Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 4 - Chương 88: Đệ nhất Thánh nữ




Hoàng thành quảng trường, thế lực khắp nơi tụ hội làm cho quang cảnh náo nhiệt lạ thường.

Trong lúc bất chợt, thất thải tán hoa, mùi thơm tràn ngập, một đạo thiên quang hiện giữa quảng trường.

Cảnh tượng bắt mắt như vậy tự nhiên kinh động tu sĩ chung quanh quảng trường, lãnh tụ của các tiên đạo thế lực vội vã đứng lên, vẻ mặt trịnh trọng nhìn về trung tâm của quảng trường.

Trời sáng rực rỡ, bốn thân ảnh từ trên trời giáng xuống.

Người đi đầu là một cô gái áo trắng bồng bềnh, tóc đen mượt suôn dài buộc lại ở phía thắt lưng, mái tóc chỉ dùng một chiếc trâm hình nguyệt nha đơn giản gài lại, ngoài ra không còn bất cứ một món trang sức nào, làm cho người ta cảm thấy cao lãnh tuyệt mỹ phi phàm. Mà làm cho người kinh ngạc chính là bạch y nữ tử mặc dù đang đứng, nhưng hai chân của nàng nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung, cũng không chạm vào mặt đất, tựa như tiên nữ trên trời hạ phàm, không nhiễm nửa điểm bụi trần.

Ở hai bên trái phải của nữ tử này, theo thứ tự chính là đệ nhất Thánh tử Tô Vô Kế cùng đệ tam Thánh nữ Nguyễn Tâm Oánh của Đại Càn Thánh Địa, phía sau lại là Minh chủ Tiên Đạo Tổng Minh Cổ Dịch, từ đó có thể rõ ràng thân phận của nàng cao quý tới nhường nào.

...

"Oa! Cảnh thế thật hoành tráng, không biết là thế lực nào tới thế?"

"Nữ tử kia là ai vậy! ? Thật là đẹp!"

"Mắt chó của các ngươi mù hết rồi à, không thấy phía sau nàng chính là Minh chủ của Tiên Đạo Tổng Minh sao! Có thể để cho Minh chủ đi theo, nữ tử này tất nhiên là người của Thánh Địa, không chừng còn là Thánh nữ!"

"Mọi người mau xem xem! Nữ tử này có thể bay lơ lửng giữa không trung, không cần dựa vào bất kỳ món linh bảo nào! Trời đất, nàng là tiên đạo đại năng cảnh giới Thần Hải đấy!"

"Tiên vũ đại hội trong dĩ vãng, Thánh Địa cũng chỉ phái mấy vị đệ tử bình thường hoặc trưởng lão tới thôi, không ngờ lần này còn phái cả tiên đạo đại năng tới nữa!"

"Cũng không phải thế sao? Nghe nói tiên vũ đại hội lần này không đùa được đâu, rất có thể liên quan đến vận mệnh sau này của tiên đạo cùng võ đạo."

"Nhưng mà võ đạo thật giống như không có người của Cấm Tiên Cốc đến mà, chẳng lẽ Cấm Tiên Cốc cũng đã từ bỏ hay sao! ?"

"Mọi người đừng đoán mò nữa, dù sao chúng ta tới là để xem cuộc vui mà ."

...

Trong đám tán tu, không ngừng có thanh âm xôn xao.

Làm người tham dự, bọn họ hiểu rõ nhân vật chính của tiên vũ đại hội lần này sẽ là ai, cho nên bọn họ cũng không có quá nhiều tâm thái tranh cường háo thắng, chỉ thuần túy tới quan sát, hoặc là tìm kiếm một chút cơ duyên. Về phần ân oán giữa tiên đạo cùng võ đạo, bọn họ căn bản cũng không hứng thú chút nào.

...

Võ đạo một phương, thấy người của Thánh Địa vừa tới, thần tình trên mặt cả đám võ giả càng thêm ảm đạm.

Thánh Địa quả nhiên cường đại, ngay cả tiên đạo đại năng cũng phái ra được, có thể thấy được bọn họ coi trọng việc này thế nào.

So sánh với bên này, Cấm Tiên Cốc không biết kiếm ra từ đâu một vị thiếu niên tông sư, không thấy có điểm thái độ nào.

Túc Không đám người cũng chau mày, khóe mắt không khỏi liền nhìn Vân Phàm trên thủ tọa, lại thấy đối phương không hề thay đổi sắc mặt, cũng không nhúc nhích chút nào.

"Túc tiền bối, nữ tử kia là ai thế?"

Vân Phàm đột nhiên mở miệng hỏi thăm, Túc Không cũng bất đắc dĩ lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Lúc này, Thiết Đường từ bên kia xuất hiện, thấp giọng giới thiệu: "Vân Phàm tông sư, nữ tử kia chính là đệ nhất Thánh nữ của Đại Càn Thánh Địa, tên là Tâm Vô Lệ... Còn tin tức về người này, ta cũng biết không nhiều, chỉ biết người này có quan hệ huyết thống với Đại Càn Thánh chủ, địa vị vô cùng cao trong Thánh Địa, chỉ dưới Thánh chủ cùng lục điện Điện chủ, so với Thánh tử Thánh nữ hoặc trưởng lão khác còn cao quý hơn mấy phần."

"Đệ nhất Thánh nữ sao?"

Vân Mục ngồi bên cạnh Vân Phàm, tò mò nghển cổ nhìn phía trước, sau đó lại nhìn một chút Thiển Y bên cạnh, cái đầu lắc la lắc lư không biết suy nghĩ điều gì.

Vân Phàm thì đưa ánh mắt nhìn hướng Tô Vô Kế bên cạnh đệ nhất Thánh nữ, chỉ thấy sắc mặt vị đệ nhất Thánh tử này đầy phức tạp, sau đó khôi phục như thường, cũng không để lộ ra chút nào.

...

"Om sòm!"

Tâm Vô Lệ quát nhẹ một tiếng, tán tu nhất thời cảm thấy một cỗ khí tức kinh khủng đè xuống, tâm thần hao tổn, không ít tán tu còn ngã xuống trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, mọi người trên mặt tràn đầy hoảng sợ!

Vốn dĩ hoàn cảnh huyên náo vui vẻ, trong nháy mắt yên lặng đến đáng sợ.

Đúng là một nữ nhân cường thế, không chấp nhận nửa điểm bất kính bất tôn.

Thấy cảnh tượng này, tu sĩ chung quanh sắc mặt khẽ biến, trong lòng không khỏi trầm trọng , trận tiên vũ đại hội lần này, sợ rằng sắp sửa phát sinh rất nhiều biến cố.

...

Tâm Vô Lệ ánh mắt bình tĩnh nhìn liếc một vòng, sau đó hướng về phía đông nơi tiên đạo tu sĩ tụ tập đi tới.

"Tứ Phương tiên viện Mặc Thủ Chính, bái kiến ba vị Thánh tử Thánh nữ, Cổ Dịch đạo hữu..."

Người đầu tiên đứng dậy đón chào là một vị trung niên nam tử đầu tóc hoa râm, người này chính là Viện chủ của Tứ Phương tiên viện.

Ngay sau đó, hai vị phó minh chủ của Tiên Đạo Tổng Minh , sáu vị Tông chủ của tiên đạo lục tông, hai vị Gia chủ của Phong Vân thế gia cũng nhanh chóng tiến lên bái kiến. Chỉ là thời điểm đối mặt với Tâm Vô Lệ, bọn họ lộ ra chút câu nệ.

Thiên Linh tông Tông chủ Đậu Thiên Sơn, hạc phát đồng nhan, mặc một bộ trường bào huyền y, thân hình cao cao gầy gầy, nhưng ánh mắt sắc bén lạnh lùng.

Đông Hoa tông Tông chủ Chu Trữ, tuổi tầm trung niên ăn mặc như văn sĩ, tay cầm chiết phiến, khí độ phi phàm.

Cửu Huyền tông Tông chủ Triệu Huyền Nhất, lại là một hán tử khôi ngô, đang mặc trang phục màu đen, không nghĩ người tu tiên nhưng vạm vỡ rắn chắc như một cường giả trong võ đạo.

Ngự Linh tông Tông chủ Chương Chu Bình, mặt mày hồng hào, hình thể mập mạp, hai mắt lộ ra vẻ giảo hoạt và cơ cảnh.

Cổ Viêm tông Tông chủ Nghiêm Liệt, râu đỏ tóc đỏ, mặt mũi già nua, nhưng lại vô cùng tinh thần.

Huyễn Cực tông Tông chủ Cù Xảo Xảo, chính là nữ tử duy nhất trong đám lãnh tụ của lục tông, tóc tím thanh tú, quần áo y phục rực rỡ, xinh đẹp mê người.

Tiên đạo Phong gia Lão tổ Phong Thiên Tiếu, trường bào áo xanh, tay cầm ngọc trượng, tùy thời tùy chỗ cũng là một nụ cười thân thiết, để cho nếp nhăn trên mặt co thành một đoàn.

Tiên đạo Vân gia Lão tổ Vân Mạc Lý, lông mày trắng râu bạc trắng, trên trán lộ ra một nét hắc ấn nhàn nhạt, thân hình gầy yếu gò má hốc hác tựa như bệnh đã rất lâu ngày.

Những người này đều là lãnh tụ trong tiên đạo, đều là cường giả nửa bước đại năng, nắm trong tay một phương sinh diệt.

...

"Đông Hải vực Ngao Nam Thăng, thay gia sư vấn an các vị đại nhân trong Thánh Địa."

Khách tịch một phương, nhìn thấy Thánh tử Thánh nữ giáng lâm, tu sĩ của Đông Hải vực cũng đứng dậy bái kiến, cầm đầu là một thanh niên tuấn mỹ trên trán có nét dị tướng.

Tô Vô Kế khách khí đáp lễ: "Các ngươi là hậu duệ của Lão Long Vương sao?"

"Đúng vậy."

Ngao Nam Thăng cười chắp tay, khen ngợi nói: "Nói vậy vị này chính là đệ nhất Thánh của Đại Càn tử sao, quả nhiên phong tư trác tuyệt."

"Ngao đạo hữu khách khí rồi."

Tô Vô Kế cười cười nhẹ nhàng, sau đó tiếp tục hàn huyên.

Nguyễn Tâm Oánh hừ lạnh một tiếng nói: "Sư huynh khách khí cùng bọn họ làm gì, chỉ là một đám người ngoại vực, không phải chánh thống."

Lời vừa nói ra, không khí của Đông Hải vực nhất phương bỗng nhiên trầm lại, Ngao Nam Thăng cùng đồng bạn phía sau sắc mặt thâm trầm, trong mắt mang theo vài phần phẫn nộ.

Tâm Vô Lệ tâm tính cũng vô cùng cao ngạo, tự nhiên không muốn để ý tới đám người ngoại tộc dị tướng này.

"Vô Kế sư huynh, chúng ta ngồi vào vị trí đi."

Nghe Tâm Vô Lệ thúc giục, Tô Vô Kế lúng túng chắp tay từ biệt Ngao Nam Thăng đám người, không nhiều lời thêm nữa. Chẳng qua trong lòng của hắn lại ngầm thở dài, Đông Hải ngoại vực mặc dù không tính là tiên đạo chánh thống, nhưng dù sao cũng là một phương cường hào, sư muội tự dưng đắc tội với người ta, sau này khó tránh khỏi phiền phức, thật sự không khôn ngoan.