Bất Du, Không Thay Đổi

Chương 21




Sau cái hôn chuồn chuồn lướt nước, người hút thuốc tiếp tục hút, người ăn tráng miệng thì cứ thế mà ăn, gió đêm hè trườn qua khoảng cách chả đến một centimet giữa hai người, thổi tan hết thảy âm thanh phiền nhiễu, chỉ còn tiếng thìa bạc lanh canh chạm đĩa.

Chốc lát, chẳng biết ai khẽ cười trước, hoặc chăng là đồng thời, mỗi đứa quay đầu một hướng, chống đỡ sự ngượng ngùng vụng về tới muộn. Khang Sùng còn ngỡ ngàng hơn Cảnh Doãn, phút chốc hoài nghi sự tin tưởng mù quáng vào đống kinh nghiệm yêu đương tích góp nhiều năm của gã, chẳng biết phải làm sao: “Đúng thật là chưa quen cho lắm.”

“Ừ.” Cảnh Doãn thản nhiên: “Tốc độ chuyển biến tâm thái theo hơi chậm, nên là… Xấu hổ ghê.”

“Nhưng mà,” Khang Sùng nhấn nhá rành mạch, cười nhìn y: “Tôi ngắm em thế này lại cảm thấy được ghê.”

Cảnh Doãn không giấu nổi biểu cảm nữa: “Anh đủ rồi đấy.”

Y đút miếng parfait cuối cùng cho Khang Sùng, đặt đĩa không lên bàn, uống ngụm nước. Khang Sùng ve vuốt xoáy tóc y: “Tập từ từ là quen, đừng vội.”

“Mỗi ngày làm một hai chuyện, củng cố nhận thức, cứ theo tuần tự mà tiến. Em thấy đường đột hay suồng sã, nhớ nói với tôi. Tôi cũng vậy. Bất kể là kiểu quan hệ nào, đều cần để ý đến cảm nhận, đúng không?”

“Nói không sai,” Cảnh Doãn dừng giây lát, nói: “Hai chúng ta vẫn có chút khác biệt.”

“Sao lại thấy thế?”

“Tóc cắt rồi,” giọng điệu y bình tĩnh: “Nhưng anh tưởng tượng ra được bộ dáng khi em trần như nhộng không.”

Khang Sùng ngây người, sau vài giây bàng hoàng hốt hoảng, gã đưa tay hãy kẹp thuốc lá lên che mặt, một bộ muốn sụp đổ đến nơi: “Chao ôi… Giữa chốn đông người em còn… Ai mà chịu nổi hả, giữ lại lên giường hãy thảo luận được không? Còn mệt tôi nghĩ em không thoải mái, tự kiểm điểm lúc ở sân bay xem mình có nóng máu quá không…”

“Hiểu rồi, hiểu rồi ha.”

Cảnh Doãn cười ra tiếng, không truy hỏi thêm nữa, nắm tay gã, mười ngón quấn quit.

“Chuyện không am hiểu, cùng học làm là được.”

Chín rưỡi, cả hai ra khỏi “Thiên Thai”, theo chân bóng đêm đi dạo quanh thành phố đã sống cùng nhau hơn hai mươi năm trời như thể chưa từng đặt chân tới lần nào. Quên hết ký ức, ôm ấp sự tò mò mới toanh, chen chúc qua đường này phố nọ, cầu vượt, đường hầm, hẻm nhỏ, công viên. Ngang qua một quán bar trông hợp mắt, chợt nổi ý muốn ghé vào, gọi sáu ly rượu đổi qua lại uống với nhau. Nghe được nửa bài hát, có ai đó tỏ tình trước quần chúng, tặng người ta chín mươi chín bông hồng, thế nào lại bị cô nàng tiễn hết vào thùng rác. Vô tình gặp chú mèo hoang, đom đóm này kia, thanh niên đi lân la thành tốp, đôi người yêu cao giọng cãi nhau, cậu bé mặc đồ linh vật bằng nhung ngồi một mình ôm phần KFC ngồi ăn bên bồn hoa, cả gương mặt nhòe nhoẹt nước, chẳng biết là mồ hôi hay nước mắt. Cuối cùng chạy vội bắt kịp chuyến tàu điện ngầm cuối cùng. Hiếm thấy Cảnh Doãn bất cẩn, suýt té ngã xuống sân ga, thế là được Khang Sùng kéo lại ôm, ba bước gộp làm hai, chạy ào vào toa xe không bóng người lúc tiếng đếm ngược đóng cửa vang lên. Dựa sát bên nhau trên dải ghế cứng, say sưa đàm luận mấy chuyện vặt vãnh trời nam biển bắc, tự nhiên hôn môi, nhiều thật nhiều, như để luyện tập, lại như lấp cho đầy quãng hồi ức đã lãng phí chảy trôi.

Dưới ánh đèn sáng trong, Cảnh Doãn vẫn một mực giữ dáng ngồi nghiêm chỉnh, thẳng lưng, khép hai chân, đặt tay trên đầu gối, móng tay cắt ngay ngắn, làm gì cũng có chừng mực. Đêm nay khuôn mặt em chưa từng hồng rõ lên như giờ phút này, ngắm kĩ chút nữa, lông mi tinh tế, bên mí mắt, xương gò má, làn môi, thậm chí cả vành tai đều thấm một màu đỏ ửng. Em bảo không xong rồi, chắc em say thật, ôi, ngày mài còn phải đi làm. Em hỏi Khang Sùng, chúng ta đang trên đường về nhà hả? Khang Sùng nói không, bọn mình đi cục dân chính đăng lý kết hôn.

Em ấy tin kìa, lúc trạng thái bình thường tuyệt đối không bao giờ bộc trực rõ ngạc nhiên ra ngoài thế đâu. Thường sau khi gặp chuyện không tưởng tượng nổi mà nghi hoặc thì rất là có lý, chứ bây giờ hả? Mười giờ bốn mưới rồi, cục Dân chính chắc tan tầm từ đời? Khang Sùng cũng nhăn mày, tỏ vẻ nghiêm túc chẳng kém gì người ta, thế à? Vậy làm sao giờ, hôm nay không kết được, ngày mai em đổi ý, tôi tìm ai nói lý đây?

Mới nhanh thế… Đã muốn kết hôn à?

Em không đồng ý hả?

Không phải, không phải… Vội quá, em còn chưa chuẩn bị tốt. Anh có muốn suy nghĩ thêm nữa không?

Suy xét gì nữa, sắp tháng tám rồi. Còn không yêu đương là mùa hè sắp qua luôn kìa. Em muốn bỏ lỡ thêm một năm nữa à? Tôi không chờ nổi nữa. Giờ đã thấy tiếc rồi. Haizz, cũng không đúng lắm. Tính tình tôi bây giờ tốt hơn ngày trước nhiều, khác xa lúc mười mấy tuổi ấy, tìm đối tượng mà cứ như đi kiếm trò vui, chẳng kiên nhẫn cũng chẳng đối tốt với người ta, đều vì mục đích cá nhân, cãi nhau một cái là chia tay, khốn nạn thật. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, bỏ nhiều thời gian lắm, hơn nữa còn là trên người em. Em không phải những người khác, không cùng một loại với họ, không thể đặt cùng một chỗ mà so được, tầm quan trọng với tôi cũng không giống, hiểu ý tôi không? Cho nên tôi mới nói suy xét đủ lâu rồi. Em thấy sao, tôi có tốt hơn chút nào không?

Đương nhiên là… Có á, em nhìn ra mà. Anh của hiện tại… Thành thục hơn nhiều. Nhưng đối với em mà nói, anh chính là anh. Tất cả những… Mãi giũa, lột xác, tùy ý, em đều tiếp nhận được, em nguyện ý tiếp nhận. Vô cùng nguyện ý.

Lỡ em không giữ lời thì sao?

Em sẽ không đâu. Em ấy căng cứng cả người, lắp bắp bảo, em không thất hứa, không đổi ý.

Em ấy vẫn say, càng say càng trông như tỉnh táo, sóng mắt lung liêng, ngữ khí trịnh trọng, đến khớp hàm cũng hơi căng lại. Khang Sùng nhìn em, tim mềm oặt, không cẩn thận sắp thất thủ mất. Về chuyện rơi vào hố xong sẽ như nào, gã nghĩ, có sao đâu, gã chẳng sợ.

Nguyễn Nghiên sâu sắc cảm thấy đại sự không ổn.

Bà cúp cú điện thoại thứ tám không ai nhấc máy, tiếng chuông cửa nhà vang lên, vừa chạy ra cửa đã thấy Cảnh Doãn uống say được Khang Sùng cõng về. Mặc dù khó tin, bà xác nhận đây là anh con trai ruột nhà mình, không hút thuốc, không chè chén, không túng dục, mọi mặt đều biết chừng mực, giờ đang nằm trên vai Khang Sùng, cái đầu ngoẹo qua một bên, vài sợi tóc thấm ướt mồ hôi dán trên trán, mặt đỏ bừng, môi còn hơi sưng, hơi thở nóng rực, ngủ đến là say.

Bà muốn hỏi, lại chẳng hỏi ra được, Khang Sùng dùng khẩu hình miệng chào hỏi bà với Cảnh Việt Đông, giẫm tuột giày vào nhà. Cõng Cảnh Doãn vào phòng ngủ, khép hờ cửa phòng, nán lại bên trong một hồi, tầm ba năm phút gì đấy.

Trong phòng không bật đèn, mờ mờ tôi tối, chả nhìn rõ cái gì, thỉnh thoảng truyền ra tiếng ván giường quá tải, tiếng vải vóc ma xát, sau tiếng rì rầm vụn vặt, tất thảy quay về yên lặng.

Chưa bao lâu, Khang Sùng đã mở cửa ra ngoài, gã để son dưỡng lại bên gối Cảnh Doãn, lấy ngón áp úp dính chút son dưỡng quệt loạn lên môi, mân qua mân lại, cẩn thận đóng cửa.

Giờ Nguyễn Nghiên mới lên tiếng nói chuyện, bà rót ly nước sôi để nguội cho Khang Sùng, sầu lo hỏi: “Không có chuyện gì chứ hả?”

Khang Sùng cảm ơn, uống một hơi nửa ly xong mới khoát tay, thừa cơ chiều cao ôm trọn bờ vai nhỏ của bà, trấn an: “Không sao đâu dì ơi, để một ly nước mật ong trên đầu giường cho em ấy là được ạ, nửa đêm tỉnh lại sẽ khát, ngủ một giấc là ổn thôi, thật sự không có việc gì đâu, không thất tình cũng không gây gổ với ai hết, chỉ trách rượu kia tác dụng vừa chậm vừa sâu, con cũng hơi váng rồi.”

“Thật là, hai đứa này.”

Gã theo Nguyễn Nghiên vào bếp, nhìn bà lấy lọ chanh muối mật ong đầy từ tủ lạnh, múc hai thìa dưới đáy lọ, gõ gõ đổ vào cốc nước ấm, dùng thìa cán dài khuấy khuấy, ngoài miệng xả giận, giữa mày vẫn chưa chịu dãn ra: “Dì bảo nó, từ khi cắt tóc cứ là lạ thế nào. Sùng Sùng con có phát hiện không?”

Khang Sùng uống nốt nửa ly nước còn lại, nghe vậy suýt sặc lên yết hầu, trông giống nghẹn cười, giọng khàn khàn: “Dạ… Vậy hả dì?”