Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 45: Mỹ nhân lẳng lơ




Hạng Hồng ôm bụng cười "ha ha ha", tấm thân mềm mại run rẩy dữ dội, một lúc sau mới có thể kìm nén lại được, chậm rãi nói: "Từ Châu Phi tới nhất định phải là người da đen sao, không phải đâu, cũng là người Trung Quốc, hơn nữa tuấn tú vô cùng, nếu để cho hắn đóng phim, nhất định có thể nổi tiếng".

Kim Hinh chợt nói: "Thì ra là em muốn đem thu hắn vào công ty, nhưng… Đâu cần phải dùng thủ đoạn đặc thù như vậy? Chị chưa có nghe qua, phải dùng mỹ nhân kế để lừa nam nhân đi đóng phim".

Hạng Hồng lắc đầu nói: "Không phải là em muốn hắn, mà là ông của em muốn người, không nhiều lời với chị nữa, hắn còn nói muốn đến gặp đại minh tinh, em dẫn chị đi gặp qua hắn một lát nha".

Kim Hinh oán trách nói: "Đại minh tinh như chị thì tính toán cái gì, tuổi xuân đã nhanh trôi qua rồi, người ta hiện tại đang tán tỉnh cùng hai cái tiểu mỹ nhân kia…" Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng lại nhấc người lên, đứng dậy cùng Hạng Hồng bước ra khỏi phòng ngủ.

Thật ra, Kim Hinh tuy rằng đã hơn ba mươi tuổi, nhưng tên tuổi vẫn đứng đầu trên bảng nữ tinh của "Yongxing entertainment", tư sắc còn hơn mặn mà hơn những cô nàng mười tám vừa mới tiến vào làng giải trí, vả lại còn có bộ dạng thành thục mê người. Hơn nữa mấy năm gần đây hành vi sinh hoạt ngày càng phóng đãng, những người vây quanh bên cạnh nàng đều là những nhân vật phú hào nổi tiếng, hoặc là công tử thế gia, so với mấy năm trước có thể tính là hơn gấp mấy lần.

Hạng Hồng đi đến bên lan can tầng hai, nhìn hướng xuống dưới đại sảnh, nhất thời chứng kiến được một cái cảnh tượng vừa tức giận lại vừa buồn cười, chỉ thấy Thạch Thiên trong tay cầm chén đĩa, mặc dù vừa đi vừa ăn, dọc theo chiếc bàn trải đầy mỹ thực nhưng vẻ mặt lại như đang rất buồn rầu. Đồng dạng, phía sau lưng hắn có hai cái tiểu cô nương, sắc mặt lúc này đã đỏ bừng, Thạch Thiên đi tới chỗ nàng, các nàng cũng theo tới chỗ đó, nhìn biểu tình diễn cảm gấp đến độ muốn khóc. Chính là Hạng Hồng đã giao nhiệm vụ cho các nàng "tiếp cận" Thạch Thiên, nếu không hoàn thành được nhiệm vụ này, thì một diễn viên vừa mới bước chân vào làng giải trí như các nàng, không biết phải chờ bao nhiêu năm nữa mới có cơ hội trở thành diễn viên nổi tiếng đây, cho nên không thể không đi theo hắn.

Kim Hinh ngạc nhiên nhìn xuống dưới lầu hỏi: "Chính là vị tiểu nam sinh đi dép lê kia sao?"

Hạng Hồng nhíu mày, gật gật đầu, nghĩ thầm, người này xem ra đúng thật không phải là cái loại háo sắc, nếu không, cho dù là không thích hai nàng kia, cũng đâu có cần phải trốn tránh các nàng như vậy.

Kim Hinh cười nói: "Quả nhiên là một gã quái nhân, một gã nam nhân không hiểu phong tình, hai ả tiểu mỹ nhân kia ngượng ngùng sắp phát khóc, ta xem chiêu này của em mất linh rồi".

Lúc này, Mã Sĩ Kiệt ngồi ở một góc trên ghế sofa, vừa uống rượu vừa thưởng thức ba người Thạch Thiên đi vòng quanh chiếc bàn giống như là đèn kéo quân, di động bỗng nhiên vang lên, vừa nhìn thấy là số điện thoại của Hạng Kiều, bấm nghe xong, đã thấy tiếng la hét hổn hển của Hạng Kiều vang lên trong điện thoại: "Anh Kiệt, mau triệu tập toàn bộ thủ hạ của anh lại, đến đây mau…" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Mã Sĩ Kiệt cả kinh nói: "Tam tiểu thư, xảy ra sự tình gì sao ?"

Hạng Kiều reo lên: "Giúp em tìm người, mau…"

Mã Sĩ Kiệt vừa nghe thấy tìm người, yên tâm không ít, hỏi: "Tam tiểu thư đừng vội, cô hãy nói đầu đuôi chuyện tình, cho tôi rõ ràng một chút đi"

Thanh âm của Hang Kiều trong điện thoại nói: "Tìm… Tìm một tên khốn kiếp, anh đã gặp qua ở trong quán rượu, mau giúp em tìm được hắn, em muốn lột da hắn…"

Mã Sĩ Kiệt nhìn thoáng qua Thạch Thiên đang vòng quanh chiếc bàn, hỏi: "Tam tiểu thư, cô nói tên khốn kiếp… Chính là người bạn học đã cứu cô ngày đó sao?"

Hạng Kiều vội hỏi: "Đúng vậy, chính là cái gã khốn kiếp này, rốt cuộc là anh có giúp em tìm hắn hay không…"

Mã Sĩ Kiệt cười nói: "Chuyện của cô, tôi đương nhiên phải giúp, bất quá, hình như Đại tỷ biết được hắn đang ở nơi nào, cô chờ một chút, tôi để cho Đại tỷ nghe điện thoại" Lấy tay bịt điện thoại lại, chạy thẳng lên trên lầu hai, nói với Hạng Hồng rằng Hạng Kiều muốn triệu tập nhân mã để truy tìm Thạch Thiên. Hạng Hồng nghe được ngẩn ngơ, nghĩ thầm, một đôi dã man này lại học cùng nhau, thật đúng là Hoả tinh đụng lên Địa cầu, không biết hai người lại có chuyện gì khó chịu, tiếp nhận điện thoại trong tay của Mã Sĩ Kiệt, quay sang nói với Kim Hinh: "Chị Hinh, em cùng tam muội nói chuyện điện thoại một lát, có thể đi xuống giúp em giải vây không, em nghĩ các nàng không thể hoàn thành được nhiệm vụ này".

Kim Hinh mỉm cười gật đầu, khẽ vuốt mái tóc một lần, tay vịn lan can, chậm rãi đi xuống dưới đại sảnh.

Hiện tại, Thạch Thiên đúng là một bụng phiền muộn, không thể nghĩ tới đi tham gia buổi tiệc nho nhỏ này mà còn gặp phải hai ả tiểu xử nữ đối với chính mày dây dưa không rõ. Nhưng hận nhất chính là hai ngày nay không có đụng chạm qua mỹ nhân, "tiểu huynh đệ" ở dưới đang kháng nghị, tuy nhiên không quản nó kháng nghị tới mức nào, mình cũng không thể vì cái khoái hoạt ngắn ngủi mà mất đi cả đời tự do. Bỗng nhiên một người phụ nữ tóc dài phất phơ, tư thế phong tao, một siêu cấp mỹ nữ đi tới chắn trước mặt hắn, chìa cánh tay ngọc thon mềm, dùng thanh âm câu hồn lạc phách, nói: "Là Thạch tiên sinh đây sao, xin chào…"

Mỹ nữ này mặc trên người một bộ miniskirt chất liệu làm bằng sợi tơ tằm tổng hợp, chiếc váy này chỉ dài đến sát mông, mỗi khi nàng nhẹ nhàng lắc qua lắc lại, đều vô ý mà lộ ra một đường viền hoa bó sát bên trong. Lúc này, ngọc thủ duỗi thẳng trước mặt Tang Thiên, thân thể hơi nghiêng tới phía trước, lộ ra một cái rãnh thật sâu ở giữa bầu hai ngực, bên trong có thể lờ mờ nhìn thấy, nàng giống như Hạng Hồng không có mặc nội y, chân trần xuất trận, hai điểm hồng nhô lên qua lớp vải tơ tằm, ngạo nghễ vươn ra bên ngoài, không khỏi rung động lòng người. Một thời gian, Thạch Thiên cũng bị mê mẩn, ánh mắt luôn dừng trước bộ ngực của nàng, chậm rãi duỗi tay ra…

Kim Hinh chứng kiến Thạch Thiên nhìn chằm chằm vào bộ ngực của mình, trong mắt lộ ra dâm quang, bộ dạng giống như đang thèm chảy nước miếng, thật không thể tin tưởng được, lúc trước thiếu niên này đối với hai vị thiếu nữ xinh đẹp lại như là tránh không kịp, không biết có phải là cùng một người hay chăng! Không khỏi đánh giá lại hắn một phen, bởi vì vừa rồi ở góc độ trên tầng lầu, chỉ có thể quan sát được bộ tóc tán loạn của Thạch Thiên, chứ không nhìn thấy rõ bộ dạng, ngoài trừ vẻ ngoài cổ quái, cũng không biết có cái gì đặc biệt. Lúc này thấy rõ dung mạo tuấn mỹ phi phàm của Thạch Thiên, tâm tình mỹ nữ không khỏi rung động, nhiều năm qua trong làng giải trí, nàng đã từng gặp qua vô số người, Suất ca, Tuấn ca, vô số, nhưng lại chưa từng thấy qua khuôn mặt sắc sảo điêu luyện như ngọc thạch này của Thiên Thạch, hai tròng mắt giống như có một lớp điện quang lưu chuyển, tuy rằng đang nhìn chằm chằm vào bộ ngực mình, nhưng hiện lộ một vẻ tham lam thèm thuồng không cần dấu giếm, khiến cho nàng cảm giác hắn hoàn toàn bất đồng với cái đám nguỵ quân tử suốt ngày vây quanh mình, hoàn toàn là một loại biểu lộ chân tình, cực kỳ tự nhiên, không.. chút nào che đậy.

Ngay khi bàn tay hai người nắm chặt lại một chỗ, thì cả người Kim Hinh run rẩy, trên người không ngờ toát ra mồ hôi hưng phấn, hai chân mỏi nhừ, khẩn trương giống như đứng ngồi không yên.Thậm chí cái loại cảm giác này so với lúc đạt triều cường thường ngày còn muốn hưng phấn khoái cảm hơn, vốn là đang chếnh choáng say đến đỏ bừng hai má, cắn nhẹ bờ môi, cảm giác không thể tưởng tượng nổi, không nghĩ ra mình đang bị làm sao vậy…

Nàng đâu có biết, Thạch Thiên trải qua ngàn năm tu luyện, chín lần biến chất, thân thể sớm đã tích tụ thiên địa linh khí, ẩn dấu lực lượng tự nhiên mà nguyên thuỷ. Hơn nữa, hai ngày hôm nay Thạch Thiên chịu đựng dục vọng, tại trên đường lúc đi tới đây đã bị Hạng Hồng kích phát ra, tới biệt thự thì lại bị hai ả tiểu cô nương tiến đến dây dưa, nhẫn nhịn mười phần vất vả, khổ sở. Lúc này lại thấy được vẻ mị cốt phong tao của Kim Hinh, cho nên đã phóng thích đi ra, hơn nữa, vừa vặn Kim Hinh đang trong cơn say chếch choáng, tâm tình không thể điều khiển, vậy nên dục vọng nguyên thuỷ trong cơ thể nàng, chớp mắt cũng đã bị kích phát làm nhịn không được nói: "Thạch… Thạch tiên sinh, tìm một chỗ… Tâm sự có được không…"