"Tông sư ư! ? Vân Phàm tông sư? !"
"Thì ra là hắn, chẳng trách nào như thế!"
"Hắc hắc, Thất vương tử lần này đúng là tự đâm đầu vào đá rồi ."
"Vậy cũng có gì là lạ, danh khí của người ta là do sát phạt mà có, ngay cả thánh địa cũng chẳng thể làm gì được hắn, huống chi là hậu duệ của hoàng tộc."
"Được rồi được rồi, mọi người đừng bàn tán nữa, nhanh nhanh chân đi vào trong đi, trong hoàng thành khẳng định sẽ còn náo nhiệt hơn nhiều."
"Huynh đệ nói rất đúng, phía trước nhanh lên một chút nhanh lên một chút."
...
Chung quanh tu sĩ nghị luận càng lúc càng sôi nổi, có người sắc mặt thâm trầm, có kẻ hưng phấn kích động, có người còn có chút hả hê.
Khương Vĩ nhìn bóng lưng Thiển Y đám người rời đi, vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh sở hãi vừa rồi.
Hắn làm sao có thể ngờ được, ngoài cửa hoàng thành biết bao nhiêu tu sĩ như thế, chính mình tùy tùy tiện tiện lại đụng phải một vị tuyệt thế cường giả, quả thực không biết kiếp trước mình ăn ở thế nào. Cũng may đối phương không có hạ tử thủ, nếu không chính mình đã thành một cỗ thi thể mất rồi .
Tâm tình của Vương Du cũng vô cùng phức tạp, cùng Đông Lai qua lại hai năm, tự nhiên nhận ra ý ái mộ của đối thương, mà nàng quả thật cũng cảm thấy Đông Lai là một người lý tưởng để bầu bạn, chẳng qua nàng không cam lòng sống cuộc sống bình thường, mới ra vẻ không biết, lao vào trong vòng tay của Khương Vĩ.
Thực tế đúng là tàn khốc như vậy, một người là Thất vương tử của Đại Càn thân phận tôn quý, có quyền thế cộng thêm với thực lực phi phàm. Một người là tiểu tu sĩ xuất thân bần hàn, thiên phú bị hủy, không có bối cảnh, thực lực yếu kém. Đổi lại bất cứ cô gái bình thường nào rơi vào hoàn cảnh như vậy, cũng sẽ biết đưa ra lựa chọn như thế nào.
Nhưng mà Vương Du giờ phút này đã hơi hối hận, nhìn thấy Đông Lai đi xa, nàng đột nhiên cảm giác mình đã đánh mất một thứ gì đó vô cùng quan trọng, hơn nữa không thể nào bù đắp lại được.
"Sư huynh, ngươi... Ngươi không sao chứ!"
Vương Du cố nén chua xót trong lòng, tiến lên đỡ Khương Vĩ dậy, không ngờ Khương Vĩ sắc mặt âm trầm, vung tay đẩy nàng ra, trong mắt tràn ngập nổi giận và căm ghét.
"Cút ngay cho ta! Cũng là do đồ đê tiện nhà ngươi câu tam phác tứ làm cho ta gặp phải phiền toái!"
Khương Vĩ không dám có ý đồ xấu với Vân Phàm, nhưng đối với nữ tử của mình thì chẳng cần phải nể nang, ngay trước đám đông mắng chửi thậm tệ.
Vừa rồi dạo bước ở quỷ môn man, tâm thái của Khương Vĩ đã hoàn toàn bất đồng. Hắn cũng không nghĩ Vân Phàm không dám giết chính mình, ngay cả truyền kỳ thiên kiêu như Đông Lăng Tiểu vương gia cũng bị người này đánh chết, huống chi là chính mình.
Về phần thái độ đối với Vân Phàm, khẳng định không thể tránh khỏi việc lòng mang hận ý, nhưng hắn lại không dám đi hận. Nếu như Vân Phàm bị thất thế, hắn sẽ không ngần ngại bỏ đá xuống giếng, nhưng với thực lực và danh vọng của Vân Phàm hiện tại như mặt trời giữa ban trưa, chỉ là một tu sĩ nho nhỏ như mình, làm sao có tư cách ghi hận trả thù.
Thân là hậu duệ của hoàng tộc, Khương Vĩ hiểu rõ hoàng quyền tranh đấu tàn khốc đến mức nào, chỉ cần mình biểu hiện ra chút ghen ghét, hoặc là mâu thuẫn với Vân Phàm, đám hoàng tộc huynh đệ còn lại nhất định sẽ trước tiên mượn hơi của Vân Phàm đả kích chính mình, thậm chí làm cho mình vạn kiếp bất phục, không còn cơ hội ngóc đầu lên.
"Được rồi, ngươi đi về trước đi, chuyện này sau này nói tiếp."
Khương Vĩ hít sâu mấy hơi, cố gắng bình phục tâm tình, tận lực làm cho mình quên đi nỗi nhục nhã và hận ý vừa rồi. Hắn hiện tại chỉ một mực nghĩ cách làm sao để nhận lỗi với Đông Lai, làm sao xóa đi xích mích giữa mình với Vân Phàm, làm gì còn thời gian để ý tới Vương Du.
Cuối cùng, tất cả mâu thuẫn cũng đều do Vương Du mà tới, Khương Vĩ tự nhiên không thể giữ lại nữ nhân này bên cạnh.
...
Tiếp theo, Khương Vĩ sai người sắp xếp cho mấy vị sư đệ, sau đó được kim giáp vệ bảo vệ bước vào Hoàng thành.
Vương Du thẫn thờ đứng ở chỗ cũ, cho đến khi qua một hồi lâu mới phục hồi tinh thần.
Cảm nhận được những ánh mắt khác thường chung quanh, nghĩ lại đủ chuyện vừa mới phát sinh, còn có tương lai mờ mịt trước mắt, Vương Du tựa như đau khổ vô cùng, nước mắt không ngăn được mà rơi xuống.
Hối hận, vĩnh viễn là nỗi đau đớn sau khi tỉnh ngộ.
...
————————————
Hoàng thành phân thành sáu khu vực lớn, ba mươi hai tòa cung quần, chín mươi chín tòa đại điện.
Người bình thường nếu đi bộ, không tới nửa ngày thì đừng mơ đi hết được Hoàng thành.
Tu sĩ tiến vào Hoàng thành , lần lượt hướng về trung ương chánh điện tụ tập.
Mà Vân Phàm cùng Thiển Y đám người dưới sự hướng dẫn của Túc Không, lại là từ cửa nam đi về phía đông bắc, dọc theo đường đi không có trở ngại gì, ngay cả tuần vệ cũng không dám đến thăm dò.
Không lâu sau, đoàn người đi tới 【 Dưỡng Tâm Viên 】.
Nơi này chính là khu vực hoàng gia xây dựng mục đích để cho võ giả nghỉ ngơi, lúc này đã có trên trăm vị võ đạo tông sư cùng hơn ngàn thiên tài võ giả trẻ tuổi tụ hội.
Những võ giả này phần lớn đến từ bốn phương tám hướng trên Đại Càn cổ quốc, túm năm tụm ba tham thảo trao đổi võ đạo tâm đắc.
Thấy Túc Không dẫn theo Vân Phàm trở về, Thu Nghi Nhiên cùng một đám người của Võ Đạo Tổng Minh không hẹn mà cùng tiến ra đón, mà đám võ giả còn lại cũng tụ lại một chỗ.
"Bái kiến Vân Phàm tông sư!"
"Bái kiến Vân Phàm Tông Sư!"
Thu Nghi Nhiên và người của Võ Đạo Tổng Minh người cùng một đám võ đạo viện chủ tại Bạch Hổ thành, đã sớm gặp qua Vân Phàm, lại càng biết được thực lực chân chính của đối phương, vì vậy vội vàng bái kiến, biểu hiện rất khách khí.
"Vân Phàm tông sư! ? Chẳng lẽ tên tiểu tử kia chính là thiếu niên mà thánh địa muốn truy bắt hay sao! ?"
"Nghe nói người này đại náo ở biên cảnh thành, giết người hung hăng , ngay cả trưởng lão thánh địa cũng bị đả thương, khó trách thánh địa muốn bắt hắn."
"Tin tức của ngươi đúng là cũ rích, nghe nói vài ngày trước, đệ nhất Thánh tử cùng đệ tam Thánh nữ liên hợp với người của Tiên Đạo Tổng Minh, muốn bắt người này, kết quả bị hắn ép lui, ngay cả tiên đạo đại năng cũng không làm gì được hắn, quả thực mạnh đến kinh người."
"Ừ, ta cũng có nghe nói chuyện này, Bạch Hổ thành hiện tại cũng bàn tán chuyện này ầm ĩ."
"Nhưng mà nói đi thì nói lại, tiểu tử này nhìn qua quả nhiên trẻ tuổi như tin đồn, không tệ không tệ!"
"Hắc hắc, có thể làm cho thánh địa phải thiệt thòi, tiểu huynh đệ quả nhiên xuất chúng!"
"Võ đạo tông sư trẻ tuổi như thế, coi như là ở Cấm Tiên Cốc cũng là phượng mao lân giác!"
"Nói không chừng người này chính là hi vọng tương lai của võ đạo!"
...
Không ít võ giả ngươi một câu ta một câu, cơ hồ đem gốc gác của Vân Phàm bóc ra sạch sẽ.
Vân Phàm cũng không phải người điếc, đột nhiên nghe được nhiều người thảo luận về mình, trong lòng cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Túc Không nhìn thấy sắc mặt của Vân Phàm, vội mở miệng nói: "Được rồi, tất cả mọi người an tĩnh an tĩnh, lão phu có điều muốn nói!"
Làm Minh chủ của Võ Đạo Tổng Minh, Túc Không quả là người đức cao vọng trọng, một tiếng hô lên, toàn bộ Dưỡng Tâm viên nhất thời an tĩnh lại.
Chỉ nghe Túc Không nói tiếp: "Tiểu huynh đệ bên cạnh lão phu chính là thiếu niên tông sư Vân Phàm, tin tưởng mọi người không lạ gì tên của hắn, cho nên lão phu cũng không cần giới thiệu cặn kẽ. Nhưng mà, thân phận của Vân Phàm tông sư vô cùng đặc thù, hắn chính là đại biểu cho Cấm Tiên Cốc trong lầ tiên vũ đại hội n này, lão phu hi vọng mọi người có thể hảo hảo phối hợp với Vân Phàm tông sư, tranh thủ ở tiên vũ đại hội làm cho võ đạo vẻ vang."
Túc Không nói xong, chung quanh nhất thời lâm vào trầm tĩnh.