Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 443: Tự mình đi hỏi người ngoài hành tinh




Khi Beila xông vào trong khoang thuyền, Thạch Thiên đối diện người ngoài hành tinh mà mình mới đá nhẹ một cước đã chết mà không hiểu chút nào, sửng sờ tại chỗ hồi tưởng lại chi tiết lúc ấy. Nghe Thạch Thiên trả lời xong, Beila bị dọa nhảy dựng, trừng mắt nhìn thi thể người ngoài hành tinh kinh hô: "Cái gì? Anh nói người phát hiện trên thuyền chính là hắn?"

Thạch Thiên ừm một tiếng, đi đến bên cạnh người ngoài hành tinh, dùng chân đụng đụng, quả nhiên đã chết rồi, nhưng vừa rồi chính mình lọt vào tiến công của hắn, rõ ràng cảm giác được trong cơ thể hắn có cỗ năng lượng tính mạng cực kỳ cường đại, nhưng mà giống như trong tích tắc khi mình đá trúng hắn, tính mạng năng lượng cường đại trong cơ thể hắn trong nháy mắt tan rã, chẳng lẽ năng lượng trong cơ thể mình sau khi biến dị đúng là khắc tinh của những người ngoài hành tinh này?

Beila theo sát sau lưng Thạch Thiên hỏi: "Hắn… hắn chưa chết?" Từ khi nàng đi theo phụ thân tiến vào tổ chức, đã hiểu rõ năm người ngoài hành tinh phát hiện bên trong đĩa bay đã chết, hơn nữa đã chết tối thiểu hơn một ngàn năm, lúc này đột nhiên nói cho nàng biết người ngoài hành tinh không chết, tất nhiên khó có thể tin.

Thạch Thiên nói: "Vừa rồi thật không có chết, bây giờ là chết thật, về phần sau này hắn có thể còn sống lại hay không, lão tử cũng không biết, chết rồi sống lại cũng không có gì quá kỳ quái".

Thạch Thiên suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy chết mà sống lại phi thường bình thường, Beila lại khó có thể tiếp nhận hiện tượng trái với lẽ thường như thế, thấy Thạch Thiên nói nghiêm túc, bộ dáng không giống đùa giỡn, đột nhiên trong lòng chấn động, thầm nghĩ chẳng lẽ người ngoài hành tinh trước mắt này không phải một trong năm thi thể phát hiện trong đĩa bay, mà là đồng loại bọn họ một lần nữa quang lâm địa cầu? Beila bước lên phía trước cẩn thận xem xét thi thể người ngoài hành tinh trước mắt này, lại cảm giác hình dạng hắn rất rõ ràng chính là một trong thi thể năm người ngoài hành tinh trong căn cứ đã mất đi.

Thạch Thiên chỉ liếc qua ảnh chụp người ngoài hành tinh trong căn cứ, còn không cách nào theo hình dạng mà phân biệt, nhưng mà lại nhận định là người ngoài hành tinh trong căn cứ chết đi sống lại, cảm thấy cách lúc phá giải bí ẩn sinh tử của mình đã không xa, trong lòng ngược lại có vài phần mừng rỡ. Về phần vì sao nhẹ nhàng một cước đã đá chết người ngoài hành tinh, nhất thời không cách nào nghĩ thông suốt, nên cũng chẳng muốn suy nghĩ nữa.

Đĩa bay người ngoài hành tinh lơ lửng trong không trung cách mặt đất hơn năm thước, ngoại hình quả nhiên giống như một con nòng nọc phóng lên cả tỷ lần, cuối cùng có một cái lỗ tròn coi như là cửa vào, nhưng mà với bộ dáng to lớn của người ngoài hành tinh mà nói, cũng chỉ có thể cho một người ra vào. Thạch Thiên đi đến đĩa bay phía dưới, nhẹ nhàng theo lối vào nhảy lên đi vào, phát hiện hai bên trái phải có một cửa khoang rộng lớn, nhưng đều đã bị mở ra, sau khi nhìn thoáng qua tới gần khoang thuyền phần đuôi, mặc dù không thể liếc xem tình hình trong khoang thuyền, nhưng có thể cảm giác trống rỗng, cơ hồ cái gì cũng không có.

Beila cũng đi theo tiến vào đĩa bay, thấy thế giới thiệu nói: "Khoang thuyền này vốn là chỗ phát hiện năm người ngoài hành tinh, bởi vì lo lắng độ ẩm cùng nhiệt độ trong thuyền khó có thể khống chế, sẽ hư hao thân thể người ngoài hành tinh, cho nên đã đem thân thể cùng tủ chứa của bọn họ di chuyển vào trong căn cứ".

Tuy nàng còn khó tiếp nhận người ngoài hành tinh sẽ chết mà sống lại, nhưng vẫn giải thích.

Thạch Thiên nghe vậy đối với khoang thuyền sau mất đi hứng thú, xoay người đi vào khoang thuyền trước. Khoang thuyền trước hình tròn, ở phía đầu đĩa bat, trong khoang thuyền có đủ loại dụng cụ rực rỡ muôn màu, một đài điều khiển cao gần hai thước bên cạnh có bốn cái chỗ ngồi lớn, xem ra hẳn là chỗ bốn gã người ngoài hành tinh đầu tam giác ngồi, độ cao gần bằng ngực Thạch Thiên. Ở giữa vị trí trung tâm, còn có một gian cách ly, ghế bên trong ngoại trừ hình thức kỳ lạ ra, thì ngược lại lớn chỉ chừng cái ghế ngồi phổ thông.

Làm cho ngoài ý muốn nhất là, từ bên ngoài xem đĩa bay này thì toàn thân đều là màu đen, nhưng đứng trong khoang thuyền phía trước nhìn ra bên ngoài, thì toàn bộ lại là hoàn toàn trong suốt, có thể đem tình hình bên ngoài nhìn thấy rõ ràng. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Thạch Thiên nhịn không được nhảy lên đài điều khiển, dùng ngón tay nhẹ nhàng mà búng lên trên vách tàu. Một tiếng vang trong trẻo vang lên, cảm giác như là kim loại, ngạc nhiên nói: "Trên đời lại có kim loại thần kỳ như thế nào, lại có thể so với thủy tinh còn muốn trong hơn. Xem ra chỗ của người ngoài hành tinh thứ tốt không ít. Thật muốn đi tinh cầu của bọn họ kiến thức một phen" Quay đầu lại lại phát hiện Beila trên mặt cũng đầy vẻ kinh ngạc, kinh ngạc nói: "Cô chẳng lẽ cũng lần đầu tiên đến đây?"

Beila lắc đầu nói: "Tính cả lần này, tôi đây là lần thứ sáu leo lên đĩa bay này, nhưng mà trước kia đứng ở trong khoang thuyền nhìn ra bên ngoài, cũng không phải trong suốt…" Còn chưa nói xong, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, đột nhiên xoay người bước nhanh chạy tới phòng ở vị trí trung tâm, qua một hồi mang theo vẻ mặt kinh dị lao ra, thất thanh nói: "Hệ thống… hệ thống điều khiển đã bị mở ra…"

Thạch Thiên không rõ hệ thống điều khiển cái gì đó, thấy nàng kích động như vậy, hiếu kỳ mà hỏi thăm: "Cái gì được mở ra? Độ khó rất cao sao?" Beila giải thích: "Là hệ thống điều khiển đĩa bay này, bộ phận công năng vận chuyển trên đĩa bay đều cần thông qua hệ thống điều khiển để tiến hành. Nhiều năm qua chúng tôi vẫn không thể mở ra được.

Vì phòng ngừa hệ thống bị trong lúc vô tình phá hỏng, nên cũng không dám thử nhiều. Chẳng lẽ người ngoài hành tinh… bọn họ quả thực sống lại? Ta không rõ… người đã chết quả thực còn có thể sống lại sao?"

Thạch Thiên nói: "Trên đời này không cái gì là không thể, dựa vào cái gì mà cho là cái gì cũng hiểu được. Cô có rõ ràng tại sao tim mình bị trọng thương mà không chết sao? Đừng nói chi loại chuyện chết đi sống lại này. Cho dù cho cô đích thân thể nghiệm mấy lần, chỉ sợ cũng không thể tin tưởng đây là sự thật".

Beila nghe vậy khẽ giật mình, nhất thời im lặng, nàng xác thực không nghĩ ra nguyên nhân gì làm cho tim mình sau khi bị trọng thương còn có thể sống mà đi tìm Thạch Thiên. Cảm giác trong giọng nói Thạch Thiên phảng phất tràn ngập tang thương vô tận, Beila trong lòng đột cảm giác một hồi mờ mịt, không tự kìm hãm nhìn lại về phía hắn, lẩm bẩm nói: "Anh… loại người như anh phương thức tư duy phi thường đặc biệt, chẳng lẽ anh đối với bất luận cái chuyện kỳ quái gì cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ…"

Thật ra khiến cho Thạch Thiên cảm thấy bất ngờ có rất nhiều, mỗi lần sau khi sống lại đều gặp rất nhiều thứ mới lạ khiến cho hắn cảm thấy bất ngờ, ví dụ như Tống Triều thì nhìn thấy nữ nhân chân nhỏ, Thanh triều thì nhìn thấy nam nhân tết tóc, những thứ này cũng làm cho hắn phi thường ngoài ý muốn. Nhưng hết lần này tới lần khác đối với chết đi mà sống lại đều thấy việc lạ, hắn đã vô luận như thế nào đều không ngoài ý muốn. Trên thực tế sau lần đầu tiên sống lại, cũng làm cho Thạch Thiên xác thực cảm thấy mờ mịt, mờ mịt rất nhiều năm, nhưng mặc kệ nhiều việc lạ khó có thể giải thích, nhưng nếu kinh qua chín lần, ai sẽ còn cảm thấy bất ngờ?

Thạch Thiên không hy vọng xa vời nói cho Beila tiếp nhận chết mà sống lại là hoàn toàn trong khả năng phát sinh, mặc dù đem kinh nghiệm của mình nói ra, cũng rất khó làm cho người ta tin là thật, bởi vậy không muốn tại việc này mà tốn nhiều miệng lưỡi, chỉ trợn mắt nói: "Dù sao tên kia mới vừa rồi còn là sinh long hoạt hổ, về phần hắn trước kia là chết hay sống, lão tử cũng không biết".