Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 4 - Chương 4: Ngẫu ngộ




Sáng sớm hôm sau, sắc trời tươi sáng.

Thiển Y dẫn theo Vân Mục cùng Đông Lai ra ngoài từ sớm, Tiểu Hỏa Vân sôi nổi chạy theo sau.

Đông Lăng thành thương hội tương đối phồn vinh, để cho tiện quản lý, phần lớn cửa hàng cùng địa điểm giao dịch, đều tụ tập tại khu vực trung tâm.

Mà trong toàn bộ khu vực này, bắt mắt nhất chính là 【 Vạn Bảo Lâu 】.

Địa phương càng thịnh vượng phát đạt, vạn bảo lâu sinh ý sẽ càng lớn. Vì vậy, vạn bảo lâu sẽ không tỏ vẻ thần bí, hoặc cố lộng huyền hư, nó vĩnh viễn cũng chỉ có một đặc điểm, cao lớn dễ thấy, cao quý khí phái, xanh vàng rực rỡ, để cho người ta chỉ cần liếc nhìn đã thấy, dễ dàng tìm tới nơi này.

"Thiển Y tỷ tỷ, không phải chúng ta muốn đi tìm linh thú sao? Sao không đi địa phương như ngự linh các? Tới vạn bảo lâu làm gì?"

Đứng trước cửa vạn bảo lâu, Vân Mục nghi ngờ hỏi Thiển Y.

Thiển Y cười cười, giải thích: "Linh thú ở ngự linh các có tốt mấy cũng không thể vượt quá thượng phẩm, lấy căn cơ cùng tư chất của ngươi, nếu không thể tìm kiếm một con cực phẩm tiên linh, chẳng phải là lãng phí thiên phú của ngươi sao... Vạn bảo lâu mặc dù không phải nơi mua bán linh thú, nhưng mà vật phẩm nơi đây bao hàm toàn diện, hơn nữa không có vật nào không phải là tinh phẩm trong tinh phẩm, hẳn là có thứ mà chúng ta mong muốn."

"Vị đạo hữu này thật nhiều kiến thức!"

Một thanh âm thanh linh từ trong vạn bảo lâu truyền ra.

Sau đó, một nữ tử cung trang chân thành đi tới: "Chuyện khác không dám nói, nhưng đồ vật trong vạn bảo lâu chúng ta, tuyệt đối là tinh phẩm trong tinh phẩm... Tại hạ Tiểu Thải, chính là Đông Lăng vạn bảo lâu tiếp đãi, ba vị đạo hữu xin chỉ giáo."

Tiểu Thải hào phóng thi lễ một cái, ánh mắt liếc qua Thiển Y, còn có Tiểu Hỏa Vân trên vai Vân Mục.

"Đạo hữu khách khí."

Thiển Y hoàn lễ, nhẹ nhàng mỉm cười.

Lúc này Tiểu Thải mới chú ý tới, hai mắt Thiển Y đã mù, trong mắt lộ ra một tia không linh. Nhưng nàng cũng là người thông tuệ, sau khi ngạc nhiên lập tức liền lấy lại thái độ bình thường, không lộ nửa điểm kỳ lại.

"Ách! Là ngươi sao, Tiểu Thải cô nương!"

Đông Lai nhìn thấy Tiểu Thải, không khỏi ngạc nhiên.

Tiểu Thải cũng cảm thấy kỳ quái: "Làm sao, các hạ biết ta sao? Đúng rồi, các hạ quả thật có mấy phần quen thuộc, nói vậy chúng ta đã gặp nhau ở chỗ nào sao ."

"Ha ha, đúng vậy đúng vậy!"

Đông Lai gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Tiểu Thải cô nương có thể quên rồi, ta tên là Đông Lai, ta từng tại trong vạn bảo lâu của Lạc Nhật thành gặp được ngươi, lúc ấy cũng do ngươi tiếp đãi ta, chỉ là lúc đó ta không mua nổi... Sau đó thú triều kết thúc, ta tới vạn bảo lâu thì nơi đó đã đổi thành người khác rồi."

"Thì ra là khách cũ ở Lạc Nhật thành !"

Tiểu Thải giật mình nhận ra, trong mắt mang theo vẻ hồi ức: "Ngày đó thú triều vây thành, lâu chủ vì an toàn của chúng ta, tạm thời đóng cửa vạn bảo lâu, để chúng ta rút lui trước. Sau đó Lạc Nhật thành chuyển nguy thành an, liền phái nhân viên mới tới đó, còn ta thì ở lại Đông Lăng."

Đối với tình hình ở Lạc Nhật thành, Tiểu Thải cũng có nghe qua.

Nàng còn nghĩ Lạc Nhật thành lần đó tất nhiên dữ nhiều lành ít, không ngờ cuối cùng có thể lật ngược tình thế.

Đầu tiên là Thánh Địa đệ tử cùng tiên đạo tổng minh sứ giả hàng lâm, sau đó lại có yêu ma hiện thế... Mà điều khiến người ta quan tâm nhất, chính là một thiếu niên tên là Vân Phàm ngang trời xuất thế, chẳng những bức lui Thánh Địa đệ tử, còn tiêu diệt yêu ma, trở thành đệ nhất cường giả của Lạc Nhật thành, tán tu tự phát xây dựng Tiên Vũ minh, lại nhờ có hắn mà quật khởi.

Về cái tên Vân Phàm, Tiểu Thải tự nhiên cũng không xa lạ.

Ban đầu Vân Phàm đến vạn bảo lâu ở Lạc Nhật thành mua đồ, chính là Tiểu Thải tiếp đãi đối phương. Rồi sau đó thời điểm thủ thành, Tiểu Thải cũng ra sức vận hành, đem một lượng lớn đan dược bán ra cho đối phương.

Thật tình mà nói, Vân Phàm còn thiếu vạn bảo lâu một cái nhân tình.

Nghĩ đến Vân Phàm, Tiểu Thải không khỏi dò hỏi: "Đông Lai tiểu huynh đệ, ngươi đã từ Lạc Nhật thành mà đến, có biết tình huống bây giờ của Vân Phàm đạo hữu không?"

"Ngươi biết ca ca của ta..."

Vân Mục lời vừa khỏi miệng liền lập tức hối hận, đối phương là địch hay bạn còn không xác định, tùy tiện bại lộ thân phận của mình, chỉ mang đến phiền toái cho mình và người bên cạnh.

Tiểu Thải cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ kinh ngạc nhìn Vân Mục: "Vân Phàm đạo hữu là ca ca của ngươi? Tiểu muội muội, ngươi tên là gì?"

"..."

Vân Mục cúi đầu, yên lặng trốn phía sau Thiển Y.

Tiểu Thải tâm tư thông thấu, chốc lát đã hiểu suy nghĩ của tiểu cô nương này.

"Ba vị đạo hữu sáng sớm đã tới vạn bảo lâu, nói vậy hẳn là có gì muốn mua sao, mời vào bên trong!"

Trong lúc nói chuyện, Tiểu Thải giơ tay dẫn đường, mang theo Thiển Y ba người đi vào vạn bảo lâu.

...

Vạn bảo lâu, phong cách cổ xưa trang nhã, trang sức tinh mỹ.

Cả tòa lầu các chia làm ba tầng thượng trung hạ, lầu một là nơi tiếp đãi khách nhân bình thường, lầu hai để tiếp đãi khách quen, mà lầu ba chính là nơi tiếp đãi khách quý.

Bên trong phòng khách, Thiển Y ba người ngồi xuống, Tiểu Thải gọi người mang trà lên, sau đó mới hàn huyên tâm sự .

Sau một hồi nói chuyện, Tiểu Thải thẳng thắn nói: "Thiển Y đạo hữu, thật ra ta cùng với Vân Phàm đạo hữu chẳng qua mới gặp một lần, ban đầu hắn tới vạn bảo lâu để mua đồ, chính là do ta tiếp đãi . Nhưng ta đối với Vân Phàm đạo hữu làm hết sức khâm phục, cho nên mới hỏi, kính xin ba vị bỏ qua."

"Tiểu Thải cô nương khách khí..."

Thiển Y nhẹ nhàng nói: "Trên thực tế, chúng ta cũng đang tìm kiếm Vân Phàm, đáng tiếc đuổi theo tới tận nơi này, thủy chung không có tin tức. Về phần thân phận của Mục Mục, kính xin Tiểu Thải cô nương đừng tuyên dương ra ngoài, dù sao Vân Phàm đắc tội vớikhông ít người, trong đó bao gồm cả Thánh Địa."

Tiểu Thải lại cười nói: "Xin Thiển Y đạo hữu yên tâm, vạn bảo lâu chúng ta từ trước đến giờ chỉ làm ăn buôn bán, tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào ân oán, điểm này danh dự ắt phải có."

Dừng một lát, Tiểu Thải đột nhiên nghiêm mặt nói: "Thiển Y đạo hữu tới đây, không biết cần gì? Có gì cứ nói, Tiểu Thải sẽ làm hết sức."

"Ta muốn một con tiên linh, cực phẩm tiên linh."

Thiển Y vuốt ve trán của Vân Mục, thật lòng nói: "Mục Mục Trúc Cơ thượng phẩm, lại là thiên phú đặc thù, cho nên ta hy vọng có thể tìm một con tiên linh thích hợp."

"Trúc Cơ thượng phẩm, thiên phú đặc thù!"

Tiểu Thải kinh ngạc nhìn Vân Mục, sau đó thận trọng nói: "Cực phẩm tiên linh cũng không phải vấn đề, nhưng muốn tìm được tiên linh thích hợp lại không dễ dàng, không biết thiên phú thuộc tính của Mục Mục là gì?"

"Chuyện này..."

Thiển Y chân mày cau lại, có vẻ khó xử nói: "Mục Mục thiên phú thuộc tính có chút kỳ quái, ta cũng không thể nào xác định là thuộc tính gì, nếu có thể, ta hi vọng Tiểu Thải cô nương có thể đem cực phẩm tiên linh lấy ra, để cho Mục Mục lựa chọn."

"Nga! Không cách nào xác định thuộc tính sao?"

Tiểu Thải khẽ trầm ngâm, suy tư một chút.

Đang lúc này, lại có khách nhân vào vạn bảo lâu.

"Hạt Nữ! ?"

Trong tiếng kinh dị, một nam một nữ đi tới chỗ của Thiển Y.

Nghe được hai chữ " Hạt Nữ ", Thiển Y thân thể khẽ cứng ngắc, thần tình trên mặt ngược lại lạnh lùng, trong mắt hiện lên bi thương cùng hận ý. Tựa như hai chữ này đâm sâu vào trong lòng nàng vậy.