Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 4 - Chương 49: Đoạt vận




Đột nhiên nghe được tin tức về huynh trưởng, Vân Mục nghẹn ngào nước mắt, Tiểu Hỏa Vân lôi vạt áo của tiểu cô nương lau lau cho nàng, mắt lộ ra vẻ tư niệm đầy nhân tính.

"Thiển Y tỷ tỷ, chúng ta sẽ đi tìm ca ca ngay bây giờ chứ!"

Vân Mục lúc này đã gấp gáp lắm rồi, chỉ hận không thể mọc cánh mà bay tới bên cạnh Vân Phàm, đặc biệt còn biết được Vân Phàm lúc này khắp nơi đều là địch.

"Tốt tốt, ta cũng mong được gặpVân đại ca càng sớm càng tốt."

Đông Lai phấn chấn hào hứng nói, hắn vẫn biết Vân Phàm rất cường đại, nhưng hắn không nghĩ rằng đối phương có thể mạnh đến thế, ngay cả thánh địa trưởng lão cũng bị bức lui.

"Không được."

Hai người đang muốn đứng dậy, Thiển Y vội vàng ngăn cản nói: "Chúng ta nhận được tin tức, Vân Phàm không chừng lúc này đang trên đường tới cố đô. Chúng ta hiện tại đi tìm hắn, rất có thể sẽ bỏ qua một lần nữa, cho nên chúng ta tới cố đô chờ hắn đi! Chỉ cần hắn đến cố đô, nhất định chúng ta có thể gặp được."

"Nhưng mà..."

Vân Mục cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Nhưng mà ta rất nhớ ca ca của ta."

Đông Lai cũng trầm mặc, Thiển Y nhẹ nhàng vuốt đầu Vân Mục : "Chúng ta nhất định sẽ gặp lại , ta bảo đảm đấy."

Vừa nói, Thiển Y đứng dậy dẫn Vân Mục rời đi, Đông Lai yên lặng đi theo phía sau.

Đợi sau khi ba người rời khỏi, bên cạnh bàn trà trong góc trà lâu, một gã nam tử mặc hắc bào chậm rãi ngẩng đầu, nhìn địa phương Thiển Y đám người rời đi, trong mắt hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

...

————————————

Trên đỉnh thiên nhai, Đại Càn thánh địa.

Trong một chỗ động thiên thế giới, linh khí nồng nặc, sinh cơ dạt dào.

Trong thế giới này có một tế đàn khổng lồ bát phương, chia làm cửu trọng, tường vân lượn lờ, phong cách cổ xưa thần bí, trang nghiêm túc mục.

Trên tế đàn, một vị thanh niên tóc trắng khoanh chân mà ngồi, linh khí từ bốn phương tám hướng giống như sông lớn hội tụ, tràn vào trong cơ thể hắn.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể tưởng tượng được người này chính là nhân vật đứng đầu thánh địa, cũng là người đứng ở đỉnh phong của Thánh Linh đại lục.

Lúc này, Thánh chủ lật tay lấy ra một đoạn linh mộc cùng một khối tinh thạch.

Linh mộc tản ra nồng đậm hỏa khí, thỉnh thoảng truyền ra trận trận phượng minh.

Tinh thạch trong suốt, trong đó cất giấu một hư ảnh hình người như ẩn như hiện, chính là hồn thể của Khương Thừa Tổ.

"Ong ong ông ~~~ "

Linh khí cuồn cuộn, không gian run rẩy.

Chỉ thấy Thánh chủ gảy nhẹ tay trái, đem hồn thể trong tinh thạch rút ra, đưa vào linh mộc.

Linh mộc chợt tỏa sáng, hỏa khí nồng đậm như sóng dữ dâng trào, hóa thành một con hỏa phượng, khiếu ngạo giữa thiên địa.

Lập tức sau đó, linh khí trong phương viên trăm trượng được Thánh chủ dẫn dắt cũng cuốn vào trong linh mộc, hư ảnh hỏa phượng càng thêm chân thật.

...

Chốc lát sau theo linh khí càng lúc càng nhiều, hỏa phượng như chân thực, linh mộc hòa tan, biến thành một pho tượng hình người... Hẳn là bộ dáng của Khương Thừa Tổ.

Thần hồn luyện thể, mượn vật hóa hình.

"Khương Thừa Tổ bái tạ thánh ân!"

Khương Thừa Tổ hóa hình xong, tự nhiên hiểu được mọi chuyện phát sinh trên thân thể của mình, cho nên quỳ lạy trên mặt đất, trong mắt tràn đầy phức tạp cảm xúc.

Có sợ hãi đối với tử vong, có căm hận đối với Vân Phàm, có cảm kích đối với Thánh chủ, còn có bất đắc dĩ vì phải hóa thân. Làm nhân vật từng siêu thoát thiên địa, Khương Thừa Tổ làm sao có thể chịu được cảnh chính mình bị "con kiến hôi" trong mắt dẫm ở dưới chân.

"Quả nhiên là người có đại khí vận, như thế cũng không chết được."

Thanh niên tóc trắng cười nhẹ, thanh âm thân thiết dịu dàng, làm cho người ta cảm giác như tắm gió xuân.

"..."

Khương Thừa Tổ cúi đầu, trong mắt lộ ra mấy phần oán độc.

Thanh niên tóc trắng cất lời an ủi: "Một thân tu vi mà thôi, đã mất thì thôi, chỉ cần thần hồn còn tồn tại, cùng lắm thì làm lại từ đầu."

"Thánh chủ dạy dỗ thật phải."

Khương Thừa Tổ trịnh trọng gật đầu nói: "Trải qua gian khó ắt sẽ khôn ngoan hơn, tin tưởng sau lần này, tâm tính của vãn bối nhất định sẽ tăng trưởng, sẽ không còn bình cảnh dưới thần kiếp."

"Như vậy tốt lắm."

Thanh niên tóc trắng khẽ vuốt cằm, đột nhiên hỏi: "Khương Thừa Tổ, bổn tôn biết lai lịch của ngươi bất phàm, ứng kiếp mà sinh, không lâu sau, Thánh Linh đại lục sẽ bộc phát một cuộc hạo kiếp trước nay chưa từng có, phần lớn tu sĩ cũng khó bảo toàn được chính mình, bổn tôn cần muốn nhờ vào lực lượng của ngươi... Ngươi, có nguyện bái bổn tôn vi sư không?"

"Khương Thừa Tổ tam sinh hữu hạnh, cầu còn không được, bái kiến sư tôn."

Khương Thừa Tổ không chút do dự nào, cung kính dập đầu ba cái, trên mặt tràn đầy mừng rỡ.

"Ngươi đứng lên trước đã..."

Thanh niên tóc trắng nhẹ nhàng nâng tay, nâng Khương Thừa Tổ lên: "Nếu vào môn hạ của ta, từ nay ngươi chính là Thánh tử thứ mười một của thánh địa, được hưởng hết thảy quyền lợi, bất quá số mệnh của ngươi đã gia nhập vào thánh địa, nhất vinh cùng vinh, nhất nhục cùng nhục."

"Có được tất có mất, điểm này tự nhiên đồ nhi hiểu rõ, tuyệt đối không một câu oán hận."

Khương Thừa Tổ mặc dù ngoài miệng nói không oán hận, nhưng trong lòng oán niệm cực sâu.

Số mệnh cuộc đời này, chính là kiếp trước hắn dùng thủ đoạn nghịch thiên tích lũy, mà nay vì một câu nói và chút lợi ích dễ dàng đoạt đi, bảo hắn không oán hận được ư.

Ban đầu sở dĩ Khương Thừa Tổ gia nhập Thiên Linh tông, chính là bởi vì số mệnh của hắn mạnh mẽ, có thể không hề trúc trắc nắm toàn bộ mệnh mạch của một tông, nhưng thánh địa bất đồng, thánh địa chính là đỉnh cao của Thánh Linh đại lục, sau lưng còn có tồn tại vô cùng kinh khủng, hắn không cho là số mệnh của mình có thể thao túng cả thánh địa.

Huống chi, Thánh chủ để cho Khương Thừa Tổ bái sư, cũng không phải vì muốn đem số mệnh dung nhập vào thánh địa, mà là dùng xu thế sư đồ nhằm đoạt vận.

Nhưng Khương Thừa Tổ hôm nay mất đi bản thể, hóa thân bị người khống chế, căn bản không có cơ hội phản bác .

Thậm chí Khương Thừa Tổ có thể tưởng tượng ra được, nếu mình lắc đầu nói ra nửa chữ "không", sợ rằng hôm nay mất mạng tại đây, hơn nữa còn bị hồn phi phách tán.

...

"Ngươi là người thông minh, nói vậy cũng hiểu được ý của vi sư rồi."

Thanh niên tóc trắng không quanh co giấu diếm, mỉm cười gật đầu. Đến cảnh giới như bọn hắn, âm mưu quỷ kế các loại chẳng qua là đường nhỏ, khó có thể đạt tới mục đích cuối cùng, chỉ có lực lượng mới là căn bản, cho nên hắn tin tưởng đối phương tuyệt đối không dám phản kháng.

"Từ nay về sau, Khương Thừa Tổ sẽ là Thánh tử."

Khương Thừa Tổ lại cúi đầu, trong mắt oán độc chợt lóe lên rồi biến mất.

Thanh niên tóc trắng tựa như rất hài lòng với thái độ của Khương Thừa Tổ, tiện tay đem mấy món đồ cho hắn: "Nơi này có linh đan của thánh địa, có thể làm vững chắc căn cơ, sớm ngày khôi phục tu vi, còn có một món cực phẩm hồn bảo, để cho ngươi thêm một phần thủ đoạn tự vệ."

"Đa tạ sư tôn ân tứ!"

"Tốt lắm, ngươi đi xuống trước đi!"

Thanh niên tóc trắng vung tay lên, Khương Thừa Tổ bỗng nhiên biến mất.

...

"Tại sao ngươi không trực tiếp luyện hóa số mệnh của hắn, đoạt cơ duyên của hắn?"

Trong hư vô, một thanh âm quanh quẩn bên tai thanh niên tóc trắng.

Thanh niên tóc trắng lắc đầu nói: "Phàm là người có đại khí vận đại cơ duyên, không qua tam tai cửu nạn, vượt qua trở ngại mới có thể một bước lên mây, không qua được chính là vạn kiếp bất phục. Chiếm số mệnh cùng cơ duyên của hắn, bổn tôn phải thay hắn ứng kiếp, còn không bằng giữ hắn lại, tương lai nói không chừng còn có thể chống đỡ tai họa cho bổn tôn."

"Ha ha, ngươi không nên gọi là Thánh chủ, ngươi mới là ma, yêu ma chi ma, ma quỷ chi ma."

Thanh âm kia nhàn nhạt châm chọc, thanh niên tóc trắng không để tâm: "Nếu ta thành đạo , cần quái gì quan tâm là thánh hay ma, là loạn hay kiếp."

Thật lâu không có tiếng trả lời, tất cả lại khôi phục trầm tĩnh.