Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 272: Đau đớn cũng vui




Beila cười nói: "Thạch Thiên tiên sinh tuổi không lớn lắm, ngược lại rất cẩn thận, thật ra đối với cậu mà nói hắn là vấn đề nhỏ mà thôi. Đứng ở bên cạnh cậu hắn là một vị tiên sinh của Thiên Thạch đồng minh, Braid lão đại đúng không?"

Braid khẽ giật mình, sự vụ của Thiên Thạch Thành Bảo đều rất bí mật, nhưng mình là chủ quản Thiên Thạch đồng minh cũng không tính là bí mật gì, rất nhiều thủ lãnh hắc bang gia tộc cũng biết. Thế cho nên hắn trầm giọng nói: "Vấn đề này tự tôi có thể trả lời, cô nói không sai, bản thân tôi có thể nói là người phụ trách của Thiên Thạch đồng minh."

Beila cười nói: "Braid tiên sinh có thể là hiểu lầm rồi, vấn đề tôi muốn hỏi Thạch Thiên tiên sinh không phải là chuyện này, chẳng qua là vấn đề trước tiên nên chứng thật một chút mà thôi. Nếu như tôi không nhận lầm mà nói, người còn lại hắn là Becker tiên sinh phụ trách Quỹ TS đúng không?"

Câu hỏi này hiển nhiên cũng không phải hỏi Thạch Thiên, Becker chỉ hơi hơi cười nhẹ một tiếng, không có thừa nhận nhưng cũng không có phủ nhận.

Beila nói tiếp: "Tôi cảm thấy kì lạ chính là, Braid tiên sinh cùng Becker tiên sinh đều đại nhân vật hết sức quan trọng, nhưng vừa rồi tôi lại nghe nói hai vị xưng hô Thạch Thiên tiên sinh là "Chủ nhân" Thạch Thiên tiên sinh có thể nói cho tôi biết nguyên nhân là vì sao không? Tôi muốn biết rốt cuộc cậu là ai?"

Thạch Thiên nói: "Điều này không liên quan tới cô."

Beila cười nói: "Xem ra Thạch Thiên tiên sinh không muốn nói tới vấn đề này, vậy được rồi, sau này sẽ không hỏi lại cậu nữa. Thật đáng tiếc, cậu khiến bọn tôi cảm thấy rất nguy hiểm, thực xin lỗi... Hẹn gặp lại!"

Điện thoại đã ngắt, tiếng ầm vang vẫn còn nghe được, chẳng qua là thanh âm rất nhẹ, từ hướng sông Seine truyền đến, thế nhưng càng ngày càng rõ ràng, tựa hồ như đang hướng về bên này.

Thạch Thiên đột nhiên một cước đá bay cái bàn bên cạnh. Đồng thời duỗi tay nắm lấy Braid cùng Becker, ném bọn họ ra ngoài. Sau đó dùng Chân khí xoắn ốc ném cái bàn đụng lên tường tạo thành một cái lỗ lớn, thân thể cao lớn của Braid cùng Becker đồng thời lao vào đó. Đồng thời một quả hỏa tiễn loại nhỏ bắn xuyên qua vách tường tới bên cạnh Thạch Thiên.

Tất cả mọi việc xảy ra cũng chỉ như tia chớp xẹt qua, Braid cùng Becker lập tức không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy mình bị chủ nhân ném ra ngoài. Sau đó sau lưng truyền đến thanh âm nổ mạnh, một cỗ khí lưu cường đại nóng rực khiến người ta hít thở không thông đẩy hai người ra xa hơn mười mét, thân thể quay cuồng rồi rơi xuống đất.

Quần áo trên thân thể hai người đều bị xé rách, mà trên người cũng chằng chịt vết thương, quay đầu lại nhìn lên, lầu ba bây giờ chỉ còn lại một mảnh phế tích, nước lửa lẫn lộn, còn có một chiếc phi cơ trực thăng hướng tới phương xa. Đảo mắt đã biến mất không thấy.

Hai người đều sợ ngây người, qua một hồi lâu, Braid mới rung giọng nói: "Chủ... Chủ nhân còn đang ở trong phòng..."

Becker cũng thanh tỉnh lại. Hai người phát ra một tiếng hô quái dị, đồng thời nhảy lên đống phế tích, dùng tay đao lớp mảnh vụn. Trong rừng cây lại lao ra một người tới hỗ trợ, là một tên thủ hạ mà Braid phái tới giám thị tòa nhà.

Căn phòng tuy không lớn, thế nhưng khi đổ xuống cũng phải lên tới ba bốn mét. Hơn nữa lửa cháy càng lúc càng mạnh, ba người lại không có dụng cụ, nhất thời không đào được bao nhiêu.

Braid xông tới trước mặt tên kia, khàn giọng hô: "Nhanh... Mau tìm người đến..."

Đột nhiên cả mớ phế tích động đậy. Từ đó xuất hiện một cỗ khí lãng đem ba người đẩy ngã xuống đất, tiếp đó là một mảng cát bay đá chạy, bụi bay đầy trời, phảng phất giống như vụ nổ lúc trước, thế nhưng lại không có tiếng nổ. Braid ba người từ trên mặt đất đứng dậy nhìn lên đám phế tích. Chỉ thấy nguyên lai một ngọn núi nhỏ phế tích đã bị san phẳng, vị trí chính giữa có đứng một nhân ánh trông giống một người.

Sở dĩ dùng từ "giống như" Để hình dung, là vì người nọ da mặt bị cháy đen, tóc tai vẫn còn bốc lên một làn khói xanh. Y phục trên người đều đã rách nát hết, cũng đang bốc khói, giống như ma quỷ từ tầng mười tám Địa Ngục bị nung trong lửa sau đó phá xiềng mà trốn ra vậy, trông thập phần khủng bố, cái này có thể dọa khóc trẻ con.

Người này đầu tiên là nhổ ra một đám bụi bẩn, sau đó chửi ầm lên: "ĐCM, chơi trò gì đây? Lợi hại như vậy!" Nghe thanh âm này đúng là của Thạch Thiên, hắn đương nhiên không biết tới hỏa tiễn, đạn đạo, các loại vũ khí hiện đại, thế nhưng lúc mành chỉ treo chuông vừa rồi khi đối phương phóng ra đạn hỏa tiễn, hắn cảm giác được một loại nguy hiểm chưa bao giờ có tồn tại xung quanh, cho nên mới đem Braid cùng Becker ném ra ngoài.

Braid cùng Becker nghe ra thanh âm này là của Thạch Thiên, biết hắn vẫn chưa chết, không khỏi vui vẻ vạn phần, thế nhưng chứng kiến bộ dạng hắn bị bắn nổ giống như bán than, hơn nữa còn bị thương khắp mình, máu tươi chảy ròng ròng, hai người rất lo lắng. Bọn họ biết Thạch Thiên nếu không phải là vì lo cứu bọn họ, nhất định hắn có thể trốn thoát được, mà hai người bọn họ khẳng định không thoát khỏi cái chết!

Người của Thiên Thạch Thành Bảo mỗi ngày đều cung kính vì Thạch Thiên mà làm hết thảy, không tiếc dâng hiến cả tính mạng của mình, hiện tại lại được Thạch Thiên không quản nguy hiểm tới cứu bọn họ, lập tức khiến hai người kích động đến nỗi hai mắt đỏ bừng, bổ nhào vào tới bên người Thạch Thiên, lúc này trên mặt đã tràn đầy nước mắt, nói không ra lời.

Thạch Thiên trách mắng: "Khóc cái gì, lão tử còn chưa có chết."

Becker nghẹn ngào nói: "Chủ nhân... Ngài không có bị thương chứ?"

Thạch Thiên nói: "Không có việc gì." Tiếp đó ha ha cười nói: "Thống khoái!"

Loại cảm giác cả thân thể mang đầy vết thương này chỉ có hơn hai nghìn năm trước làm cường đạo Thạch Thiên mới cảm nhận được, từ khi bị một đạo nhân mang vào nơi thâm sơn học nghệ, sau đó liền không có cảm giác này nữa.

Braid bọn người không nghĩ tới Thạch Thiên bị nổ thành bộ dáng như vậy còn có thể cười to, nhưng lại còn hô thống khoái, điều này làm cho bọn họ càng thêm khẩn trương, lo lắng não bộ của Thạch Thiên cũng bị chấn thương rồi. Bất quá bọn hắn không dám nói lời này ra, vội vàng lôi Thạch Thiên vào trong xe, nghĩ muốn đưa hắn tới đi bệnh viện cầm máu chữa thương trước, rồi làm một cái kiểm tra toàn bộ thân thể.

Thạch Thiên đang tại "hưởng thụ" Loại cảm giác này, đâu chịu đi bệnh viện, một tay đẩy hai người ra, trách mắng: "Lão tử không có việc gì, không cần phải đi bệnh viện." Hắn lại cúi đầu nhìn nhìn bộ dáng của mình, cười chửi: "Con mẹ nó, sao lại có thể bắn được lão tử thành bộ dạng này được nhỉ, trở về chỉ sợ làm các nàng sợ hãi khóc thét, phải đi tắm rửa trước mới được." Nói xong hắn kéo rách hết đám vải còn đang bốc khói trên thân thể vứt đi, không mảnh vải che thân nhảy vào lòng sông Seine. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Nước sông lạnh buốt kích thích miệng vết thương trên người Thạch Thiên, hắn lại càng cảm giác rõ ràng nỗi đau đớn thể xác, Thạch Thiên sung sướng, "Ô hô" "A ha" mà gào thét.

Ba người trên bờ nhìn nhìn căn lầu bị hủy hoại, nhìn nhìn Thạch Thiên đang hò reo dưới nước, đều cảm giác không thể tưởng tượng nổi, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.

Braid thở ra một hơi thật dài, khuôn mặt co giật ngã trên mặt đất, nói." Xem ra chủ nhân thật sự không có việc gì."

Becker cũng ngồi xuống mặt đất, cau mày nói: "Cậu xem chiếc trực thăng phi cơ kia thế nào?"

Braid gật đầu nói: "Nhìn rồi, hình như là trực thăng quân dụng." Hắn đánh một quyền xuống đất tạo thành một cái hố sâu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không quản bọn chúng là ai, cháu nhất định phải bắt bọn chó này băm thây vạn đoạn mới được!"

Lúc này trên bầu trời đột nhiên vang lên tiếng ầm vang, hai người ngẩng đầu nhìn lại, thì ra là một chiếc trực thăng đang bay tới chỗ bọn họ.