Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 4 - Chương 67: Đại nhân vật tề tụ




Bên ngoài Cực Đạo Võ Quán mọi người đều đang nghị luận mà bên trong lại vô cùng yên tĩnh.

Yến Vô Hồi hiển nhiên là bị thân phận của Thiển Y khiến cho rung động, cứ việc hắn đoán ra đối phương tất nhiên có lai lịch bất phàm, nhưng dù thế nào đi nữa hắn cũng không ngờ đối phương lại là thánh nữ, hơn nữa vẫn là thánh nữ của Thiên Khung Thánh Địa.

Rất nhiều người ham vui nhìn vào nơi này đều dần dần hiểu được vài phần trong lòng, cái gì mà cấu kết tiên đạo cường giả chứ, căn bản là là bịa đặt mà thôi.

Đại nhân vật giống như thánh nữ đâu phải là người mà Yến Vô Hồi có thể kết giao .

. . .

Yến Vô Hồi nhìn nhìn Thiển Y rồi lại nhìn Thu Nghi Nhiên, hắn tự biết không có tư cách ngắt lời hai người, vì thế che chở vài cái tiểu gia hỏa thối lui sang một bên.

Vân Mục cùng Đông Lai cũng đều có chút thất kinh, Đại Càn cổ quốc là cực kỳ bài ngoại, thân phận thánh nữ tuy rằng tôn quý, nhưng hôm nay bọn họ đang ở Đại Càn cổ đô, mà lại là địa bàn của võ giả, nếu thật sự động thủ thì phía bọn họ tuyệt đối không có chút phần thắng nào.

. . .

"Sao các hạ biết được thân phận của ta?"

So với cảm xúc phức tạp của mọi người thì Thiển Y lại trấn định hơn nhiều lắm.

Đối với việc Thu Nghi Nhiên nói ra thân phận của mình thì Thiển Y cũng có chút bất ngờ, rồi lại cảm thấy đó cũng là chuyện đương nhiên. Dù sao thân phận của mình đặc thù, không tránh được sẽ khiến cho một số người chú ý, chỉ có điều không ngờ đối phương trực tiếp tìm tới cửa, nói vậy chắc là có nguyên nhân.

Quả nhiên, nghe Thiển Y hỏi, Thu Nghi Nhiên cười khổ một lần rồi nói: "Thực không dám giấu diếm, tin tức là từ Tiên Đạo Tổng Minh truyền tới, Thiên Khung thánh nữ thân phận đặc thù nên tất nhiên sẽ kinh động đến người của Đại Càn thánh địa ta, mà Võ Đạo Tổng Minh ta hoặc là nói Bạch Hổ Thành chúng ta không muốn liên lụy đến tranh loạn giữa tiên đạo, cho nên hy vọng Thiên Khung thánh nữ sớm rời đi nơi này là tốt nhất."

Kỳ thật, lần này vốn nên là đại minh chủ của Võ Đạo Tổng Minh tự mình ra mặt, nhưng là bởi vì nguyên nhân nào đó mà đại minh chủ đem chuyện phải gắng sức làm mà không có lợi lộc gì này giao cho Thu Nghi Nhiên khiến cho hắn cũng buồn bực không thôi.

Từ cổ đến nay, võ đạo cùng tiên đạo được cho là có oán thù, nếu không thực sự cần thiết thì Thu Nghi Nhiên cũng không muốn giao tiếp cùng người trong tiên đạo, nhất là đại nhân vật như thánh nữ Thánh Địa.

"Nếu ta không muốn rời đi thì sao?"

Sắc mặt Thiển Y lạnh nhạt khiến người khác nhìn không ra là đang vui hay giận.

Thu Nghi Nhiên nhíu chặt lông mày và nghiêm mặt nói: "Ân oán trong tiên đạo không liên quan đến võ đạo chúng ta, nếu các hạ cố ý không đi thì chúng ta cũng không thể ép buộc. Nhưng là tại hạ hy vọng Thiên Khung thánh nữ nghĩ cho kỹ, thân phận ngươi đặc thù, ở tại địa phương này sẽ chỉ mang đến cho người khác vô cùng phiền toái, chắc đây cũng là điều ngươi không muốn chứng kiến đúng không?"

Thu Nghi Nhiên ngầm ám chỉ khiến Yến Vô Hồi ở bên cạnh lạnh ngắt trong lòng.

Nghe song phương nói chuyện với nhau, Yến Vô Hồi rốt cục hiểu được chuyện lớn như nào. Liên quan đến hai đại thánh địa Thiên Khung Đại Càn thì đừng nói Cực Đạo Võ Quán nho nhỏ, cho dù là Tiên Đạo Tổng Minh cùng Võ Đạo Tổng Minh đều không có tư cách nhúng tay vào việc này. Mà Thu Nghi Nhiên chỉ sắm vai một nhân vật nhỏ truyền lời rồi đi mà thôi, cho nên hắn căn bản không dám bắt buộc Thiển Y mà chỉ có thể khuyên nhủ.

. . .

"Ngươi trở về đi, ta muốn tiếp tục ở đây đợi người, tạm thời sẽ không rời đi ."

Thiển Y thở dài, trong ánh mắt mang theo vài phần sầu lo, cứ việc nàng từ chối Thu Nghi Nhiên thẳng thừng nhưng nàng hiểu được việc này chắc chắn là không tốt. Huống chi, với thân phận trước mắt của nàng nếu rời đi Bạch Hổ Thành ngay bây giờ thì vẫn sẽ gặp phiền toái không ngừng, chẳng bằng cứ ở yên đây đợi chờ biến cố.

"Haizzz!"

Thu Nghi Nhiên cũng không tức giận vì bị đối phương từ chối mà chỉ cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.

Nhưng mà, đúng lúc Thu Nghi Nhiên đang chuẩn bị rời đi thì lại có hai đạo thân ảnh không mời mà đến đi vào tiền viện của Cực Đạo Võ Quán.

"Hoắc viện chủ? Diêm viện chủ? Sao. . . Sao các ngươi lại đến đây? !"

Thấy rõ bộ dạng của người tới, Yến Vô Hồi không khỏi thét lên một tiếng kinh hãi.

Người tới không phải ai khác chính là hai đại viện chủ của Huyền Minh Võ Viện cùng Kim Cương Võ Viện: Hoắc Thiên Hùng cùng Diêm Địch.

Hoắc Thiên Hùng cùng đứa con Hoắc Đông Đình có năm sáu phần giống nhau, nhưng thân hình hắn càng thêm cao lớn khôi ngô, chỉ đứng ở nơi đó cũng khiến cho võ giả bình thường cảm giác áp bách cường đại.

Diêm Địch đầu trọc, da ngăm đen, có hơi lùn gầy, chẳng qua trên đỉnh đầu của hắn có một vết sẹo thật dài, nhìn qua cực kỳ dữ tợn, khiến cho khí thế của hắn tăng thêm vài phần bưu hãn tàn nhẫn.

Hai người đều là đại nhân vật số một số hai của Bạch Hổ Thành, lại còn đảm nhiệm chức vụ khách khanh tại Võ Đạo Tổng Minh, thân phận địa vị chỉ dưới vài vị minh chủ. Bởi vậy, hai người xuất hiện lại khiến cho võ giả xung quanh nghị luận.

. . .

Lúc này, bên ngoài Cực Đạo Võ Quán truyền đến những tiếng hỗn loạn, cao thủ của hai đại võ viện đã vây quanh đại môn của võ quán, còn các võ giả khác đều bị đuổi ra xa ngoài mười trượng.

Thủ lĩnh Huyền Minh Võ Viện đúng là Hoắc Đông Đình, hắn lạnh lùng nhìn vào sân, rất có vẻ một lời không hợp sẽ khai chiến.

Thủ lĩnh Kim Cương Võ Viện cũng một thiếu niên đầu trọc mặt mày thanh tú, hắn là thủ tịch đệ tử của Kim Cương Võ Viện, truyền nhân duy nhất của Diêm Địch: Diệp Tiểu Chân. Trên thực tế, tất cả đệ tử của Kim Cương Võ Viện đều trọc đầu, ngụ ý bỏ tạp niệm nơi thế tục, một lòng tu võ ý.

. . .

"Rốt cục các ngươi bao vây Cực Đạo Võ Quán ta là có ý gì! ?"

Nhìn thấy võ quán bị vây, sắc mặt Yến Vô Hồi thập phần thâm trầm, nhịn không được chất vấn.

Hoắc Thiên Hùng cùng Diêm Địch lạnh lùng nhìn Yến Vô Hồi, căn bản không có để ý tới. Tại trong lòng bọn họ thì Cực Đạo Võ Viện đã trở thành quá khứ, tiểu nhân vật như Yến Vô Hồi căn bản không đáng để họ để ý.

"Hoắc Thiên Hùng ra mắt Thu phó minh chủ.

"Diêm Địch ra mắt Thu phó minh chủ."

Hai người thi lễ với Thu Nghi Nhiên rồi nhìn về phía thánh nữ của Thiên Khung Thánh Địa Thiển Y.

"Hoắc viện chủ, Diêm viện chủ, hai người các ngươi tới đây làm gì?"

Thu Nghi Nhiên khẽ cau mày hỏi. Nghe ngữ khí này, rõ ràng Thu Nghi Nhiên không hề muốn gặp hai người bọn họ, cho dù hai người là khách khanh của Võ Đạo Tổng Minh nhưng cũng không phải là người cùng một phía.

Hoắc Thiên Hùng cùng Diêm Địch không dám chậm trễ, thái độ vẫn cung kính như cũ.

"Phó minh chủ, chuyện lần này rất quan trọng, thân là võ giả Bạch Hổ Thành, chúng ta há có thể khoanh tay đứng nhìn."

Đáp lời chính là Hoắc Thiên Hùng, Thu Nghi Nhiên nghe vậy sắc mặt chuyển lãnh: "Theo cách nhìn của Thu mỗ thì chỉ sợ là Trang phó minh chủ phái hai người các ngươi tới đúng không?"

"Ách."

Hoắc Thiên Hùng cùng Diêm Địch nhìn nhìn lẫn nhau rồi cũng không nói thêm gì nữa.

. . .

Thiển Y không có hứng thú với tranh đấu gay gắt trong Võ Đạo Tổng Minh, chẳng qua liên lụy đến bản thân khiến nàng cảm thấy rất không thoải mái.

"Một khi đã đến, vậy tất cả đều đi ra gặp nhau nhé!"

Giọng nói Thiển Y rất nhẹ, nhưng mỗi một chữ cũng rất nặng, giống như đang gõ vào đầu của mọi người, cho dù cách nhau khá xa thì võ giả xung quanh đều cảm thấy huyết khí đông lại, giống như lâm vào bên trong hầm băng.

"Tiểu cô nương, Bạch Hổ Thành không phải nơi ngươi nên ở lại, ngươi cần gì phải quật cường như thế chứ."

Một thanh âm già nua vang lên rồi vài đạo thân ảnh tiến đến từ phía xa xa và xuất hiện tại tiền viện của Cực Đạo Võ Quán.

Hai người cầm đầu đứng sóng vai nhau, một vị là lão giả tóc trắng xoá, một vị là nam tử trung niên tử bào hoa phục.

Tại phía sau bọn họ còn đi theo hai nam một nữ, và đều có khí thế bất phàm, hơn nữa nơi lồng ngực ba người đều thêu một chữ "Võ" màu vàng.

Thấy những người này xuất hiện, tất cả võ giả xung quanh đều há hốc miệng, sững sờ ở đương trường.

. . .