Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 84: truyền thụ tâm pháp Hắc Vũ Tán




Thạch Thiên ngẩn người sau đó liền hiểu ra, nói: "Truyền thụ xuống đã được ba trăm năm rồi, có điểm bất đồng cũng không kì lạ, thứ ta muốn truyền thụ cho các ngươi cũng không phải bộ công pháp này, mà là một bộ nội công tâm pháp, bộ nội công tâm pháp này cũng là tổ truyền của Thạch gia chúng ta, rất thích hợp cho nữ hài tử tu tập, trong lúc nhất thời ta quên mất, cho nên mới ở trong phòng để nghĩ lại, hiện tại rốt cuộc cũng đã nghĩ ra rồi."

Kỳ thực nội công tâm pháp nếu như đã quên làm sao có thể nhớ lại, vạn nhất sai sót một chút là tẩu hỏa nhập ma ngay, nguy hiểm đến tính mạng, nhưng may là chị em Thạch Lệ lại không biết chút gì về nội gia tâm pháp, cũng không phát hiện ra sơ hở trong lời nói của Thạch Thiên, cho nên không nghi ngờ lời hắn nói.

Chợt nghe Thạch Hiểu Mẫn hì hì cười nói: "Nội công tâm pháp... Ngươi tại sao không nói nghĩ ra một bộ đặc dị công năng, chẳng phải là tiểu thuyết võ hiệp đã thấy nhiều rất nhiều sao? Hay là đóng cửa trong phòng nên bị chứng vọng tưởng rồi?" Bàn tay nàng lại muốn sờ cái trán của Thạch Thiên.

Thạch Lệ cũng tưởng là Thạch Thiên vọng tưởng quá mà thành bệnh, lại sợ hắn bị kích thích, cho nên trách nàng, nói: "Hiểu Mẫn, không nên nói lung tung..."

Thạch Thiên thấy các nàng không tin, hắn liền cầm một góc bàn, tiếp theo miết một cái, một góc bàn bỗng nhiên nát bấy thành một đám mạt phấn rơi xuống sàn nhà. Hai chị em liền giương mắt đờ đẫn mà nhìn, Thạch Lệ vội vàng nắm lấy bàn tay của Thạch Thiên, nhìn xem có bị thương hay không, Thạch Hiểu Mẫn lại dùng tay miết miết lên góc bàn vừa bị Thạch Thiên phá nát, lấy tay búng búng vài cái xem có phỉa là bàn thật hay không.

Sau khi xác nhận chất lượng chiếc bàn không có vấn đề, Thạch Hiểu Mẫn kinh hô: "Đây... Đây đúng là công phu của Thạch gia chúng ta sao?"

Thạch Thiên gật đầu nói: "Đương nhiên, đây chỉ là một nhúm lông mà thôi, học tập nội công tâm pháp cũng không chỉ để bóp nát bàn ghế, mà còn nhiều chỗ tốt nữa, ta nghĩ Thạch Lệ là cảnh sát hẳn là nên học nội công tâm pháp của Thạch gia, cho nên ta mới dày công nghĩ lại phương pháp tu luyện tâm pháp này."

Thạch Lệ nghe xong lời này rất là cảm động, đột nhiên lòi ra một người họ hàng lại đối tốt với các nàng như vậy, cho dù là chị em ruột sống với nhau từ nhỏ cũng không như hắn vì các nàng suy nghĩ như vậy, vẻ băng lãnh trên mặt nàng đã bị hòa tan, thiếu chút nữa còn rơi nước mắt. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Thạch Hiểu Mẫn lại không chịu nói: "Nguyên lai là vì chị ta, khó có được, ta cũng muốn học." Vốn nàng đối với việc luyện võ không có nhiều hứng thú, thế nhưng vừ thấy Thạch Thiên tay không có thể bóp nát bàn biến thành bụi phấn, rất thần kỳ, cho nên nàng nảy sinh lòng hứng thú.

Thạch Thiên ha ha cười nói: "Chỉ cần ngươi đồng ý, ta đương nhiên sẽ dạy ngươi." Nói xong hắn lấy ra hai tờ giấy, đưa cho hai chị em mỗi người một tờ, nói: "Đây là khẩu quyết, các ngươi trước tiên hãy học thuộc lòng đi, ta đi tắm đã, lát nữa sẽ quay lại dạy các ngươi nhập môn." Khí trời ở Hongkong rất nóng bức, mà bốn ngày nay hắn lại không tắm, cho nên trên người đã toát ra vị chua.

Chờ Thạch Thiên tắm rửa xong đi ra, Thạch Hiểu Mẫn vẫn đang cau mày thấp giọng học thuộc, Thạch Lệ lại không nhìn tờ giấy kia, Thạch Thiên thấy thế liền hỏi: "Ngươi thế nào mà còn chưa đọc? Không muốn học sao?"

Thạch Lệ cười nói: "Ta đọc thuộc rồi."

Thạch Thiên lấy làm lạ hỏi: "Nhanh như vậy sao...Đọc một lần ta nghe coi." Đây không phải là hắn không tin tưởng Thạch Lệ, mà là muốn học tâm pháp, đọc thuộc khẩu quyết tương đối trọng yếu, cũng không thể có một tia sai lầm.

Thạch Lệ theo lời nhẹ giọng đọc thuộc lòng một lần, trăm câu khẩu quyết đương nhiên không sai một từ. Thạch Thiên vừa mừng vừa sợ, phải biết rằng khẩu quyết tâm pháp không thể so với văn thơ bình thường, mới vừa tiếp xúc căn bản xem không hiểu hàm nghĩa của nó, hơn nữa lại có chút khó đọc, chỉ có thể học bằng cách nhớ nhớ kỹ, Thạch Thiên nhịn không được hỏi: "Ngươi dùng phương pháp gì mà nhớ nhanh như vậy, chẳng lẽ trước đây ngươi đã học qua tâm pháp cùng loại sao?"

Thạch Hiểu Mẫn ở một bên nói: "Thế thì đã tính là gì, nhiêu thứ còn khó gấp đôi khẩu quyết này, chị của ta cũng chỉ nhìn một lần toàn bộ sẽ nhớ kỹ."

Thạch Lệ mỉm cười nói: "Cũng không phải lợi hại như vậy, mấy câu khẩu quyết này thật khó nhớ, ta phải xem ba lần mới nhớ hết toàn bô, thế nhưng không thể rõ ý nghĩa trong đó."

Trong lòng Thạch Thiên thầm than, trí nhớ loại này của Thạch Lệ chỉ dựa vào tu luyện cũng không thể thành. Nàng thiên tư thông tuệ, tư chất hơn người, tính cách lại lãnh tính, tâm tư cẩn mật, nếu như từ nhỏ đã theo bản thân luyện tập, sẽ có thể có thành tựu rât lớn. Bất quá Thạch Thiên vẫn không quá yên tâm, năm đó hắn dạy con cháu tập võ cũng chỉ truyền thụ cho một ít tâm pháp quyền cước cường thân kiện thể, con của hắn từ nhỏ đã được hắn bảo vệ, mỗi lần gặp nguy hiểm đều được hắn giúp đỡ cho nên không có hứng thú với võ công.

Thạch Thiên cũng không miễn cưỡn, con trai ở trong mắt hắn giống như người thường chỉ có vài chục năm sinh mệnh, mà muốn luyện được võ công thượng thừa, phải tốn mất nửa cuộc đời, thậm chí là một đời nỗ lực khổ tu, nếu như con mình không có hứng thú, cũng không cần phải ép, hiện tại dạy Thạch Lệ các nàng tâm pháp cũng chỉ là giúp cường thân hộ thể dùng để phòng thân mà thôi.

Hắn lập tức thoả mãn gật đầu, để Thạch Hiểu Mẫn về phòng đọc thuộc lòng khẩu quyết, hắn và Thạch Lệ cũng trở về phòng, giúp nàng giảng giải hàm nghĩa của khẩu quyết, chờ nàng minh bạch toàn bộ, sau đó để nàng khoanh chân ngồi trên giường, dạy nàng phương pháp dưỡng khí đề khí, sau đó ngón tay cách không điểm nhẹ, nhất thời một cỗ cổ nội lực tiến nhập vào kinh mạch của Thạch Lệ, từ tĩnh mạch của nàng lần lượt lan tới toàn thân, khiến nàng dễ dàng vận hành chân khí.

Tai trong người Thạch Lệ có chút chân khí, vốn không có cách nào trong thời gian ngắn vận hành chân khí, nhưng nhờ có cỗ chân khí của Thạch Thiên rót vào làm mẫu, cho nên bây giờ trở nên dễ dàng, tuy rằng vẫn đang không thể tự hành đề khí vận công, thế nhưng trí nhớ nàng rất tốt, ngộ tính lại cao, đã quen thuộc với phương pháp vận hành chân khí vận hành chân khí.

Chờ khi Thạch Thiên giảng giải xong xuôi, đình chỉ chuyền nội lực vào, cỗ Thạch Thiên trong cơ thể Thạch Lệ thoáng cái đã tiêu thất, hư thoát, cơ thể nàng mềm nhũn ngã xuống giường, thế nhưng lại cảm thấy đầu óc rất thư sương sảng khoái, con mắt trở nên sáng ngời, nàng nhìn thế giới xung quanh bây giờ và quá khứ có điểm khác nhau rất lớn, giờ càng trở nên rõ ràng hơn, bên tai truyền đến thanh âm của Thạch Thiên: "Tư chất của ngươi rất tốt, đáng tiếc lại bây giờ mới học, ta đã đả thông chỗ bế tắc cho ngươi, sau này mỗi tối ta sẽ giúp ngươi khơi thông kinh mạch, bản thân ngươi trước tiên nên luyện tập tâm pháp để tránh khỏi phát sinh chuyện ngoài ý muốn."

Thạch Lệ nhắm mắt lại gật đầu, thân thể thư thái khiến nàng không muốn nói chuyện, bản thân đã lâu không có thả lỏng như thế, khẩu khí của Thạch Thiên bên cạnh giống như một vị trưởng bối vậy, lại như lời cha năm đó dạy nàng, trong lòng có chút kì quái, lại có cảm giác ấm áp.

Thạch Thiên ra khỏi phòng Thạch Lệ, thấy Thạch Hiểu Mẫn đang làm cơm, liền hỏi: "Ngươi cũng đã học thuộc rồi sao?"

Thạch Hiểu Mẫn gật đầu nói: "Ừ, học được mười câu nữa, còn lại đều để từ từ học sau, ngươi trước tiên dạy ta mười câu này trước, ta cũng muốn học công phu bóp bàn, đồng thời dạy ta một ít công phu vượt nóc băng tường, để ta có công phu một người đáng mười một người là được..."

Thạch Thiên tức giận đến nỗi thiếu chút nữa ngất ngay tai chỗ, mắt trắng dã liếc nàng nói: "Ngươi cho là ăn cơm sao! Cơm nước có thể từ từ ăn, thế nhưng học không thể ngắt quãng, ngươi nếu như nỗ lực luyện tập, vài năm sau một người đánh mấy trăm người cũng có thể."

Thạch Hiểu Mẫn cả kinh nói: "A! Phải vài năm sao! Vài ngày không được sao?"

Thạch Thiên đi tới phía sau Thạch Hiểu Mẫn nhéo nhéo vai nàng một chút, Thạch Hiểu Mẫn hét rầm lên, nói: "Ngươi đừng có mà xoa vai ta, nếu như gẫy xương thì làm sao bây giờ, thân thể ta không có giống như cái bàn kia đâu."

Thạch Thiên nói: "Tư chất trong cơ thể ngươi vẫn còn dùng được, bất quá tính cách không thích hợp để luyện công phu nội gia, ta còn có mấy chiêu tán thủ và bộ pháp, có thể dùng để đáng mấy tên tiểu lưu manh, dù sao ngươi muốn đi làm cũng sẽ bớt nguy hiểm."

Thạch Hiểu Mẫn hỏi: "Có thể đánh được mấy người?"

Thạch Thiên nói: "Muốn xem ngươi có thật tâm muốn học hay không đã, nếu như ngươi học thành đánh bảy tám người cũng không thành vấn đề."

Thạch Hiểu Mẫn vui vẻ nói: "Tốt tốt tốt, mau dạy ta đi."

Thạch Thiên tức giận nói: "Gấp cái gì, dù chỉ học chiêu thức, nhưng cũng không thể muốn là học được, ngươi trước tiên hãy học tâm pháp đi, cứ từ từ, bằng không đụng tới người có nghề, các ngươi đều là nữ hài tử thiếu khí lực, đên lúc đó sẽ bị thua thiệt. Ăn cơm trước đi, ngày mai bắt đầu dạy ngươi."

Thạch Hiểu Mẫn thất vọng kêu "A..." một tiếng, đem cơm nước đã làm sẵn bưng lên, Thạch Lệ cũng đã tới, ba người cùng nhau ngồi ăn cơm, bất tri bất giác Thạch Thiên tại trong mắt hai chị em nhà này đã không còn là một tên nhóc đơn giản nữa, hơn nữa giờ trông có vẻ thần bí nữa.

Lúc ăn cơm Thạch Thiên nói cho nàng biết bản thân mình đã bị đuổi học rồi, hai chị em giật mình đều hỏi hắn tại sao, nói cho nàng biết bịa chuyện nói mình học ở Châu Phi quen rồi, bây giờ về đây bất đồng, không thích ứng được với phương pháp dạy học của Hongkong, từ khí tới đây cũng không học được thứ gì cả, thuần túy chỉ làm lãng phí thời gian, không bằng mình ở nhà tự học, tương lai kiếm một việc làm tự nuôi bản thân.

Hai chị em nghe nguyên nhân mà Thạch Thiên nói, ngược lại cũng không hoài nghi, các nàng cũng biết người Chiết Giang thường rất giỏi việc buôn bán, mẹ của Thạch Thiên lại là người Chiết Giang chạy tới Châu Phi làm buôn bán nhỏ, vì buôn bán trong chiến tranh mà chết, có thể khiến Thạch Thiên tại Hongkong mua được căn phòng lớn như vậy, việc buôn bán đó cũng kiếm được không ít tiền. Thạch Thiên lại mang một thân võ nghệ, tương lai chỉ cần không tới mấy quốc gia gặp chiến tranh kinh doanh, vậy cũng không sợ chết đói, hai nàng cũng không miễn cưỡng hắn nữa, bất quá hai nàng đưa ra đề nghị kèm hắn học bổ túc văn hóa, tương lai nếu có hứng thú có thể thi lên đại học. Thạch Thiên cũng không phản đối, cũng không phải hắn thật muốn học bổ túc văn hóa gì gì đó, mà là có nhiều thời gian bên hai chị em này hơn.

Những này kế tiếp ban ngày Thạch Thiên đều chạy khắp nơi, hoặc là ở nhà xem tv, buổi tối chờ Thạch Lệ về nhà sau đó giúp nàng khơi thông mở rộng kinh mạch, Thạch Lệ cũng dần dần ngưng tụ được chân khí của bản thân, khiến nó chạy khắp toàn thân, không hề cần tới chân khí của Thạch Thiên dẫn đạo nữa. Nhưng thật ra lão thiên cũng giúp nàng đả thông kinh mạch, nội gia cao thủ bình thường khổ luyện vài chục năm cũng không nhất định có thể đánh đả thông toàn bộ kinh mạch, nàng chỉ mới vừa nhập môn đã hiển hiện ra hiệu quả, có thể tu tập được chân khí, tu luyện một năm có thể sánh bằng người thường khổ tu vài năm, thậm chí vài chục năm.

Thạch Hiểu Mẫn mất hơn hai mươi ngày cuối cùng cũng học thuộc được khẩu quyết, bất quá Thạch Thiên biết tính tình của nàng hoạt bát, tư tưởng rất khó tập trung, cho nên không giúp nàng đả thông kinh mạch, sợ nàng trong chốc lát không tiếp thụ được, tẩu hỏa nhập ma. Cho nên chỉ dạy nàng phương pháp dưỡng khí, để cho nàng tự thân tu luyện, sau đó dạy nàng một bộ tán thủ và bộ pháp, nàng thực ra học cũng rất nhanh, vài ngày đã nắm được phương pháp rồi, bình thường luôn la hét đòi so chiêu với Thạch Thiên...