Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 154: Thật là hắn đã cứu tôi




Sau một hồi, Lưu Ngọc San không nhịn được nói: "Có… có thể là trùng hợp hay không…"

Triệu Gia Minh lắc đầu: "Tôi không biết, nhưng chẳng phải quá khéo sao? Tôi cảm giác được Cương Điền Thái Lang rất có thể chính là tới giết Thạch Thiên, năng lực Thạch Thiên biểu hiện ra cô cũng thấy được, khó trách Yakuza Nhật Bản phải phái ra kim bài sát thủ".

Lưu Ngọc San nhẹ giọng nói: "Đúng vậy… thật quá khéo".

Triệu Gia Minh nói tiếp: "Cô hẳn là còn nhớ Cương Điền Trí Tàng chú của Cương Điền Thái Lang chết ở đâu không?"

Lưu Ngọc San cả người chấn động, run giọng nói: "Là ở thang máy khu nhà của Thạch cảnh quan…"

Triệu Gia Minh gật đầu, trầm giọng nói: "Cũng chính là thang máy nhà Thạch Thiên! Điều này chứng minh chúng ta đoán không sai, Cương Điền Trí Tàng dẫn theo ba sát thủ khác đến Hongkong quả thật là vì Cương Điền Thái Lang mà báo thù, mục tiêu đương nhiên là… đương nhiên là Thạch Thiên…"

Lưu Ngọc San hoàn toàn không nói gì, hơn nữa án của Cương Điền Trí Tàng, hơn nữa sự trùng hợp cũng quá gượng ép, nhưng hiện tại nàng nghĩ đến không phải là án, mà là phát súng mà Trịnh Cơ đã bắn nàng, kích động nói: "Thì ra tối hôm qua, thật là hắn đã cứu tôi!"

Triệu Gia Minh cau mày nói: "Hẳn đúng là như vậy, nhưng hắn làm như thế nào…" thầm nghĩ Thạch Thiên trên người có phải có thứ gì cứng rắn hay không, có thể ngăn đạn, hơn nữa còn làm đạn trở về, nhưng viên đạn trong đầu Cương Điền Thái Lang hắn đã từng nghiên cứu rất nhiều lần, cũng không có dấu vết va chạm, lại thở dài nói: "Lưu cảnh ti, xem ra chỉ có tự mình hỏi hắn mới có thể rõ ràng sự huyền bí trong đó, tôi đi dẫn hắn về trung tâm hỏi xem sao".

Lưu Ngọc San cấp bách hô: "Không nên…"

Triệu Gia Minh ngẩn ra, kinh ngạc hỏi: "Vậy cô xem… án này hiện tại nên làm sao bây giờ?"

Lưu Ngọc San thấy Triệu Gia Minh dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình, biết mình thất thố, sắc mặt không khỏi đỏ hồng mà giải thích: "Chuyện này không thể cấp bách, Thạch cảnh quan không phải mới vừa nói qua tính tình của Thạch Thiên không tốt sao, chúng ta không biết hắn còn có bản lĩnh thần kỳ gì, vạn nhất phát sinh hiểu lầm, hắn không chịu phối hợp thì làm sao bây giờ?"

Triệu Gia Minh thầm nghĩ cái này cũng đúng, người này chỉ có thể dùng sâu không lường được để hình dung, nếu hắn không chịu phối hợp cùng mình tự nguyện đến đồn tiếp nhận điều tra, chỉ với tốc độ kia đã không thể dễ dàng bắt được hắn. Án này nếu cùng hắn không có quan hệ thì còn mau, chứ nếu thật sự là hắn làm, thì có nổ súng chế phục hắn cũng không được, lại còn có khả năng bị hắn đem đạn trả về lại đầu, không biết trong đó có huyền bí gì thì tuyệt đối không thể hướng tới hắn nổ súng, phải biết rằng Cương Điền Thái Lang cùng Cương Điền Trí Tàng cũng không phải là người thường, nhưng cũng có thể là bị hắn dễ dàng giết chết.

Lưu Ngọc San nói tiếp: "Hơn nữa Trịnh Cơ có lẽ là chết do súng của cậu, không thể đem tính ở trên người hắn, Cương Điền Thái Lang cùng Cương Điền Trí Tàng hẳn là cũng tới ám sát hắn, mới bị hắn giết chết, không loại trừ hắn có thể là phòng vệ chính đáng, chúng ta xử lý án này không thể lỗ mãng. Cho nên tôi cảm giác được không thể đối đãi hắn như là tội phạm. Từ những tình huống mà chúng ta biết cho thấy, hắn cũng không phải là người xấu, chỉ có một chút anh hùng chủ nghĩa, từng cứu Samantha cùng tôi, hoặc còn có những người khác mà chúng ta không biết, nhưng bị hắn giết chết đều là những tội phạm thập ác bất xá".

Triệu Gia Minh không nhịn được gật đầu tỏ vẻ đồng ý, xấu hổ bản thân vì một lòng muốn phá án, ngay cả tốt xấu cũng không phân. Cũng là bắn chết Trịnh Cơ, mình xem như là cứu người, Thạch Thiên bộ không phải chắc, hơn nữa chính thức bắn chết Trịnh Cơ không biết là mình hay Thạch Thiên, nhưng chính thức cứu Lưu Ngọc San lại là Thạch Thiên. Bất quá mình là cảnh sát, nổ súng cấp bách cứu người là pháp luật cho phép, Thạch Thiên dưới tình huống cứu Lưu Ngọc San, giết chết Trịnh Cơ thì có vẻ không hợp lý hợp pháp cho lắm… Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Trong lúc nhất thời trong lòng Triệu Gia Minh tràn ngập mâu thuẫn, lại hỏi: "Nhưng án của Cương Điền Thái Lang chung quy cũng phải nghĩ biện pháp điều tra chứ? Không đi tìm hắn thì đi tìm ai? Nếu không thì bảo Thạch cảnh quan đi thăm dò, dù sao bọn họ cũng là thân thích, mà Thạch Thiên cũng không tính là tội phạm nên không cần tránh né, hắn có lẽ sẽ nói thật với Thạch cảnh quan".

Lưu Ngọc San ngẩn ra, nhớ lại Thạch Lệ cũng không hề nhúng tay vào án của Cương Điền Thái Lang cùng Cương Điền Trí Tàng, hiện tại nghĩ đến, việc này cùng thái độ bình thường của nàng ta cũng không phù hợp, rất có thể sớm đã biết hai án này cùng Thạch Thiên có liên quan. Nếu lúc đầu đã không phản ánh với tổng bộ, thì hiện tại tìm nàng thì có ích lợi gì. Chẳng lẽ Thạch Thiên cũng không phải đơn thuần là phòng vệ, trong đó còn có bí mật không thể cho ai biết, cho nên Thạch Lệ mới phải giấu diếm sự thật?

Bất quá Lưu Ngọc San vẫn cảm thấy Thạch Lệ không giống là người không phân công tư, cho nên cũng không đem suy nghĩ này nói với Triệu Gia Minh, sau khi đắn đo một phen thì nói: "Như vậy đi, việc này để tôi tự mình đi tìm Thạch Thiên làm rõ tình huống, cậu xử lý án Mã Sĩ Kiệt trước. Còn nữa, hôm nay những suy đoán của chúng ta về Thạch Thiên, tạm thời nên giữ bí mật, chỉ có thể có hai người chúng ta biết".

Triệu Gia Minh tuy cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu…

Bởi vì án của Samantha đã chấm dứt, Thạch Thiên cùng chị em Thạch Lệ trở về nhà của mình, Thạch Lệ sau khi vội vã chạy về nhà, Thạch Thiên cùng Thạch Hiểu Mẫn cũng đã ở nhà, còn có Quách Gia Chí mướn xe tiễn bọn họ trở về, làm mặt dày đi theo kiếm cơm ăn. Tất cả mọi người đều rõ ràng mục đích của Quách Gia Chí đương nhiên không phải là kiếm cơm, mà là Thạch Hiểu Mẫn.

Bởi vì Thạch Hiểu Mẫn trong lòng đã có chút tiếp nhận Quách Gia Chí, cho nên thái độ đối với hắn cũng càng thêm không khách khí, lúc này Quách Gia Chí tói ăn cơm cũng chưa có gì để ăn, mà lại là đang nấu ăn ở trong bếp, mà Thạch Hiểu Mẫn thì ở một bên hoa tay múa chân mà chỉ ra chỗ sai của hắn, thường thường còn mắng hắn vài câu. Quách Gia Chí có vẻ tính tình vô cùng tốt, vẫn bảo trì khuôn mặt tươi cười, phảng phất như ở bên Thạch Hiểu Mẫn nghe mắng cũng là một loại hạnh phúc.

Thạch Lệ cũng không vì em gái có bạn trai mà cao hứng, bình thường cũng sẽ trách cứ nàng vài câu, nhưng lúc này trong lòng có chuyện, cũng không muốn quản, trực tiếp đi tới cửa phòng Thạch Thiên nói: "Thạch Thiên, cậu tới phòng tôi một chút có được không? Tôi có chuyện muốn nói với cậu".

Thạch Thiên đang ở trên giường xem TV, thấy Thạch Lệ thần sắc không đúng, bộ dáng thật có tâm sự, vội nhảy từ trên giường xuống, đi theo Thạch Lệ tới phòng của nàng, thấy Thạch Lệ lại còn đóng chặt cửa, kinh ngạc hỏi: "Sao lại thần bí vậy, rốt cuộc có chuyện gì khó giải quyết, cứ việc nói ra, bổn… bổn thân thích nhất định sẽ thay ngươi giải quyết!"