Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 301: Hoa viên vùng ngoại ô




Thạch Hiểu Mẫn nghe Samantha nói vậy, cũng yên tâm, nhớ lại chuyện cũ, nói: "Mọi người đem Thạch Thiên nói thành thái huyền rồi, sao em không có cảm giác này vậy". Quay đầu lại hỏi Thạch Lệ: "Chị, chị có cảm giác này không?"

Thạch Lệ lắc đầu.

Samantha nghĩ nghĩ rồi nói: "Như Maicy đã nói vậy, trước mặt hắn, chúng ta chỉ cảm thấy mình là một phụ nữ, càng ở lâu, thì cái cảm giác quái dị này càng mãnh liệt, mà hai người là thân thích của Thạch Thiên, có quan hệ huyết thống, căn bản là không nghĩ đến chuyện này, cho nên bởi vậy cũng khôgn có cảm giác này".

Thạch Hiểu Mẫn gật đầu mặc dù không hiểu, nói: "Thật sự có lẽ là vậy, như vậy trong tương lai chẳng phải có nhiều người bị hắn hấp dẫn sao?"

Samantha gật đầu nói: "Cho nên Hạng tiểu thư ba người kết bạn đồng hành, truy đuổi theo Thạch Thiên đến đây, cái này đối với chị cũng là một bất ngờ. Chị có thể hiểu được tâm tình của các nàng, thậm chí còn có chút đồng tình với các nàng, thật không rõ, Thạch Thiên là một người háo sắc mà lại từ chối ba cô gái tự dâng đến cửa như nước lũ... Chị thấy các nàng đã mê muội rất sâu với Thạch Thiên rồi, tiếp tục như vậy không bị Thạch THiên làm cho điên cũng lạ, có lẽ chị nên học theo Kim Hinh, giúp đỡ các nàng".

THạch Hiểu Mẫn càng không hiểu hơn, hỏi: "Học theo chị Kim Hinh?"

Samantha cười nói: "Tại em không biết, chị và Thạch Thiên đến được như ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ Kim Hinh đáp cầu dắt mối, bây giờ chị cũng không rõ là nên cảm kích nàng hay hận nàng nữa. Như vậy đi, kêu hạng tiểu thư các nàng đến đây, có cơ hội chị sẽ trò chuyện với ba nàng cho".

Cái miệng nhỏ của Thạch Hiểu mẫn khẽ nhếch, đôi mi nhíu lại, thoạt nhìn giống như một nhà bác học đang trầm tư suy nghĩ cực độ, nàng cực kì hoài nghi cái thế giới mà mình đang sống có phải là cái thế giới trước kia của mình hay khôgn, bởi vì hình như tất cả phụ nữ ở đây đều bị điên hết rồi.

Cho đến khi Samantha lên tiếng nói về công việc, thì Thạch Hiểu mẫn mới thoáng hồi tỉnh lại, Thạch Lệ thấy thời gian cũng sắp đến rồi, cho nên cũng chào tạm biệt các nàng, rời khách sạn Ritz đi làm công việc của mình.

Thạch Thiên thật ra cũng không hoàn toàn bì tránh né Hạng Kiều các nàng mà nhảy xuống lầu, đối với hắn mà nói, cách nhảy lầu này thoải mái và tiện hơn đi thang máy rất nhiều. Ở khách sạn Ritz được vài ngày, Brenda đã rõ ràng tác phong của Thạch THiên, nên đã sớm canh giữ tại đây, Thạch Thiên vừa đáp xuống đất, hắn đã tiến lại hỏi: "Chủ nhân, có cần dùng xe hay không?"

Thạch Thiên đáp xuống đất, nhìn thấy hắn, cũng không bất ngờ, gật đầu nói: "Ừ".

Brenda vui sướng gật đầu, búng tay môt cái, một chiếc Roll-Royce nhất thời xuất hiện trứoc mặt THạch Thiên. Brenda mở cửa sau xe mời Thạch THiên lên xe, sau đó mở cửa trước, đuổi tài xế xuống, để mình ngồi vào lái, hỏi địa điểm mà Thạch Thiên muốn đến xong, liền nhấn ga chạy đi.

Thạch Thiên phải đi đến vùng ngoại ô Paris để tìm một người tên là Hema, người này từ là một trong những lão sư mà Maicy đã từng bái sư học nghệ, tinh thông chế tác mặt nạ. Theo lời giói thiệu của Maicy, mặt nạ do người này chế tác, cho dù có dùng kính hiển vi để nhìn, cũng không phân biệt được thật giả.

Loại mặt nạ bình thường Maicy hay dùng là do bên công ty chế tác cho, nhưng sau khi hỏi rõ Thạch Thiên cần dùng mặt nạ lâu dài, cảm thấy mặt nạ của mình chỉ có thể đánh lừa được người xem qua màn ảnh, chỉ sợ không chịu được khảo nghiệm khi đối mặt, vì thế liền nghĩ đến Hema, hơn nữa còn nói cho Thạch Thiên biết.

Vốn Maicy cũng muốn đi chung, nhưng mà thể lực của nàng ta sau một đêm mây mưa với Thạch THiên vẫn chưa khôi phục, buổi sáng xuống giường còn không có sức. Mà Thạch Thiên lại muốn có mặt nạ để sớm khôi phục lại tự do, nghe Maicy nói chỗ của Hema còn có nhiều mặt nạ, thầm nghĩ, có lẽ trực tiếp chọn ra một cái thích hợp cho mình dùng, vì thế không đợi Maicy, hỏi địa chỉ xong liền xuất phát.

Chiếc xe phóng đi gần một giờ mới ngừng lại, Brenda quay đầu lại nói: "Chủ nhân, địa phương ngài nói là ở gần đây, để tôi xuống xe tìm người hỏi một tiếng, ngài chờ một chút". Mặc dù hắn đã ở Paris chục năm rồi, nhưng vẫn chưa quen thuộc hết khu vực ngoại thành của Paris cho lắm.

Thạch Thiên nhìn ra ngoài, thấy có một cái cổng chào hơn mười mét, trên cổng có treo một cái lồng đèn đỏ thẩm, trên mặt còn có hai chữ Trung Quốc "Di Viên", bên trong có thể thấy được đình đài lầu các, hành lang gấp khúc, còn có cả hòn non bộ với hình thù kì quái, hoàn toàn giống như một viên lâm kiểu Trung Quốc, chiếm diện tích khoảng chừng năm sáu ngàn mét vuông.

Thạch Thiên tò mò hỏi Brenda vừa xuống xe: "Đây là chỗ nào?"

Brenda ngơ ngác nói: "Đây là chỗ chủ nhân muốn tới, phố Saint-Rémy".

Thạch Thiên nói: "Tôi hỏi cái tòa hoa viên này, ở Paris làm sao mà có một tòa viên lâm Tô Châu cứ?"

Brenda ngẩng đầu nhìn, vội trả lời: "Tôi nhớ ra rồi, tuy rằng tôi chưa đến đây bao giờ, chẳng qua đã có nghe nói đến, chỗ này vừa xây được vài năm, là một người nước ngoài sống ở Paris tự mua đất xây lên, không liên quan đến người Paris".

Thạch Thiên chợt nói: "À... thì ra là người Trung Quốc xây, không trách... Lúc trước lão tử cũng muốn đập tòa thành để xây theo kiểu viên lâm Trung Quốc, nhưng mà không hiểu sao khi xây xong nó lại như vậy, mà khi đó xung quanh Paris cũng không tìm thấy được công trình Trung hoa nào cả, về sau ở cũng quen, cho nên không muốn đập. Tiểu tử này có khả năng hơn lão tử đấy, hắn tên là gì, đang làm gì?"

"Brenda nhíu mày nói: "Lúc trước tôi chỉ coi sơ qua trên báo thôi, bây giờ thật sự là không nhớ nổi chủ nhân ngôi nhà này đang làm gì, giống như là làm nghệ thuật... hình như tên là cái gì Ma... Gunma hay Hema gì đó". Ngữ khí có vẻ không chắc.

Thạch Thiên giật mình nói: "Hema? Lão tử đang muốn tìm người tên là Hema, không biết có phải đây không?" Vừa rồi hắn chỉ nói địa chỉ cho Brenda biết, cũng không nói đến đây làm gì, và tìm ai.

Brenda vui vẻ nói: "Có thể là chỗ này, chủ nhân chờ một chút, để tôi vào hỏi".

Thạch Thiên nói: "Không cần, cùng đi đi". Nói xong, mở cửa xuống xe, Brenda vội vàng xuống xe đi theo.

T.r.u.y.ệtruyenfull.vn

Thạch Thiên cùng Brenda đi đến trước cửa "Di Viên", nhìn nhìn cái môn bài trước cửa, quả nhiên giống như Maicy nói, thầm nghĩ, thì ra Hema là người Trung Quốc, khó trách lại có thể làm cho một nghệ sĩ chuyên nghiệp như Maicy thán phục. Người trong giang hồ của Trung Quốc hàng ngàn năm trước đã biết dùng mặt nạ để dịch dung, trước kia Thạch Thiên cũng từng học qua cách làm mặt nạ của một vị đại đạo giang hồ, sau khi mang vào quả thật rất khó phân biệt thật giả, chỉ là loại mặt nạ này làm ra xong rất khó giữ, không bảo tồn được lâu, thời gian dài sẽ trở nên khô cứng không thể sử dụng được nữa, chỉ có thể vứt bỏ. Hơn nữa lúc đó cũng không có hình, càng không có TV báo chí gì cả, tin tức cực kì bế tắc, ngay lúc đó mà hoàng đế có cởi long bào ra đứng giữa đường, thì cũng không ai có thể nhận ra, chứ đừng nói là đi như gió về như mây như Thạch Thiên, vì thế, hắn cũng không nghiên cứu qua thuật dị dung, vì thế vẫn chưa thật sự dùng qua loại mặt nạ này.