Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 4 - Chương 80: Trung ương Hoàng thành




Thánh lịch năm 8982, mùng chín tháng chín, mặt trời chói chang.

Hôm nay chính là tiên vũ đại hội ba năm mới có một lần, cơ hồ toàn bộ tu sĩ khắp tiên viện cùng vũ viện của Đại Càn đều tập trung ở cố đô.

Chỉ là bởi vì quy định của tiên vũ đại hội lần này thay đổi, tu sĩ có thể chân chính tham dự yến hội này đã ít càng thêm ít. Phần lớn chỉ có thể hội tụ ở bên trong tứ phương cổ thành, dùng hải thận chi ảnh quan sát tình hình của tiên vũ đại hội.

Cũng chính vì như thế, tửu lâu trà quán trong tứ phương cổ thành đã kín người, địa phương có thể quan sát hải thận chi ảnh cũng bị người ta xếp hàng chiếm trước, cơ hồ ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.

Dù sao cũng là thịnh hội ba năm một lần, hơn nữa quy cách lần này cao hơn dĩ vãng rất nhiều, tự nhiên làm cho rất nhiều người để ý.

Dĩ nhiên, trên căn bản mỗi một lần tiên vũ đại hội cũng là tiên đạo giành phần thắng, mà võ đạo phần lớn chỉ làm nền, mọi người sở dĩ chú ý như vậy, chính là muốn xem xem võ đạo truyền thừa còn có thể chèo chống bao lâu, có còn hi vọng quật khởi hay không.

Mà tiên vũ đại hội lần này, để cho một số tu sĩ cảm thấy có mùi vị khác thường.

...

————————————

Trung tâm tứ phương cổ thành, chính là Đại Càn Hoàng thành.

Nơi đây bố cục ngăn nắp chỉnh tề, bố trí cực kỳ quy củ, khí phái phi phàm. Chung quanh tường cao đá đỏ ngói xanh, kim sơn chạm ngọc, tráng lệ xứng danh đế đô một nước.

Mà vị trí chính giữa Hoàng thành, một tòa cung điện cực kỳ bắt mắt nhô lên, giống như hoàng giả cao cao tại thượng , dõi mắt nhìn xuống thần dân chung quanh , nơi đó chính là trung tâm hoàng quyền của Đại Càn ——【 Tranh Hoàng Điện 】.

Tòa cung điện này do Đại Càn quốc quân đời thứ nhất Khương Càn lập nên, khi đó Đại Càn cổ quốc còn là một bộ tộc nho nhỏ, cũng không có tứ phương cổ thành bảo vệ chung quanh, càng không có ranh giới bát ngát như hiện tại. Nhưng Khương Càn hùng tâm tráng chí, lập ra hai chữ "Tranh Hoàng", hiển lộ quyết tâm của mình, vừa cho hậu nhân biết thế noi theo.

Sau đó Khương Càn quả nhiên tranh được Nhân Hoàng vị, khai sáng ra thịnh thế Đại Càn.

...

Nghe Yến Vô Hồi giới thiệu, Vân Phàm cùng Thiển Y đám người không khỏi cảm khái trong lòng. Một vị nam nhân có thể khai sáng ra một đế quốc, quyết tâm cùng thực lực quả thật làm cho người ta kính nể.

Không biết có phải lỗi giác hay không, mọi người vừa bước vào phạm vi của Đại Càn Hoàng thành , trong tối tăm đột nhiên giáng xuống cảm ứng, trầm trọng đại khí, làm cho người ta tâm thần sảng khoái, đồng thời cũng làm cho người ta cảm thấy nhè nhẹ ước thúc, nhưng ngay lập tức tiêu tán mất tích.

Mọi người đều rất tò mò, sau đó nghe Yến Vô Hồi giảng giải mới hiểu được nguyên nhân.

Thì ra là lúc ban đầu thành lập Đại Càn Hoàng thành, liền có tiên đạo đại năng trên mặt đất bày trận, ngưng tụ linh khí của thiên địa, tụ tập khí vận của cả quốc gia. Vì vậy, người ở trong hoàng thành, cơ hồ bách bệnh bất xâm, thọ nguyên rất dài.

Nếu như có người dám can đảm gây loạn trong thành, sẽ gặp phải đại trận phản kích, giáng xuống trừng phạt. Nhẹ thì tu vi hao tổn, nặng thì thân tử đạo tiêu! Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng giúp cho Đại Càn hoàng quyền vững chắc, quốc tộ liên miên.

Không hổ là vạn cổ đế đô, chân thật nội tình cùng thực lực, cũng không phải ba đại Đế Quốc khác có thể so sánh.

...

Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, hướng về phía Hoàng thành đại môn mà đi.

Lúc này, Đại Càn Hoàng thành mở đủ chín cửa, đại biểu Đại Càn Hoàng thành nghênh đón bát phương khách tới. Chỉ là muốn vào Hoàng thành, nhất định phải đưa ra tương ứng ngọc lệnh, nếu không sẽ bị khu trục rời đi.

Cho dù như vậy, ở ngoài Hoàng thành, hối hả có cả vạn tu sĩ tu tập chờ vào thành.

"Nhiều người như vậy, xếp hàng tới lúc nào mới xong!"

Thiên Hà không nhịn được oán trách mấy câu, trên mặt tràn đầy khổ sở. Bọn họ vừa sáng sớm đã xuất phát, không ngờ vẫn tới chậm.

Bên cạnh Yến Vô Hồi giải thích: "Thiên Hà huynh đệ, chuyện này cũng không trách chúng ta, rất nhiều người cũng đều là thiên không phát sáng đã tới xếp hàng , dù sao thịnh hội lớn như vậy, nhất định sẽ có rất nhiều cường giả hiện thân, nếu như có thể làm quen một vài người, hoặc là trao đổi một chút, vậy thì chuyến đi này không tệ rồi ."

"Phiền toái như vậy sao? Tại sao bọn họ không trực tiếp bay vào chứ?"

Thiên Hà vừa mới hỏi, không đợi Yến Vô Hồi mở miệng, bên cạnh Thiết Đường đã nói đầy khinh bỉ: "Nơi này là Hoàng thành, ngươi tưởng là biên thành nho nhỏ hay sao, tùy tùy tiện tiện có thể bay vào ư? Thật là ngu ngốc!"

Thiết Đường đến bây giờ còn buồn bực , hiển nhiên tâm tình bị hãm hại còn chưa thể phục hồi!

Thiên Hà cũng không thèm để ý, dù sao da mặt của hắn rất dày.

Yến Vô Hồi sợ hai người tranh chấp, vội vàng chuyển đề tài nói: "Thiết Đường huynh đệ nói không sai, Hoàng thành có cấm không trận, bất kỳ linh bảo phi hành nào cũng đều không thể tiến vào, thậm chí phi hành linh thú cũng chịu áp chế."

"Thì ra lợi hại như thế!"

Thiên Hà âm thầm chắc lưỡi, ngược lại hỏi: "Đúng rồi Yến huynh đệ, Hoàng thành lớn như vậy, chẳng lẽ cũng chỉ có hoàng tộc ở sao? Thật sự quá lãng phí rồi!"

Thiết Đường tựa như quyết tâm muốn nhằm vào đối phương, vẫn khinh thường nói: "Hoàng thành làm sao có thể chỉ có hoàng tộc ở chứ, chẳng lẽ những người đó ăn uống hàng ngày không cần người hầu hạ ư? Quả nhiên là ngu tới cực điểm!"

Yến Vô Hồi sợ hai người cãi nhua, nói tiếp: "Trong hoàng thành trừ cung nữ ra, bình thường chỉ có quốc quân nhất mạch hoàng tử hoàng tôn mới có thể ở lại, mà hoàng tộc khác, trừ phi có công lớn hay cống hiến cực lớn, hoặc là hậu duệ thiên tư tuyệt hảo, mới có tư cách ở nơi đây. Dĩ nhiên, tiên vũ đại hội tới cũng không phải là người bình thường, cho nên người tham dự cũng sẽ được tạm thời an bài ở lại."

"Hắc hắc, không nghĩ ta cũng có lúc được vào hoàng cung!"

"Ngu ngốc, quá mức thần kinh."

...

Ba người vừa nói chuyện phiếm vừa đứng xếp vào hàng.

Thiên Âm lão quái cùng Phương Đồng, Tạ Lạc Nhi, Tống Tiểu Phong, Đông Lai bọn họ đi theo sau đó, giống như trước riêng mình chuyện phiếm, lẫn nhau trao đổi tu luyện tâm đắc.

Mà Lam gia mấy người thì vô cùng kích động, bọn họ lần này coi như được hưởng lợi từ Vân Phàm, nếu như không phải là được Vân Phàm dẫn đến, bọn họ làm sao có tư cách tham dự thịnh hội như vậy.

Sự thật chứng minh, Lam Nhược Tuyết ban đầu lựa chọn rất chính xác, có chỗ dựa cường đại như thế, Lam gia cũng sắp đến ngày chấn hưng rồi.

Suy tính như vậy, Vạn Vĩnh Niên không khỏi liếc mắt phía sau, chỉ thấy Vân Phàm nắm tay muội muội, mặt mũi lạnh lùng tăng thêm vài phần nhu hòa.

Tiểu Hỏa Vân giắt trên vai Vân Phàm, Thiển Y yên lặng đi bên cạnh, tựa như không muốn quấy rầy huynh muội hai người.

...

"Ca, ngươi cùng Thiển Y tỷ tỷ có chuyện gì thế? Các ngươi rõ ràng rất thân quen, làm sao hiện tại cảm giác có chút xa lạ vậy?"

"Ách! Có ý gì?"

"Chính là ý đó đấy! Đừng tưởng ta không nhìn ra , những ngày qua, ngươi cùng Thiển Y tỷ tỷ nói cũng không tới hai câu, bộ dạng sầu sầu khổ khổ như ngươi làm sao khiến người ta thích cho được!"

"..."

Nghe muội muội thành thục ngôn luận, Vân Phàm cảm thấy choáng váng mặt mày. Thật ra thì hắn rất muốn nói, mình và người ta mới gặp mặt lần thứ ba, có thể nói cũng đã nói, hiện tại quả thật không có gì để nói a!

Nhưng suy nghĩ một chút, Vân Phàm cũng không giải thích, vẫn cúi đầu, cũng không ai biết hắn suy nghĩ điều gì.

Thiển Y tự nhiên nghe được huynh muội hai người nói chuyện với nhau, nàng chẳng qua nhàn nhạt cười cười, cũng không nói gì.

Tiểu Hỏa Vân tò mò nhìn ba người, trong mắt tràn đầy khó hiểu.

...

...

Bất tri bất giác, nửa canh giờ trôi qua, Vân Phàm đám người còn đang xếp hàng.

Ngay lúc ấy, một đoàn tiên đạo tu sĩ trang phục áo lam, hạo hạo đãng đãng xuyên qua xếp hàng hàng dài, ngạo khí khinh người sải bước mà đến.