Song bên cạnh liếc nhìn anh, mặt anh không có biểu cảm nhưng khiến cô dừng lại động tác.
Cố Hề Định nhận ra ánh mắt của cô, vì vậy anh nhìn qua, vẻ mặt cũng êm dịu xuống. Anh đưa tay sờ trán cô mà không nói gì.
Chu Song Song lại tiếp tục ăn.
Tô Lẫm bên cạnh cũng đã thấy hết mọi chuyện.
Cậu kinh ngạc vì chứng kiến Cố Hề Đình dịu dàng như vậy.
Mười mấy năm làm bạn với Cố Hề Đình, Tô Lẫm vẫn biết anh là người như thế nào.
Thiếu Quân thần phủ Thanh Khâu, từ trước đến nay dưới ánh mắt của mọi người là một người luôn luôn sắc bén.
Cậu đã bao giờ thấy Cố Hề Đình nhu hòa như vậy chưa?
Tô Lẫm không khỏi nhìn hai người.
Lúc đó, ngoài cửa có tiếng gõ.
Tô Lẫm giương mắt nhìn lên, thấy cánh cửa mở ra, bên ngoài là một cô gái trẻ tuổi.
Mái tóc dài đen nhánh, sắc mặt minh lệ, mặc một chiếc váy hoa dài, ôn nhu đứng đó.
Tô Lẫm sửng sốt, "Trường Nguyệt?"
Người tới là em gái Mạnh Trường Lăng, Mạnh Trường Nguyệt.
Cố Hề Đình không nói gì, thậm chí anh còn không quay đầu nhìn, chẳng qua là cúi đầu không rõ vẻ mặt.
Thấy Chu Song Song tò mò nhìn quanh thì anh đưa tay nhéo mặt cô.
Chu Song Song không động đậy, cô chỉ có thể nháy mắt nhìn anh.
Cố Hề Đình không quản tiếng bước chân phía sau lưng, anh rút khăn giấy trên bàn lau miệng cho Chu Song Song.
Chu Song Song đỏ mặt, chỉ để cho anh lau.
Mạnh Trường Nguyệt đi tới thấy một màn như vậy.
Mặt cô miễn cưỡng không rõ, đi tới cạnh Cố Hề Đình thì khom người, lúc mở miệng giọng êm ái, "Trường Nguyệt kính chào Thiếu Quân."
Cố Hề Đình lau miệng cho Chu Song Song, vứt khăn giấy rồi đưa nước đến mặt cô, "Uống nước."
Sau đó anh mới liếc nhìn qua Trường Nguyệt, ánh mắt không gợn sóng, "Có chuyện gì?"
Chu Song Song cảm nhận rõ bầu không khí khác lạ.
Cô bưng ly trà, cái miệng nhỏ uống nước, một bên lặng lẽ quan sát người kia.
Cô ngừng lại.
Đây không phải là... ca sĩ nổi tiếng gần đây sao?
Chu Song Song không bao giờ nhìn nhầm gương mặt này.
Dù sao cũng là một người đẹp.
Trước kia còn mục tuyển chọn, Nhậm Hiểu Tĩnh kéo cô bình chọn cho Mạnh Trường Nguyệt.
Sau này hạng nhất chính là cô ấy.
Khoảng thời gian đó weibo luôn nháo nhào không ngừng, Chu Song Song không thể không chú ý.
Nhưng... cô ấy quen Cố Hề Đình sao?
Chu Song Song nhìn Mạnh Trường Nguyệt rồi lại nhìn Cố Hề Đình.
"Thiếu Quân yên tâm, anh tôi là anh tôi, còn tôi là tôi, tuyệt đối sẽ không hỏi đến chuyện của hai người." Mạnh Trường Nguyệt cúi đầu.
Cố Hề Đình chỉ chú ý đến Chu Song Song, nghe Mạnh Trường Nguyệt nói vậy cũng không quá nhiệt tình, thờ ơ cười một tiếng, "Ngược lại ngươi vẫn như trước kia."
Vừa nghe miệng Cố Hề Đình nói hai chữ "trước kia" đôi mắt Mạnh Trường Nguyệt sáng lên.
Cô rũ mắt nhẹ giọng nói, "Trường Nguyệt còn nghĩ Thiếu Quân đã quên rồi."
Những lời ý mơ hồ.
Nhắc tới lúc trước, Mạnh Trường Nguyệt luôn có mấy phần hoài niệm.
Khi đó anh cô với Cố Hề Đình chưa xảy ra chuyện.
Mà cô cũng may mắn được ở lại Thanh Khâu mấy ngày.
Cố Hề Đình im lặng.
Tô Lẫm bên kia vội vàng nói, "Trường Nguyệt, mau ngồi xuống đi."
Mạnh Trường Nguyệt do dự, mắt trông đợi nhìn Cố Hề Đình.
"Đây là đất nhà anh mà, anh cho em ngồi thì ngồi đi, nhìn vẻ mặt cậu ta làm gì?" Tô Lẫm lại nói.
Thấy Cố Hề Đình không phản ứng gì, Mạnh Trường Nguyệt mới khẽ cười, "Đột nhiên tới nơi này làm phiền Tô đại ca rồi."
Tô Lẫm lắc đầu, thay cô rót một ly trà.
Sao cậu lại không rõ tâm tư của Mạnh Trường Nguyệt?
Nhưng Tô Lẫm nhìn Cố Hề Đình và Chu Song Song yên lặng ngồi bên cạnh.
Cậu âm thầm thở dài trong lòng.
Không khí giữa bốn người ung dung như vậy, đến khi Chu Song Song ợ một cái.
Tất cả mọi người đều tập trung nhìn lại cô, gương mặt cô đỏ ửng, cúi đầu xuống thật thấp, muốn tìm cái lỗ chui vào.
"Em uống nước đi." Cố Hề Đình cười cười đưa nước cho cô.
Lúc cô nhận lấy ly nước, anh lại đưa tay xoa đầu.
Mạnh Trường Nguyệt chưa bao giờ thấy Cố Thiếu quân dịu dàng như vậy.
Cô đặt ngón tay nắm chặt trên đầu gối, ánh mắt thâm sâu nhìn Chu Song Song.
"Người này là?" Mạnh Trường Nguyệt nhìn Chu Song Song cười hỏi.
Chu Song Song còn chưa đứng đắn, mà ngồi đối diện cô là nữ thần của Nhậm Hiểu Tĩnh, cô khẩn trương nhấp môi nói, "Chào chị, em tên là Chu Song Song."
Cô do dự một lúc mới mở miệng, "Bạn của em rất hâm mộ chị, xin hỏi có thể ký tên cho em được không?"
Mạnh Trường Nguyệt không ngờ Chu Song Song lại hỏi vấn đề này, cô ngẩn ra, sau đó nói, "Dĩ nhiên là được."
Chu Song Song cầm khăn tay có chữ ký của Trường Nguyệt mà tán dương, "Chữ ký của chị đẹp quá đi mất."
Mạnh Trường Nguyệt chỉ cười không nói.
Bên ngoài mặt là như vậy nhưng không có nghĩa trong lòng cũng như vậy.
Nhất là lúc thấy Cố Hề Đình đưa tay nhéo má Chu Song Song.
Động tác thân mật như vậy nhất định không phải là quan hệ đơn giản.
Mạnh Trường Nguyệt cứng đờ.
Cô cảm thấy có lẽ mình không nên đến đây.
Cố Hề Đình đưa Chu Song Song đi, Mạnh Trường Nguyệt nhìn cánh cửa một lúc lâu mới hỏi Tô Lẫm, "Tô đại ca, hai người họ..."
"Em không thấy dây Tử Vụ hoa trên tay cậu ta sao?" Tô Lẫm hỏi ngược lại.
Mạnh Trường Nguyệt run lên.
Cô cẩn thận hồi tưởng.
Trên cổ tay trái của Cố Hề Đình có một sợi dây màu bạc.
Cô nhắm hai mắt lại.
Trong lòng như đã bị đổ vỡ.
Mấy lời còn chưa kịp nói đã mất cơ hội.