"Đời này... em thích anh nhất."
Sáng sớm hôm sau khi Chu Song Song tỉnh lại, trong đầu liền không tự chủ được mà nhớ tới câu này.
Đêm qua như một giấc mộng vậy, mơ hồ nhưng cô lại nhớ rõ mình đã nói như thế.
Bánh kem...
Chu Song Song nắm chặt lấy chiếc chăn, cô đỏ mặt, lúc sau mới quấn người lại thành một con nhộng.
A a a anh biết rồi!!!
Chu Song Song lăn qua lộn lại.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, đồng thời một giọng nói vang lên, "Chu Song Song, dậy thôi."
Là giọng nói của anh.
Chu Song Song cứng người trong chăn, nhiệt độ trên mặt cũng hạ xuống, cô chậm rãi đáp một tiếng.
Chắc vì giọng nói cô quá nhỏ nên Cố Hề Đình bên ngoài không nghe thấy gì.
Anh mở cửa phòng ra thì nhìn thấy Chu Song Song cuộn mình đỏ mặt nằm trên giường.
Anh nhíu mày, "Em đang ngủ nướng sao?"
Trong đầu Chu Song Song toàn là bánh kem, nên một lời cũng không nói.
Cố Hề Đình cảm thấy buồn cười.
Vì vậy anh đi tới ngồi ở mép giường, lôi cô ra khỏi chăn.
Chu Song Song bị anh kéo ra, sau đó lại bị ôm vào lòng, khoang mũi cô đều là mùi hương của anh, cô không kiềm chế được mà đưa tay quấn lấy eo anh.
Cố Hề Đình sờ trán cô, thấy cô hạ sốt rồi mới yên tâm.
"Dậy ăn sáng." Anh nhéo má cô.
Chu Song Song ôm eo anh, dùng mặt cọ trên người anh.
"Ngoan." Anh xoa đầu.
Chu Song Song nghe lời buông anh ra, tự mình xuống giường mang dép chạy vào phòng vệ sinh.
Hôm nay là thứ bảy nên không cần đến trường.
Chu Song Song đứng trước gương mở miệng ngáp, sau đó mới chậm rãi cầm bàn chải lên đánh răng.
Chờ cô rửa mặt xong rồi thay quần áo đi ra, thấy Cố Hề Đình đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, trên đầu gối để một chiếc laptop. Chu Song Song đi tới thấy anh đang gõ bàn phím.
"Em ăn sáng đi." Cố Hề Đình nhìn cô, sau đó hất cằm ý bảo cô lại đó ăn đi.
"Anh không ăn sao?" Chu Song Song nhìn bàn ăn rồi lại hỏi anh.
"Anh ăn rồi." Cố Hề Đình nhìn vào màn hình, nói dối không chớp mắt.
Chu Song Song gật đầu sau đó ngoan ngoãn đi đến bàn ăn.
"Lát nữa em đi thăm Tuân Dực có được không?" Ăn sáng xong chu Song Song dè dặt hỏi một câu.
Ngón tay của Cố Hề Đình dừng lại, quay đầu nhìn cô, "Lại đây."
Chu Song Song vội vàng đứng lên chạy đến trước mặt anh.
"Có được không anh?" Cô hỏi lại.
Cố Hề Đình hừ cười một tiếng.
"Nếu anh không cho thì em sẽ không đi à?"
Anh hỏi ngược lại cô.
Chu Song Song nắm lấy áo mình, lông mi run run.
"Nhưng bà nội Tuân Dực vừa mới qua đời mà..." Giọng nói cô nhỏ dần.
Thấy Cố Hề Đình không động đậy mà chỉ nhìn vào màn hình máy tính, Chu Song Song do dự, lấy dũng khí ngồi xuống bên cạnh anh.
Sau đó, cô cẩn thận đưa tay ra kéo ống tay áo của anh.
"Có được không?" Cô nũng nịu.
Cố Hề Đình đang gõ tài liệu, bị cô làm loạn như vậy thì ngừng ngón tay, rốt cuộc cũng nhìn lại cô.
Cố Hề Đình đành phải thỏa hiệp.
Anh nhích lại gần hôn cô một cái, "Ngày mai mới được đi."
Hôm nay anh cố ý ở đây với cô, sao cô có thể chạy đi tìm con gấu mèo kia chứ?
Chu Song Song bị anh hôn thì gò má ửng hồng.
Ngày mai... Vậy, vậy thì ngày mai đi.
"Hôm nay em muốn làm gì?" Cố Hề Đình bỏ máy tính xuống, tự nhiên nắm lấy tay cô xoa bóp.
"Em cũng không biết..." Chu Song Song lại trở nên dính người, chui vào lòng anh.
Cô mơ màng nghĩ.
Chỉ cần anh ở yên đây cũng làm cô vui vẻ rồi.
Cố Hề Đình suy tư sau đó nói, "Vậy làm bài tập đi."
"Ơ?" Chu Song Song bối rối.
Hình như có chút kỳ lạ?
Cố Hề Đình lại đưa cô đến thư viện, đến tầng thứ ba, Chu Song Song vì một bài Vật lý mà vò đầu mình thành một ổ gà.
Vẻ mặt cô đau khổ, không biết phải viết gì.
Cố Hề Đình đẩy cửa ra, thấy đầu tóc cô xốc xếch.
"Sao vậy?" Anh để miếng bánh ngọt ở trên bàn.
"Bài này khó quá..." Chu Song Song ngẩng đầu đáng thương nhìn anh.
Cố Hề Đình cười, "Khó đến mức phát khóc luôn sao?"
Anh vừa nói vừa đi đến cạnh cô, cúi người nhìn vào sách bài tập.
Chỉ nhìn qua một lần, Cố Hề Đình nghĩ ngợi một lát rồi lấy bút trong tay cô, viết cả quá trình giải lên giấy nháp.
Vừa viết, anh vừa giảng cho cô.
Nếu cô hiểu chậm thì anh cũng không nóng nảy, chờ cô nghĩ ra rồi mới từng bước giảng lại.
Chu Song Song cuối cùng cũng hiểu ra.
Tự cô tính ra đáp án liền nghiêng đầu nhìn anh, nhưng hai người quá gần nên vừa quay đầu thì môi cô chạm vào má anh.
Chỉ là chạm thoáng qua cũng đủ làm hai người cứng đờ.
Giống như bị giật điện.
Yết hầu của Cố Hề Đình chuyển động, gương mặt anh nóng lên nhưng vẫn ổn định, anh ho nhẹ, "Vậy là em đã hiểu rồi."
Rõ ràng đã hôn cô nhiều lần như vậy rồi mà vẫn còn ngại ngùng.
Chậc.
Chu Song Song nghe anh nói thì cũng tỉnh lại vội vàng cúi đầu nắm chặt bút trong tay.
"Ăn một chút nhé." Anh đẩy miếng bánh qua phía cô.
Chu Song Song ừ một tiếng, cô để bút xuống rồi cầm miếng bánh lên.
Vị bơ ngọt hòa lẫn vị trái cây chua chua, lại có mấy phần thoang thoảng, Chu Song Song cong mắt, lại cắn một miếng.
Cố Hề Đình đang bấm điện thoại thì nhìn qua.
Lúc cô ăn vừa ngoan vừa yên tĩnh, gò má phồng lên vô cùng đáng yêu.
Khóe miệng cô dính bơ, Cố Hề Đình lấy khăn giấy, cúi người lau cho cô.
Chu Song Song không dám động đậy, gò má đỏ ửng, ngồi im cho anh lau.
Thời gian hai người ở cùng nhau, với Chu Song Song như là một viên kẹo ngọt.
Cho dù cô không thích học Vật lý hay Toán học.
Cô vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Chu Song Song làm bài thì Cố Hề Đình cũng không rảnh rỗi, anh gõ máy tính không ngừng.
Chu Song Song cẩn thận nhìn anh, vừa đúng lúc anh nhìn lại.
Cô nhấp môi, "Anh có nhiều việc lắm sao?"
Cố Hề Đình dừng lại, anh cầm ly nước uống một hớp, sau đó mới đáp, "Không nhiều lắm."
Chu Song Song do dự, "Vậy anh đang bận rộn làm gì vậy..."
Gần đây Cố Hề Đình không đến trường mỗi lần đến lớp cũng rất mệt mỏi.
"Anh bận kiếm tiền." Cố Hề Đình cười khẽ, đôi mắt màu hổ phách nhìn cô, "Không có tiền thì làm sao nuôi em?"
Trong chốc lát, gương mặt của Chu Song Song đỏ ửng.
Cô không dám nhìn anh mà cúi đầu làm bài, một lúc sau mới nói, "Em có tiền mà."
Cô ngẩng đầu, "Tiền của em có thể cho anh."
Cố Hề Đình nheo mắt, "Vậy ý em là muốn nuôi anh sao?"
Chu Song Song liếm môi, đôi mắt mềm mại, "Em... em chỉ là muốn sờ cái đuôi của anh."
"..."
Cố Hề Đình biết mà.
Anh cười một tiếng, "Chu Song Song, trong đầu em nghĩ cái gì vậy?"
Đừng mơ.
"Ngoan ngoãn làm bài đi." Anh gõ bàn một cái.
Chu Song Song vùi đầu làm bài.
Nhưng trong chốc lát cô lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt đau khổ nhìn anh.
Cố Hề Đình nhìn lại.
"Em không biết làm..." Cô buồn buồn nắm lấy tóc mình.
Cố Hề Đình thấy bộ dáng đáng thương của cô thì bỗng nhiên vui vẻ.
Anh đóng máy tính lại đi tới bên cô, rút lấy cây bút trong tay.
Để giải xong một bài, Chu Song Song cảm thấy rất hao tốn thể lực.
Sau đó cô ủ rũ, nhẹ nhàng than thở, "Em thật ngốc quá đi mất..."
Cô không thích học tập, mà học cũng chẳng được giỏi.
Mặc dù cô đang cố gắng nhưng chẳng thấy hiệu quả gì.
"Không phải là em cũng rất thông minh sao?" Anh lấy bút gõ đầu cô, giọng nói mát lạnh, "Còn biết dùng tiền mua cái đuôi của anh mà."
Chu Song Song ngượng chín mặt cúi đầu xuống.
Đến khi cô bỗng nhiên cảm thấy anh đang gỡ buộc tóc của cô ra.
Cô ngẩng đầu muốn quay lại nhìn, nhưng bị anh lấy tay chọc vào má cô không cho quay lại.
"Chỉ làm một bài mà biến đầu mình thành ổ gà mất rồi." Mặc dù anh nói như vậy nhưng lại dịu dàng dùng ngón tay chải tóc cô.
Chu Song Song không dám lộn xộn, tay anh mơn trớn tóc cô, nhẹ nhàng chải.
Ai mà nghĩ có lúc anh sẽ dịu dàng như vậy.
Khi anh chải tóc, Chu Song Song cảm giác anh chạm vào vành tai mình.
Sau đó nghe anh nói, "Em không hề ngốc."
"Cố gắng lên, kết quả như thế nào cũng không quan trọng." Giọng nói anh dịu nhẹ, "Đừng sợ."
Dù sao cũng có anh ở đây.