Bất Du, Không Thay Đổi

Chương 11




Ăn xong kem ly, hai người ra ngoài, tìm góc không người dưới mái hiên, ngắm mưa hút thuốc. Chẳng hiểu sao trước lúc châm lửa như có gì mách bảo, Khang Sùng cứ thế rút hai điếu thuốc ra đưa một cho cô gái. Cô nàng giật mình rồi phút chốc cười lên, cái dáng tiếp thuốc kia thành thục là thế, một bộ kẹp giữa ngón trỏ ngón giữa nhận lửa châm của Khang Sùng, quả nhiên là tay già đời. Hút một hơi, phả một làn lượn lờ vào màn mưa sao sít.

Lúc này trên đường đã chẳng còn bóng người, có chăng là mấy bạn nhỏ mặc áo mưa đứng vầy trong vũng nước, nhảy đến bắn cả lên mặt, vui biết bao. Phụ huynh đứng xa xa nhìn cũng cười, không nạt tụi nhỏ. Rồi chỗ ấy, có nhóc học sinh trung học thích giả ngầu, áo đồng phục bị mưa xối ướt dính sát vào người kia giống như mảnh tình ôm ấp không chỗ cất giấu; tên nhóc giang áo khoác che mưa cho cô bé, được một chốc đã quăng luôn đi, gọi đùa nhau giữa màn mưa tầm tã. Chúng nói với nhau những gì thì có quan trọng đâu, dù sao cũng chẳng ai hỏi đến.

Khang Sùng thở một hơi nhẹ bâng khoan khoái. Trong áo sơ mi gã đựng đầy gió là gió.

Cô gái im lặng không lên tiếng, chầm chậm dạn bước xuống màn mưa, cố tình đi vứt tàn thuốc vào thùng rác ở góc đường, quay lại nói với gã: “Đi đi chứ.”

Khang Sùng liếc cô một cái: “Gọi xe không dễ đâu.”

“Tôi gọi được rồi.” Cô nàng lắc lắc di động trước mặt gã, hỏi lại: “Anh thì sao?”

“Tôi đứng đợi mưa tạnh, gọi cậu ấy một cuộc rồi về đi làm.”

Tóc gã dính chút nước, tay vuốt bừa một cái, để lộ vầng trán cùng đôi mày đen rậm chỉnh tề, rồi cặp mắt tản mạn biếng nhác, ánh nhìn như gần như xa. Nhưng cô hiểu rằng, có vài chuyện ấy mà, gã đã xác định rõ, đặt trong lòng rồi.

Cho nên cô tặng một câu: “Chúc anh may mắn nhé.”

“Cũng chúc cô suôn sẻ.”

Một chiếc xe taxi màu xanh xé mưa chạy đến, dừng bên đường, gã nhìn theo cô, lúc từ biệt còn vẫy vẫy tay, gã cũng đáp lại, sau đó liền xóa bỏ phương thức liên lạc cả hai cho nhau.

Những lần từ biệt như thế đến nhiều rồi, gã cũng dần học được sự thong dong. Đứng chốc lát dụi tắt mẩu thuốc tàn, gã lấy điện thoại nhấn số, chuông chờ tút đến lần thứ năm, người ta nhận điện.

“Alo?”

Giọng nói vẫn còn nhìu nhịu, tiếng thở mềm nhẹ dính người, phản ứng chậm mất nửa nhịp, vừa nghe đã biết là đang ngủ. Gã nhịn không được, cười giòn, hỏi: “Đang ngủ à?”

“Biết rồi mà còn gọi điện…”

Đầu sóng bên kia là căn phòng hướng ra bầu trời đầy mây lờ nhờ xám, cửa phòng đóng kín, yên tĩnh an bình. Chân Cảnh Doãn vẫn quấn chăn, ngổm dậy, rề rề rà rà, xoa xoa mắt lầm bầm: “Có chuyện gì?”

“Không có gì.” Khang Sùng nói: “Trời mưa ấy mà.”

“Ừ.” Bên kia ừng ực uống ngụm nước, nhuần giọng đến là trong: “Kiểu này chắc không tạnh trong chốc lát được… Cậu đang ở đâu đấy?”

“Ở bên ngoài.”

“Mang ô không?”

“Không, cũng chẳng cần.”

Cảnh Doãn sụt sịt mũi, hỏi hai câu liền, không chần chờ, hoặc có khi là chưa tỉnh hẳn: “Tôi ra đưa ô cho nhé?”

Khang Sùng không trả lời, nhắm mắt lại. Một bên tai gã hứng gió đựng mưa, bên kia giấu đầy niềm thương thinh lặng.

“Nghe này.”

Giọng gã ướt đẫm, trĩu nặng, như bông gòn ủ đầy nước mưa, tiếng thở dài và những lời nhớ nhung chưa thành câu.

“Bên tôi mưa to lắm.”

Khang Sùng từ chối đề nghị đưa ô của Cảnh Doãn, đợi mưa tạnh rồi đặt thêm phần bánh ngọt tuyết sơn mà cô nàng bảo rằng ngon lắm mang về, mua cho người ta chứ còn ai.

Cảnh Doãn nghĩ mình có vấn đề, đấy là dù bị ngọt đến sắt cả người, mà vẫn vui ghê.

Hai người đều ăn ý không bàn lại chuyện đi xem mắt lần nào nữa. Cả hai cứ cẩn thận dè chừng, trốn trốn tránh tránh cái đường giới hạn trong lòng nhau; như thể sợ nếu chạm đến, rồi vượt qua, cái giá phải trả sẽ là sự hi sinh hết thảy những nâng niu trân trọng góp nhặt hai mươi năm qua.

Ai cũng không dám tham lam đi thăm dò thử xem giới tuyến bên kia là gì. Có lẽ là Lôi Trì.

Hoặc Thiên Đường chăng.

( 雷池  Lôi Trì: nghĩa bóng là khó khăn, trắc trở.)

Trận mưa này đến đúng lúc, khiến nắng nóng mùa hạ cắt da cắt thịt dịu bớt mấy hôm, cuối tháng sáu cứ vậy đi qua. Rồi sang tháng bảy tro tàn bùng cháy, cái nóng ập đến còn kinh khủng hơn trước.

Mà thời tiết kiểu này dễ làm nguời ta sinh chán nản và nóng nảy, do đó lời tiên đoán bất hạnh của Khang Sùng ứng nghiệm —— Trần Mật Cam chia tay thật.

Lúc ở công ty Cảnh Doãn đọc weixin, tức run cả người. Đúng lúc tan tầm về tiểu khu gặp tên miệng quạ đen kia, bèn vội vàng lôi đồng năm xu từ trong túi ra, ném qua mặt người ta.

“Sao lại trách tôi?” Khang Sùng nhanh nhẹn nghiêng mình, hai tay ụp trước ngực bắt lấy hung khí, cười khổ nói: “Mắt nhìn của tôi chuẩn, cái này không phải cậu không biết mà.”

“Tốt thì chả linh, xui xẻo lại trúng.”

Cảnh Doãn xả cơn tức, đi cửa hàng tiện lợi mua hai chai soda vị sữa chua, chìa cho Khang Sùng một bình.

Hai người đứng ở ngoài vườn hoa tiểu khu, phía sau leo dàn dây xanh đặc, chẳng biết là nho hay cây gì khác mà lá vươn um tùm bao râm cả lối đi, ngăn cách hơi nóng và ánh mặt trời; thế nên có không ít ông bà dắt cháu nhà mình ra hóng mát. Trên đường gặp vài bác hàng xóm quen mặt, hai người gật đầu chào hỏi; có bà cụ năm nay hơn tám mươi rồi, tận mắt nhìn hai đứa trưởng thành, năm ngoái cụ ông nhà bà mất, giờ hay thấy bà bầu bạn cùng các cụ khác, tản bộ nói chuyện phiếm, thân thể có khi khỏe ra nhiều.

Gió đêm đeo theo hương cơm tối của nhà nhà người người, hai đứa tìm cái ghế dài không người ngồi xuống, uống soda từng ngụm nhỏ. Khang Sùng nhìn cánh tay Cảnh Doãn chống trên đầu gối, vươn ngón cái ngón giữa ra bao lấy áng chừng, thở dài: “Sao mà gầy thế này hả.”

Cảnh Doãn bị sờ này chạm nọ, cố nhịn không né ra. Tâm tình trước kia với bây giờ khác nhau một trời, cảm giác như lớp da kia đều ửng hồng hết cả lên rồi. Y vẫn làm bộ không để ý, trộm liếc một cái ngắm vòng eo hẹp chắc giấu sau thắt lưng, hầu kết nhô lên và xương bả vai, vặn cổ, cãi: “Cậu, cậu có kéo tôi đi tập còn gì.”

Khang Sùng vừa nhắm miệng bình nước định uống, nghe vậy cười xì một tiếng, dẫn cái từ dễ hiểu lầm thành nghĩa khác trong câu ra, sửa thanh điệu.

“Ngày nào đấy mà tôi cõng được cậu rồi nâng tạ thì chắc là khỏe trâu bò lắm.”

( Hai từ 背 trong hai câu trên khác thanh điệu: Ý của Cảnh Doãn là Bèi nghĩa là kéo đi hay rủ đi cùng. Còn trong câu của Khang Sùng, ảnh cố tình biến âm, dùng Bēi nghĩa là cõng, gánh lên, vác lên.)

Cảnh Doãn cạn lời: “Trước mười lăm tuổi cậu cõng được ó.”

“Hiện tại chắc gì không được?”

“Cơ quan tôi lập tức sắp xếp cho cậu lên báo luôn.”

“Cậu để tôi cõng thử xem nào, ôm cũng được.”

“Nhiệt huyết thế cơ, không thấy mất mặt à.”

Cảnh Doãn kệ gã, vừa cười vừa lướt di động, nhìn xem có lỡ mất tin nhắn của Trần Mật Cam hay không. Vào đã thấy đúng thật là có.

“Ăn thịt nướng không? Em mời.”

Một câu, một cái định vị. Khang Sùng lại dính lấy người y, châu đầu nhìn màn hình, thế rồi bị kéo cánh tay đứng lên.

“Đi.”

Trần Mật Cam tan làm liền đến quán thịt nướng đã hẹn trước chờ hai người, chiếm sóng hẳn một bàn bốn người ngoài trời, ngồi đến là đĩnh đạc, lật qua lật lại thực đơn.

Trông cô nàng cũng chẳng khác thường ngày là mấy, trừ vụ trời nóng lấm tấm mồ hôi nên hơi nhòe lớp trang điểm ra, cảm xúc coi như ổn định, vẫn trong tầm kiểm soát. Trái lại hai vị nam sĩ đối diện vừa cẩn thận lại dè dặt, co rúm hết cả như hai con chim cút.

Càng cua, sò điệp, da gà, cánh gà, thịt cừu, cá nướng, khoai tây thái lát, gà xào cung bảo, gọi một đống, cuối cùng chêm thêm một câu: “Cho một bình Giang Tiểu…”

( 江小白 Giang Tiểu Bạch: một hãng rượu lâu đời ở Trung Quốc.)

Khang Sùng cắt ngang cô, giương tay can cậu phục vụ ghi thực đơn: “Tôi lái xe không uống rượu.”

Cô chưa từ bỏ ý định, một lòng hướng rượu: “Em đếch cần anh bồi nhé.”

Cậu phục vụ nhìn trái nhìn phải, không biết nên theo ai, Cảnh Doãn đành nhắc nhẹ: “Ghi lại đi.”

Tiệm này mới mở, cả đám chưa tới bao giờ, thực khách không nhiều lắm, cũng chẳng phải quá vắng, nhìn chung đều là mấy thanh niên trẻ tuổi cả. Bàn trong sảnh lớn vẫn chưa đầy, còn trống hai ba cái, điều kiện vệ sinh khá sạch sẽ, quanh quẩn đầy hương đồ ăn thơm lừng.

Đồ ăn lên bàn cũng nhanh, có lẽ Trần Mật Cam tăng ca nên đói lắm, lấy khăn tay lau hết son môi, thế là vùi đầu ăn mải ăn miết, chẳng nhắc chữ nào đến chi tiết với nhân quả chuyện chia tay. Gặm xong xâu thịt dê nướng, cô nàng chỉ đạo: “Anh, rót rượu giúp em.”

Khang Sùng keo kiệt rót cho cô một phần sáu chén rượu trắng, xong lấy luôn cái chai đặt sang bên này. Cô nàng đảo đảo mắt, nhìn ai đấy khinh ra mặt, đoạn nâng chén làm hai ngụm.

Uống xong cô che miệng, không cho mình nói, cũng để mình không nốc ra, xong nuốt thẳng ngụm vừa cay vừa đắng sộc não ấy xuống bụng, qua hồi lâu mới cất tiếng: “Em với anh ta à.”

Hai người đối diện bày bộ chăm chú lắng nghe, thế mà đợi mãi chẳng thấy lời nào. Lại lâu lâu nữa, cô nàng mới nói: “Thật ra từ đầu anh ta đã…”

Lần này vẫn chẳng thốt ra được.

Cảnh Doãn không động gì, lúc sau dịch ghế qua bên người Trần Mật Cam, vụng về duỗi hai cánh ta, ôm gọn đôi vai cô, người cũng bứt rứt theo, ôm em gái vào lòng.

Thân người cô thấp, vai nhỏ, cúi người khom lại thành một cục, ban đầu còn ngại không thoải mái, giãy hai cái rồi ngừng, nuốt đồ đang nhai, ném đũa trúc xuống, lấy mu bàn tay quệt mạnh gia vị dính bên miệng.

Cảnh Doãn xoa xoa tóc cô, nhịp nhịp lưng.

Cô ôm lại anh, cứ thế khóc thật to.