Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 4 - Chương 84: Tông sư danh tiếng




"Hống hống hống!"

Thấy Tứ Phương tiên viện đệ tử lao về phía Vân Mục, Tiểu Hỏa Vân tung mình một cái từ trên vai nàng nhảy xuống, trong nháy mắt biến hóa cự viên, hướng về phía Tứ Phương tiên việ đệ tử tê hống gầm thét!

Nhưng còn có người còn nhanh hơn so với Hỏa Vân!

"Hô!"

Một đạo thân ảnh hiện lên, Tứ Phương tiên viện đệ tử mọi người giống như diều bị đứt dây bay ngược ra ngoài, ngẵ lăn trên mặt đất, không ngừng hộc máu, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng trọng thương khó lành.

Ngay sau đó, thân ảnh kia xuất hiện bên cạnh Vân Mục, không phải là Vân Phàm còn có thể là ai.

Trên thế giới này, người can đảm cũng không phải vì mình mà sống, bọn họ những thứ bọn họ gánh vác trên lưng, không phải ai đều cũng có thể dễ dàng đụng tới.

Từ sau khi cha mẹ qua đời, Vân Mục chính là thân nhân duy nhất của Vân Phàm, cũng là người mà hắn quan tâm nhất. Hắn không thể để cho muội muội thương tổn chút nào, không trực tiếp động thủ giết người, đã là sự nhẫn nại lớn nhất của hắn.

. . .

"Ngươi. . . Các ngươi muốn làm gì! ? Các ngươi có biết thân phận của Khương sư huynh hay không, dám ở chỗ này hành hung đả thương người khác! ?"

Vương Du giờ phút này nội tâm kinh hãi tới cực điểm, một tiểu nha đầu diện mạo xấu xí, lại có thể dễ dàng thi triển tinh thần công kích thuật, mà sau đó một thiếu niên lại dùng một chiêu đánh bay Tứ Phương tiên viện đệ tử, giống như đánh một đám hình nhân.

Phải biết rằng, tất cả mọi người đều là tinh anh đệ tử của Tứ Phương tiên viện, vô luận thực lực hay là tiềm lực cũng không phải chuyện đùa, nếu không Khương Vĩ cũng sẽ không tốn công mượn hơi bọn họ.

"Mục Mục, không có chuyện gì chứ. . ."

Vân Phàm ôm lấy muội muội, nhẹ nhàng vuốt ve đầu muội muội, tựa như đang an ủi.

Vương Du thấy thế vô cùng buồn bực, dường như tiểu nha đầu kia không mất một sợi lông, ngược lại làm cho nàng như là người bị hại.

"Ca, thật sự xin lỗi. . ."

Vân Mục dần dần thu liễm tâm tình, mới phát hiện mình không cẩn thận lại chọc tới phiền toái. Thật ra nàng cũng không phải cố ý, chỉ không biết làm sao, tâm tình của mình ba động càng ngày càng cổ quái, có đôi khi trong cơn nóng giận sẽ không thể khống chế được, phảng phất mất đi lý trí vậy.

"Không có chuyện gì. . . Không có chuyện gì. . ."

Vân Phàm dĩ nhiên sẽ không trách muội muội của mình, ngược lại nhẹ nhàng trấn an nàng, chẳng qua là trong mắt hiện lên sầu lo.

Trên thực tế, Vân Phàm cũng phát hiện sự dị thường của Vân Mục, đáng tiếc hắn tu hành chưa lâu, tiên đạo cảnh giới cũng không cao thâm, cho dù là Thiển Y cũng không biết rõ tình huống của Vân Mục, hắn có thể làm gì hơn.

. . .

"Ngươi, các ngươi thật quá to gan! ?"

Khương Vĩ khôi phục thần trí, đầu tiên sửng sốt, sau đó nổi giận dâng trào. Chính mình đường đường là thất vương tử của Đại Càn cổ quốc, lại bị một tiểu nha đầu chưa đủ lông tóc ám toán, thậm chí ngay cả mấy vị sư đệ mà mình tốn công chiêu dụ cũng bị đánh trọng thương, bảo hắn nhẫn nhịn làm sao!

"Người đâu tới đây! Người đâu —— "

Khương Vĩ lật tay lấy ra một mặt ngọc tỷ màu vàng, giơ lên cao cao, tản ra ánh huỳnh quang lấp lánh.

Trong lúc đột nhiên, gió lốc nổi lên, Hoàng thành tựa như có cảm ứng, một đạo hư ảnh hình rồng khổng lồ trống rỗng hiện lên, giương nanh múa vuốt lao xuống Vân Phàm.

"Hừ!"

Thiển Y nhàn nhạt hừ lạnh, tiện tay hạ một đạo lôi vực, đem phương viên mười trượng ngăn cách.

"Ông! ! !"

"Rầm rầm rầm —— "

Lôi đình nổ vang, long ảnh sôi trào, khí lãng kịch liệt khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Chung quanh cửa thành mọi người vội vã chạy ra , không ít người trên mặt lộ ra kinh hãi.

"Là long khí! Đại Càn cổ quốc long khí! Tiểu tử kia nắm trong tay nhất định là vương lệnh ngọc tỷ chỉ hoàng tộc mới có, có thể điều động một phần Hoàng thành lực!"

"Cái gì mà tiểu tử, người này nhất định là hậu duệ hoàng tộc, ngươi lại dám kêu loạn, cẩn thận họa từ miệng mà ra."

"Những người đó lại dám đắc tội với hậu duệ hoàng tộc, lần này khẳng định gặp phải tai ương rồi!"

"Thúi lắm! Đừng tưởng rằng lão tử mắt mù, nữ tử kia cũng không biết lai lịch ra sao, tùy tiện tùy tiện đã có thể mượn thiên địa lực lượng, mở nhất phương lĩnh vực, khẳng định không phải là cửu tinh cường giả bình thường."

"Hoàng tộc hậu duệ ngang ngược, lần này đụng vào miếng sắt rồi."

"Đáng đời a!"

. . .

Chung quanh nghị luận xôn xao, có mấy lời không dễ công khai, chỉ có thể thì thầm khẽ nói.

Gương mặt Khương Vĩ lộ vẻ dữ tợn, không một chút thối ý. Hắn cũng bất kể đối phương là ai, mạnh đến bao nhiêu, nơi này là địa vực Hoàng thành, hoàng tộc thực lực phạm vi, coi như là Tiên Đạo Tổng Minh cùng tông môn thế gia cường giả tất cả đều tới, cũng phải chịu thiệt thòi , nếu không số mệnh một nước có tác dụng gì? Thể diện một nước sẽ vứt đi đâu?

"Người nào, dám động thủ ở cửa hoàng thành!"

Trong tiếng hét vang, một đám tuần vệ người mặc kim giáp, uy phong lẫm lẫm xuất hiện tại ngoài cửa thành.

Mặc dù cửa thành người ta tấp nập, nhưng kim giáp đầu lĩnh cầm đầu chỉ liếc mắt đã thấy được ngọn nguồn. Chỉ bất quá, khi hắn thấy Khương Vĩ tay cầm vương lệnh ngọc tỷ, vội bước lên phía trước hành lễ.

"Mạt tướng Kim Lân vệ tả hộ Tương Lệ Cửu, bái kiến Thất vương tử Điện hạ!"

"Thuộc hạ... bái kiến Thất vương tử Điện hạ —— "

Kim giáp đầu lĩnh dẫn đầu, còn lại tuần vệ vội vàng bái lễ.

"Hảo hảo hảo! Các ngươi tới rất đúng lúc!"

Khương Vĩ thấy thế mừng rỡ, vẻ mặt đắc ý chỉ vào Vân Phàm đám người quát lớn: "Những tên loạn tặc này đại nghịch bất đạo, dám mưu hại bổn tọa, rõ ràng là âm mưu bất chính, bổn tọa ra lệnh cho bọn ngươi mau bắt bọn họ, người nào đảm dám phản kháng, giết chết. . ."

Tiếng nói kiết nhiên nhi chỉ, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt thoáng một cái, Vân Phàm đã xuất hiện tại trước mặt Khương Vĩ, tay phải dùng sức bóp chặt cổ của đối phương, mặc cho đối phương giãy dụa như thế nào đều không thể tránh thoát.

"Dừng tay!"

"Lớn mật cuồng đồ!"

"Lại dám thương tổn Thất vương tử Điện hạ!"

Vương Du cùng kim giáp đầu lĩnh đồng thời xuất thủ đánh về phía Vân Phàm, muốn giải vây cho Khương Vĩ. Chỉ thấy Vân Phàm dưới chân nhẹ nhàng một bước, võ đạo ý chí chợt bộc phát, khí lãng trầm trọng đem Vương Du cùng kim giáp đầu lĩnh đẩy ra.

"Các hạ chuyện gì cũng từ từ nói, ngàn vạn không nên thương tổn tới Điện hạ."

Kim giáp đầu lĩnh không phải kẻ ngốc, ngoài khiếp sợ nơi nào còn không hiểu ý đối phương, nếu như đối phương thật lòng muốn giết người, Khương Vĩ đám người, bao gồm cả mình bên trong, sợ rằng đã sớm mất mạng.

"Buông. . . Buông. . . ra. . ."

Khương Vĩ cố hết sức cất lời, cảm giác mình sắp sửa hít thở không thông. Hắn muốn triệu hồi tiên linh, lại sợ hoàn toàn chọc giận đối phương sẽ đem chính mình giết chết, chỉ có thể ra sức giãy dụa.

Vân Phàm mặc dù không cách nào vận dụng cấm kỵ lực, nhưng dù sao hắn là hạ vị tông sư ngưng luyện bảy mươi huyệt khiếu, giơ tay nhấc chân lực nặng sáu ngàn quân, há lại để cho Khương Vĩ có thể thoát khỏi.

Thấy Vân Phàm không nhúc nhích chút nào, kim giáp đầu lĩnh không thể làm gì khác đành kiên trì nói: "Nói vậy các hạ là tới tham gia tiên vũ đến hội sao, cần gì vì một chút hiểu lầm mà lại vung tay. Nếu như Thất vương tử thật có chỗ không đúng, Lệ Cửu tất nhiên sẽ báo cáo với Bệ Hạ, lấy Bệ Hạ nhân đức, tất sẽ nghiêm trị không tha, trả lại công bằng cho các hạ."

Khương Vĩ nghe được trợn mắt tức giận, thiếu chút nữa thở không ra hơi. Rõ ràng là nha đầu kia động thủ trước, rõ ràng chính mình bị đánh, kết quả ngược lại còn muốn chính mình nhận sai, có còn thiên lý hay không.

Đang trong lúc Khương Vĩ căm giận bất bình, Túc Không cùng một đám võ đạo tông sư từ trong thành đi ra ngoài.

"Di? ! Vân Phàm tông sư ngươi rốt cuộc đã tới rồi, đi vào nhanh nhanh đi, tất cả mọi người đang đợi ngươi đó."

Túc Không rõ ràng là sống lâu thành tinh, trước mắt tình hình, như thế nào không biết có chuyện gì. Nhưng hắn không thèm để ý, vội bước lên phía trước lôi Vân Phàm vào Hoàng thành, ngay cả chào hỏi cũng không nói một lời, chỉ để lại một đám tu sĩ còn đang trợn mắt hốc mồm.