Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 203: Lão tử sẽ đi đá một lần




Thạch Hiểu Mẫn tức giận đến muốn lao lên cắn chết Thạch Thiên, thở hổn hển nửa ngày mới nói: "Để tôi đi, tôi đi thay!" Xoay người lại nhìn Lý Đức Vũ, nói: "Ông đem tôi bổ sung trong danh sách cầu thủ, tôi đi đá hiệp 2."

Lý Đức Vũ sửng sốt một hồi, lúng túng nói: "Cô… cô đúng là quý nhân đối với nền bóng đá HongKong, người thường không thể sánh được với cô. Bất quá… hiện tại đã sắp vào trận, đi nhanh kẻo bổ sung danh sách sẽ không còn kịp." Nghĩ thầm, cho dù này cô ấy có lợi hại hơn so với Thạch Thiên, cộng thêm danh sách cầu thủ có thể thay đổi, thì cũng không thể tung vào sân một nữ cầu thủ.

Kim Hinh cười ngăn lại sự xúc động của Thạch Hiểu Mẫn, nhìn Thạch Thiên, nói: "Đá nửa trận cũng mệt mỏi sao, anh nên đi giúp một chút đi, hiện tại người HongKong đều rất quan tâm trận bóng này, hơn nữa đều có chút oán giận, chỉ sợ hôm nay sẽ xảy ra náo loạn." Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Thạch Thiên nhìn người hâm mộ bốn phía lên tiếng oán than, nhíu mày nói: "Chỉ là đá bóng thôi, thắng thua có cái gì đâu, những người này có phải rất tầm thường không?" Ở trong mắt hắn mấy chục người tranh nhau một quả bóng đá vào, vốn rất buồn cười lại nhàm chán, hơn nữa động tác của những người này thật chậm chạp, chạy loạn trên sân lại đá không vào, thật sự không thể lý giải được tại sao mấy vạn người bỏ tiền đến xem bóng, lại còn bảo sống chết vì bóng đá.

Samantha đứng bên cạnh nói:"Hiện tại, bóng đá là môn thể thao được hàng tỷ fan hâm mộ, vì nó mà điên cuồng, nó sức hấp dẫn ghê gớm."

Hạng Hồng ngồi ở phía trước lúc này cũng nói: "Thạch Thiên, cậu phải đi giúp một chút đội HongKong đi, tôi cũng là một trong những thương gia tài trợ trận đấu này, coi như là chiếu cố giúp tôi được không?" Cô có điểm lo lắng vạn nhất nếu người hâm mộ náo loạn thì sự kiện này sẽ làm thành ảnh hưởng rất xấu, chuyện tốt biến thành chuyện xấu, cũng ít nhiều gây tổn hại đến Hạng gia.

Thạch Thiên nhìn Hạng Hồng, quả nhiên thấy sắc mặt nàng mang một tia sầu lo, thầm nghĩ mình vì nàng làm lợi cho Hạng gia, hơn nữa cũng không có vướng bận tới cô, thật sự là khó từ chối, bất đắc dĩ bản thân thực ngượng ngùng nếu không giúp, đành phải phe phẩy đứng dậy nói: "Các cô thật sự đáng ghét. Được rồi! Lão tử sẽ đi đá một lần" Thực ra, Thạch Thiên chỉ cảm thấy đá bóng thực sự nhàm chán, cũng không phải vì hắn sợ mệt mỏi, với hắn mà nói đá một quả bóng là vật quá nhỏ bé, lúc sút bóng thoải mái đến cực điểm.

Hiệp 2 đã bắt đầu, cục diện trên sân vẫn như cũ, đội Chelsea khống chế bóng chặt chẽ, trong vòng 5, 6 phút ngắn ngủn đã có ba tình huống nguy hiểm trước khung thành đội HongKong. Các cầu thủ đội HongKong sau khi nghỉ giữa trận không hề mất đi ý chí chiến đấu, phần lớn đều biết phải cố gắng, cho nên khó khăn thế nào cũng phải bảo vệ cầu môn.

Bất quá nhiều người hâm mộ thấy được đấu pháp của đội HongKong không thay đổi chút nào, trong lúc nhất thời nổi lên những tiếng chửi bới bốn phía. Dường như không ai nguyện ý cổ vũ đội HongKong. Lúc này, người hâm mộ tại quảng trường bên ngoài sân bóng càng ngày càng nhiều, khiến cho chính quyền HongKong phải luôn đề cao cảnh giác, phòng ngừa những cổ động viên quá khích gây náo loạn.

Thấy tình thế trên sân cỏ, huấn luyện viên đội HongKong Chu Quốc Hào lo lắng vạn phần. Lúc này, Lý Đức Vũ mang theo một thiếu niên tiến lại gần, nhất định thiên tài Thạch Thiên. Không đợi bọn họ tiến lại, hắn trực tiếp đi vào lấy một bộ quần áo cầu thủ, chạy nhanh ra tiếp đón: "Đây này chính là Thạch Thiên à? Mau thay quần áo, khởi động làm nóng xong, tôi sẽ lập tức cho cậu vào sân."

Tình thế hiện tại, cũng khó trách Chu Quốc Hào không kịp phân phó chiến thuật liền vội vã cho Thiên Thạch vào sân. Thạch Thiên tuy rằng đối với kỹ thuật còn chưa biết, nhưng chỉ với hình ảnh Thạch Thiên ghi bàn, Chu Quốc Hào đã nhìn ra sức mạnh kinh người của đôi bàn chân thiếu niên này. Chỉ cần hắn thể hiện được khả năng sút bóng, mặc kệ có thể ghi bàn hay không, sẽ tạo được áp lực rất lớn lên đối phương, khẳng định đối phương không dám khinh thường mà tiến công.

Thạch Thiên nói: "Lão tử không cần khởi động làm nóng, mau cho lão tử vào sân luôn đi."

Chu Quốc Hào thấy Thạch Thiên không hề khách khí, hắn không khỏi sửng sốt, nhìn Lý Đức Vũ đứng bên, Lý Đức Vũ vội nháy mắt nói: "Đúng đúng, với tình thế hiện tại của chúng ta có điểm nguy cấp, nên đưa Thạch Thiên tiên sinh sớm vào sân, vận động thân nhiệt trước hay sau cũng không quan trọng, miễn là làm cho bọn chúng thủng lưới."

Chu Quốc Hào nhớ tới Lý Đức Vũ đã nói qua tính tình thiếu niên này rất quái lạ, trong lòng không hề so đo, đem quần áo trong tay giao cho Lý Đức Vũ, gật đầu nói: "Được rồi, lập tức thay người, cậu vào sân đừng lo chuyền, có cơ hội liền sút ngay nhé."

Thạch Thiên thầm nghĩ điều gì có thể làm cho tôi căng thẳng cơ chứ. Chu Quốc Hào phất phất tay, ý bảo hắn đừng dài dòng nữa.

Chu Quốc Hào trừng mắt nhìn Thạch Thiên, nghĩ thầm ngàn vạn lần mong cậu đừng làm náo loạn sân bóng, chỉ sợ người hâm mộ quốc tế chê cười, bản thân cũng sẽ không còn cơ hội tiếp xúc với bóng đá giới. Chu Quốc Hào phe phẩy cái đầu, đi xin thay cầu thủ, đem tiền đạo mang áo số 3 thay bằng Thạch Thiên mang áo số 17, đồng thời giáo huấn các cầu thủ trên sân phải tập trung chuyền bóng cho Thạch Thiên, dù sao việc đã đến nước này, chỉ có thể đánh cuộc vào "quân bài" này.

Lý Đức Vũ đem bộ quần áo bóng đá giơ lên trước mặt Thạch Thiên, ôn tồn nói: "Thạch Thiên, làm phiền cậu thay đồ thi đấu, để các cầu thủ khác dễ dàng nhận ra cậu trên sân cỏ."

Thạch Thiên sốt ruột cởi chiếc áo sơmi, mặc lấy bộ quần áo số 17, đẩy ra cái quần cùng chiếc giày thể thao nói: "Như vậy được chưa, đã có thể nhận ra rồi chứ."

Lý Đức Vũ thật cẩn thận nói: "Trận đấu hôm nay rất quan trọng, cậu xem có phải đi chiếc giày thể thao hay không?"

Thạch Thiên trách mắng: "Không phải đã sớm nói cho ngươi từ trước, lão tử đá bóng chỉ dùng chân không thôi à, không cần dùng giày" Lúc này, đúng lúc cầu thủ số 3 ra sân, Thạch Thiên không để ý đến hắn nữa, xoay người chạy vào trong sân.

Chu Quốc Hào nhìn Thạch Thiên chạy vào sân bóng, trong lòng chấn động đến nỗi suýt nữa vọt vào sân kéo hắn trở lại, Lý Đức Vũ đứng cạnh dùng tay ôm lấy hắn, nói: "Chu huấn luyện viên, tôi không phải mới vừa nói với ông, không sự tình kỳ quái, đừng quá để ý, nếu không hắn nhất định không chịu vào sân đá bóng."

Chu Quốc Hào cả giận nói: "Ông đang đùa à, đá bóng hẳn là phải đi giày thể thao, hắn làm sao có thể đi dép lê để đá bóng…" Thạch Thiên vốn luôn bình tĩnh mặc dù dưới chân đang đi dép lê.

Lý Đức Vũ cười khổ nói: "Đá bóng không phải… chỉ dùng để chân sao, không đi giày chơi bóng tôi xem… tôi xem cũng không có gì buồn cười…"

Chu Quốc Hào trừng mắt nhìn Lý Đức Vũ hồi lâu, cố gắng nhớ lại bản thân trước kia có phải từng không cẩn thận đắc tội với hắn, có điểm hoài nghi hắn cố ý tìm một thằng nhóc đầu óc đần độn phục thù lại mình. Chu Quốc Hào không khỏi toát mồ hôi lạnh, thầm mắng bản thân thật sự là hồ đồ, thử nghĩ từ khi có bóng đá tới nay, chưa có gặp qua cầu thủ nào có thể đá như thế, huống chi đây là một thiếu niên mới lớn, tự nhiên nhớ lại hình ảnh tiểu tử này liền tin đó chỉ là chuyện ma quỷ…