Vị đại nhân này, ta tuyệt đối không đồng ý với điều kiện mà ngươi nói!"
Yến Vô Hồi mặt đối mặt với Hầu Vũ Dương, mặc dù đối phương là võ đạo tông sư, hắn cũng không ngại chút nào: "Nhớ ngày đó, Cực Đạo Võ Viện chúng ta từng cống hiến không ít cho võ đạo nhất mạch, cho dù không có công lao, cũng có khổ lao nhé? Huống chi, tư cách tham dự Tiên Võ đại hội chính là thành chủ khóa trước đặc biệt cho Cực Đạo Võ Viện chúng ta, Võ Đạo Tổng Minh các ngươi dựa vào cái gì mà hủy bỏ tư cách tham dự của chúng ta ?"
"Chỉ bằng Võ Đạo Tổng Minh chúng ta thống ngự thiên hạ võ viện nên Cực Đạo Võ Quán các ngươi cũng không ngoại lệ."
Sắc mặt Hầu Vũ Dương nặng nề, hừ lạnh một tiếng nói: "Ngươi cũng nói, người cho các ngươi tư cách tham dự chính là Bạch Hổ Thành chủ khóa trước, mà hôm nay chưởng quản Bạch Hổ Thành chính là Bạch Hổ Vương Khương Liệt, hết thảy quy củ đều phải dựa theo ý của Bạch Hổ Vương mà làm, Cực Đạo Võ Viện các ngươi hiện tại ngay võ quán cũng không mở nổi, ngay cái võ đạo tông sư cũng không có, lấy cái gì tham gia Tiên Võ đại hội? Lấy cái gì tranh cao thấp cùng người khác? Đi cũng là mất mặt xấu hổ, còn không bằng sớm giao ra Tiên Võ Lệnh cho người nào cần nó."
"Người nào cần nó? Là ai? Chính ngươi sao?"
Yến Vô Hồi cười lạnh nói: "Ta xem là Võ Đạo Tổng Minh các ngươi muốn đứng giữa kiếm lời nhé! Võ Đạo Tổng Minh thì sao? Phía trên còn có võ đạo thánh địa Cấm Tiên Cốc mà, chẳng nhẽ các ngươi có thể một tay che trời sao?"
"Hừ!"
Hầu Vũ Dương thầm bực bội trong lòng, rồi nói với vẻ không kiên nhẫn: "Tiểu tử, bản tông không muốn nói lời vô nghĩa với ngươi nữa, hiện tại cho ngươi hai lựa chọn, muốn giao ra Tiên Võ Lệnh, muốn giao ra võ điển truyền thừa của Cực Đạo Môn, hay là hôm nay bản tông đem ngươi bắt về Võ Đạo Tổng Minh hỏi tội!"
"Tiên Võ Lệnh cùng truyền thừa của Cực Đạo Môn đều là vật ân sư lưu lại, ai cũng đừng mong cướp lấy."
Yến Vô Hồi tỏ thái độ kiên quyết, không chừa ra chút đường nào để thương lượng.
Truyền thừa của Cực Đạo Môn thì không cần nói, đó là căn bản để Cực Đạo Võ Quán phục hưng, sao có thể giao cho một người ngoài như thế?
Còn Tiên Võ Lệnh cũng có ý nghĩa đặc thù, vật ấy không chỉ là bằng chứng tham dự Tiên Võ đại hội, mà còn liên quan đến danh ngạch khảo nghiệm, Cực Đạo Võ Quán chỉ có một cái, Yến Vô Hồi bất luận thế nào cũng không thể quăng đi.
Cho nên, hai lựa chọn mà Hầu Vũ Dương nói rõ ràng là ép buộc, Yến Vô Hồi tất nhiên sẽ không đắn đo.
"Tiểu tử, ngươi đã không biết điều, vậy đừng trách bản tông không khách khí !"
Hầu Vũ Dương đã mất kiên nhẫn, vừa dứt lời, võ đạo ý chí chợt bạo phát và áp bức về phía Yến Vô Hồi!
"Ngươi..."
Yến Vô Hồi khí huyết nghịch hành, muốn phản kháng cũng vô lực, không thể không dần dần cúi mình xuống.
"Ngươi... đừng mơ! Đừng mơ—— "
Trong tiếng hét to, Yến Vô Hồi dốc hết tất cả lực lượng của mình, hắn cố gắng chống đỡ thân mình, không để cho mình nằm úp sấp xuống, không để cho mình khuất phục, gân xanh nổi đầy trán, hai mắt nổi lên tơ máu, có vẻ vô cùng gian nan.
Mấy ngày qua, Yến Vô Hồi vẫn luôn nhớ lại lời nói của Thiển Y ngày đó, chính mình đang sợ cái gì? Rốt cuộc là sợ cái gì?
Hắn luôn nghĩ chính mình không sợ chết, cho nên không sợ hãi gì hết, điều mình thực sự sợ hãi chính là truyền thừa của Cực Đạo Môn bị đứt đoạn trong tay mình, bởi vậy hắn trở nên cẩn thận, nhường nhịn khắp chốn.
Nhưng mà, đúng là vì sự băn khoăn này khiến tu vi hắn bị trói chặt, khó có thể tiến thêm một bước.
Có đôi khi, càng băn khoăn lại càng dễ mất đi dũng khí đối kháng.
Hiện tại, rốt cục Yến Vô Hồi hiểu được một võ giả thực sự nên có bộ dáng gì?
Một võ giả chân chính có thể không cường đại, nhưng phải có đảm đương; có thể không dũng cảm, nhưng phải có dũng khí; có thể không biết rõ tương lai sẽ như thế nào, nhưng phải kiên trì đi tiếp.
Một nam nhân lưng cõng trọng trách sư môn sao có thể nao núng như thế? Sao có thể trốn tránh như thế?
...
Cho dù đang chống đỡ áp lực vô cùng gian nan, nhưng trong lòng Yến Vô Hồi ngược lại cảm thấy một chút thoải mái cùng bình tĩnh.
Từ một khắc hắn có gan phản kháng võ đạo tông sư kia thì tâm cảnh hắn cũng đã gần tới viên mãn. Hắn đã đột phá vách ngăn lực lượng, trở thành một vị võ giả chân chính, có được võ đạo chi tâm của mình, có được võ đạo ý chí của mình, đợi sau khi ngưng khiếu thì hắn cũng có thể trở thành một vị võ đạo tông sư thực sự.
Đương nhiên, tương lai là đáng giá khát khao, nhưng hiện tại đối mặt với sự áp chế từ một vị võ đạo tông sư thì hắn vẫn không hề có năng lực phản kháng.
"Người của Võ Đạo Tổng Minh làm việc chính là không nói quy củ như thế sao?"
Một thanh âm nhẹ nhàng truyền đến, không gian chung quanh giống như đọng lại, áp lực dừng ở trên người Yến Vô Hồi biến mất trong khoảnh khắc.
Hầu Vũ Dương biến sắc, vội vàng chuyển hướng về phía Thiển Y quát to: "Các ngươi là ai? Dám nhúng tay chuyện Võ Đạo Tổng Minh sao?"
"Sao? Muốn muốn động thủ sao?"
Đôi mắt không linh của Thiển Y hiện lên một chút quang mang màu tím, thiên uy trút xuống cuồn cuộn bao phủ Hầu Vũ Dương ở trong đó.
Tuy rằng mới tới không lâu nhưng Thiển Y cũng nghe ra đại khái. Đơn giản lại là cái trò lấy thế áp người í mà, đúng là nơi nào có người thì nơi đó có ân oán, trong các thế lực lớn cũng không tránh được có một chút tiểu nhân tác oai tác quái.
Nếu không gặp thì cũng thôi, nhưng một khi đã gặp, hơn nữa người này còn có ân oán với Vân Phàm thì Thiển Y sao lại không quản chứ.
Bị thiên uy áp chế, Hầu Vũ Dương đổ mồ hôi đầu đầy, trong mắt tràn đầy vẻ thống khổ phẫn hận, chẳng qua hắn dựa vào thể chất của võ đạo tông sư cứng rắn chống đỡ.
"Tiên... Tiên đạo cường giả!"
"Họ Yến , Cực Đạo Võ Quán các ngươi quả nhiên có cấu kết với người trong tiên đạo! Bản tông chắc chắn báo cáo trưởng lão tổng minh để xóa bỏ tên của Cực Đạo Võ Quán ..."
"Uy hiếp sao?"
Hừ lạnh một tiếng, Thiển Y nhăn mày lại khiến cho áp lực lớn hơn nữa hạ xuống, trực tiếp đem đè cả người Hầu Vũ Dương xuống mặt đất, không thể động đậy chút nào.
Yến Vô Hồi há miệng ra, cuối cùng vẫn đành nhịn xuống .
Võ đạo cùng tiên đạo tuy rằng không cấm kết giao, nhưng nếu người trong võ đạo liên hợp Tiên Sĩ đối phó đồng đạo, tất nhiên sẽ bị đồng đạo phỉ nhổ. Chính là Yến Vô Hồi đã hoàn toàn hết hy vọng với Võ Đạo Tổng Minh, giải thích hay không cũng chẳng có quan hệ gì nữa.
"Chúng ta chẳng qua là người ở nhờ, gặp chuyện bất bình xuất thủ tương trợ, hết thảy cũng không hề có quan hệ gì với Cực Đạo Võ Quán."
Tất nhiên Thiển Y hiểu đạo lý trong đó và cũng không muốn khiến cho Cực Đạo Võ Quán khó xử, nên sau khi nàng khiển trách một chút thì thả Hầu Vũ Dương ra.
Hầu Vũ Dương thấy toàn thân buông lỏng, lập tức đứng dậy, làm ra vẻ cường ngạnh nói: "Một khi các hạ đã không phải là người của võ quán, vậy chuyện của Võ Đạo Tổng Minh không liên quan gì đến ngươi, hy vọng các hạ không nên nhúng tay! Nếu không..."
"Nếu không thì sao?"
Vẻ mặt Thiển Y đạm mạc, không muốn nói lời vô nghĩa với đối phương, ngược lại nói: "Chẳng bao lâu sau sẽ có võ đạo tông sư nhập trú Cực Đạo Võ Quán, hơn nữa đại biểu Cực Đạo Võ Quán tham gia Tiên Võ đại hội lần này, ngươi trở về nói lại với Võ Đạo Tổng Minh như thế."
"Hừ! Ngươi cho là võ đạo tông sư là củ cải trắng, nói có là có à?"
"Ta cũng không muốn tranh đấu võ mồm với ngươi, cho dù hiện tại Võ Đạo Tổng Minh các ngươi tước đoạt tư cách của Cực Đạo Võ Quán thì người nọ sẽ tự thân tìm đến các ngươi đòi về."
Thiển Y cũng không cường thế, nhưng mỗi tiếng nói cử động của nàng lộ ra uy nghiêm không thể kháng cự.
Hầu Vũ Dương tự biết chuyện hôm nay không thể làm nữa, nhất thời sinh lòng thoái nhượng.
...
————————————