Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 4 - Chương 89: Đại hội khai mạc




Người của Thánh Địa vừa tới đã làm cho khí thế của phe tiên đạo dâng cao.

Thiết Đường quả nhiên kiến thức rộng rãi, nhân vật trọng yếu của thế lực khắp nơi đều được hắn nhất nhất chỉ ra.

Vân Phàm vừa nghe Thiết Đường giới thiệu, vừa yên lặng nhớ kỹ tên những người này, nhất là lúc nghe giới thiệu về Vân gia, tâm thần của hắn rung động, ánh mắt không khỏi rơi vào trên người Vân gia Lão tổ.

Vân Mục ôm Tiểu Hỏa Vân, cũng nhìn chằm chằm vào Vân gia nhất phương, gương mặt nho nhỏ lộ ra một tia tò mò và phức tạp.

. . .

"Ô —— "

Thời khắc giữa trưa, mặt trời chói chan.

Một tiếng lễ hiệu vang vọng khắp nơi, kèm theo hàng loạt tiếng trống đồng, chuông nhạc đan xen du dương.

Tu sĩ chung quanh quảng trường tinh thần dâng lên, tiên vũ đại hội cuối cùng đã khai màn.

Chỉ thấy ở bên trong Tranh Hoàng đại điện phía bắc, một thân ảnh khôi ngô trong vòng vây của mọi người chậm rãi đi ra ngoài, đi tới trên bậc thềm ngọc của kim cầu, từ bên trên nhìn xuống tất cả mọi người.

Người này hai bên tóc mai đã điểm hoa râm, khóe mắt khắc sâu nếp nhăn, đang mặc kim long hoàng bào, đỉnh đầu đội miện lưu kim sắc, bên hông thắt tơ vàng ngọc đái, chính là quốc quân của Đại Càn —— Khương Thái Ất.

Khương Thái Ất vốn là con của phi tử tiền triều, sau khi tiên đế qua đời, bởi vì hoàng quyền tranh đấu mà được Thái hậu cùng tướng quốc nâng lên hoàng vị, lên ngôi từ năm tám tuổi.

Vì giữ tánh mạng, Khương Thái Ất vẫn ẩn nhẫn không dám bộc lộ, âm thầm tụ thế mượn lực, năm mười sáu tuổi phá bỏ hoàng quyền, thoát khỏi cảnh làm con rối trong tay người khác, hạ lệnh giam lỏng Thái hậu, phế truất tướng quốc, thanh trừng thế lực triều đình, cuối cùng năm mười tám tuổi thân chánh, trong tập hoàng quyền, ngoài ngự dị tộc, đến nay đã hơn sáu mươi năm.

Cuộc đời Khương Thái Ất có lẽ không tính là truyền kỳ, nhưng lại là người trưởng thành khúc chiết nhất bên trong lịch đại Đại Càn quốc quân, cũng là Hoàng Đế trẻ tuổi nhất, ;ại còn là một vị thứ tử duy nhất bước lên ngôi vị. Chuyện này đặt tại một nơi đẳng cấp sâm nghiêm như Đại Càn, là một chuyện không thể nào tưởng tượng, vì vậy không ít tu sĩ khâm phục vị quốc quân này.

Chỉ tiếc, Khương Thái Ất năm xưa chấp chính, đối với hoàng tộc cùng triều đình tiến hành một loạt thanh tẩy, sát nghiệt quá nặng, có thương tích thiên hòa, cho nên hậu duệ mỏng manh, con cái không nhiều.

. . .

"Đại Càn lập quốc vạn năm, tuy có hưng suy, nhưng truyền thừa không dứt, là nhờ thượng thiên chiếu cố."

"Thánh lịch năm 8982, trong lễ trùng dương, tiên vũ đại hội sơ tự, trẫm ở hoàng thành, tụ bốn phương chi sĩ, kế tục thánh đức của tiên hiền, truyền thừa Đại Càn đại thế, hiển lộ thiên triều oai nghiêm. . ."

"Thuở sơ khai của nhân tộc, sinh tồn vốn khó khăn, đời trước dùng võ đạo lập ra nhân đạo chi lộ, lại lấy tiên đạo chấn hưng nhân tộc chi hồn, hai bên không phân cao thấp, đều là căn cơ của nhân tộc. Cho nên, tiên vũ đại hội tồn tại là để tỷ thí, mục đích thủ trường bổ đoản, mong muốn cùng chung tiến bộ, không phải tranh đấu thiệt hơn, mong chư vị tuân thủ nghiêm ngặt đạo tâm, chớ phát sinh ra việc đáng tiếc. . ."

"Đợi ngày nhân tộc hưng thịnh, đợi lúc bình định xong thú loạn, đợi sau khi thanh tẩy yêu ma, trẫm nguyện cùng chư vị tái tụ dưới trời cao, cùng múa chung say ta Đại Càn đại thế, nguyện Đại Càn quốc vận hưng vượng."

Một phen mở màn đầy cổ vũ khuyến khích, vang dội khắp hoàng thành.

"Quốc vận hưng vượng —— "

"Quốc vận hưng vượng! Quốc vận hưng vượng!"

Bốn phương tám hướng kim giáp vệ sĩ cao giọng đồng thanh, nhiệt huyết động thiên.

Nhưng mà trong tu sĩ chung quanh, trừ số ít người phụ họa, cơ hồ không nghe thấy thấy thanh âm, không rõ là lạnh lùng hay là vô cảm.

Mặc dù võ đạo ngày càng suy sụp, nhưng vẫn chống đỡ nhân tộc tương lai, đáng tiếc lại có mấy người có thể chân chính hiểu ra.

Khương Thái Ất tựa như đã sớm quen với cảnh này, vì vậy mặt không chút thay đổi, không để ý quá nhiều.

Kế tiếp chính là tế tổ, Hoàng Đế đích thân tới Trích Tinh lâu, dâng hương khấn cầu, nguyện quốc thái dân an, nguyện mưa thuận gió hòa, nguyện cho tiên vũ đại hội lần này viên mãn thành công.

Mà tất cả tu sĩ, cũng trong trầm mặc chờ đợi tế tổ hoàn thành.

Đối với chút ít quy củ và thể lệ diễn ra, mặc dù không ít người tỏ vẻ sốt ruột, nhưng không có ai dám phản đối, bao gồm cả Thánh tử Thánh nữ của Thánh Địa cũng muốn phối hợp, dù sao đây là một quốc độ truyền thống đã lâu, một cái quốc độ mà quy củ chí thượng.

. . .

Sau một hồi lâu, tế tổ cũng kết thúc.

Đại Càn Hoàng Đế từ trên Trích Tinh lâu ném ra một cái đỉnh, hạ xuống giữa quảng trường.

Sau đó, liệt hỏa hừng hực dấy lên, hỏa khí xông thẳng tận trời.

"Tiên vũ hai mạch, lương hỏa tương truyền, quy tắc tranh tài lần này, cũng giống như dĩ vãng, tiên đạo võ đạo đều lấy trăm người, cuối cùng mới là tiên vũ chi tranh. . ."

Dừng một chốc, Khương Thái Ất nói tiếp : "Chỉ là, tiên vũ đại hội lần này sẽ không còn hạn định tu sĩ tham dự tiên đạo viện hoặc võ đạo viện, chỉ cần là người có năng lực, sau khi thông qua bàn long trụ khảo nghiệm, đều có thể tự hành tham dự tiên vũ tỷ đấu. Mà người thắng cuối cùng sẽ lấy trăm người, đạt được tư cách tiến vào động thiên bí cảnh, mà mười người đứng đầu sẽ truyền xuống ngọc sách, định ra phong hào."

Lời vừa nói ra, chung quanh quảng trường vang lên xôn xao.

Động thiên bí cảnh, đây chính là thiên đại cơ duyên.

Vốn dĩ tán tu chỉ tính toán xem náo nhiệt, nhất thời hưng phấn mặt đỏ tía tai.

. . .

Tiên đạo nhất phương tất nhiên hoan hô ủng hộ, lấy tiên đạo đại thế, người cuối cùng đạt được tư cách khẳng định không ít.

So sánh ra, võ đạo nhất phương lại là vừa mừng vừa lo.

Mừng chính là hoàng tộc lại dùng một chỗ động thiên bí cảnh làm phần thưởng, lo chính là võ đạo thế yếu, cuối cùng có tư cách đi vào nói không chừng chỉ có mấy người, bọn họ như thế nào không lo.

Vân Phàm cũng bị thủ đoạn của Đại Càn Hoàng Đế làm cho giật mình, mặc dù hắn không biết ngọc sách cùng phong hào có ý gì, nhưng hắn từng trải qua động thiên tàn cảnh mà Giản tộc di lưu, trong đó đạt được vô số lợi ích cùng cơ duyên.

Mà động thiên bí cảnh còn cao cấp hơn động thiên tàn cảnh, Vân Phàm tin tưởng trong đó tuyệt đối sẽ không ít chỗ tốt.

Thiết Đường hiển nhiên nhìn ra nghi vấn của Vân Phàm, vội vàng giải thích: "Vân Phàm tông sư có điều không biết, truyền ngọc sách định phong hào chính là chính danh phân, chiếm đại nghĩa, tu sĩ được sắc phong chẳng những có một ít đãi ngộ đặc thù, còn có thể hưởng thụ một tia quốc vận của Đại Càn cổ quốc ."

"Quốc vận? Có ích lợi gì?"

Vân Phàm đối với vận mệnh chuyện này cũng không có nhiều hiểu biết, tự nhiên không rõ ý tưởng. Hơn nữa hắn cũng không quá tin tưởng vận mệnh, bởi vì vận khí thứ này quá mức hư vô phiêu miểu, hắn vẫn có thói quen cố gắng, sau đó dần dần đạt được thành công.

Không ngoài lường trước, Thiết Đường vẻ mặt kích động nói: "Vân Phàm tông sư ngàn vạn lần không nên xem thường một tia quốc vận, đây là tín ngưỡng lực hội tụ ngàn ngàn vạn vạn, có quốc vận hộ thân, coi như có một đạo bùa hộ mệnh bảo vệ tánh mạng, chỉ cần quốc vận không suy, ngươi tu hành có thể thuận buồm xuôi gió, hóa hiểm vi di. . . Dù sao chỗ tốt nhiều không kể xiết, tuyệt đối không thua cơ duyên trong động thiên bí cảnh."

"Nha."

Vân Phàm ôn hoà đáp một tiếng, trên mặt vẫn không có bao nhiêu biến hóa.

Thấy tình hình này, Thiết Đường trong lòng có chút phát điên, cảm giác gắng sức dùng quyền đấm vào bị bông, khiến mình không thể phát tiết lại càng uất ức trong lòng.

Tiếp theo, Vân Phàm quay sang Túc Không nói: "Túc tiền bối, tiên đạo cùng võ đạo đều lấy trăm là có ý gì? Quy củ dĩ vãng ra sao? Nếu ta đại biểu cho Cấm Tiên Cốc, ta đây nên làm như thế nào?"

Nghe Vân Phàm hỏi thăm, Túc Không cũng không khách khí, giảng giải đại khái một chút quy tắc cơ bản cùng tỷ đấu sự nghi trong tiên vũ đại hội.