Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 4 - Chương 171: Xông vào




Ở phía bên kia của lôi uyên, người của Thánh Địa đang đứng sóng vai.

"Vốn chỉ muốn bắt giữ ngươi thôi, nhưng ngươi tự tìm đường chết, đúng là ý trời!"

Khương Thừa Tổ thu hồi lãnh kiếm thở dài khe khẽ.

Tiêu Dật Long hừ lạnh một tiếng, lộ vẻ bất mãn vô cùng: "Để cho tiểu tặc kia chết đơn giản như thế quả thật là dễ dàng cho hắn!"

Nam Cung Tầm lắc đầu, vẻ mặt đầy tiếc hận nói: "Không thể đích thân bầm thây tiểu tử kia ra vạn đoạn, quả thật đáng tiếc , nhưng đáng tiếc hơn là con lôi linh kia, cả người toàn là bảo vật, cứ như vậy rơi xuống lôi uyên rồi, thật phí của trời."

"..."

Tâm Vô Lệ cùng Tô Vô Kế, Nguyễn Tâm Oánh ba người riêng mình trầm mặc, thần tình trên mặt quái dị khó nói thành lời.

Khương Thừa Tổ thấy thế liền nhíu chân mày lại: "Vô Lệ sư tỷ, các ngươi làm sao thế? Vẻ mặt trở nên cổ quái như vậy, có vẻ không muốn để cho Vân Phàm người này chết đi sao?"

Không đợi Tâm Vô Lệ trả lời, Tô Vô Kế lắc đầu cười khổ nói: "Khương sư đệ quả thật không biết thôi, trên người Vân Phàm quả thật có bí mật , hơn nữa còn là bí mật cực kỳ kinh khủng, tin rằng các ngươi biết được cũng không nỡ để cho hắn chết đâu."

"Nga? !"

Khương Thừa Tổ ngạc nhiên, sau đó cười cười, có chút hiếu kỳ nói: "Không biết trên người Vân Phàm này có bí mật lớn gì, lại để cho Thánh tử Thánh nữ tiếc nuối đến vậy?"

"Là nghịch nguyên tiên trần!"

Tô Vô Kế cực kỳ tiếc hận nói: "Trên người hắn có phương pháp đề luyện nghịch nguyên tiên trần, đáng tiếc hiện tại đã hóa thành tro bụi rồi... Nhưng hắn lúc trước đã đem phương pháp đề luyện bán cho vạn bảo lâu, hơn nữa còn muốn mượn tay của vạn bảo lâu công cáo toàn thiên hạ."

"Thì ra là nghịch nguyên tiên trần!"

Khương Thừa Tổ khẽ nhíu kiếm mi, cố nén cảm xúc ba động nói: "Nghịch nguyên tiên trần đúng là thứ tốt, nhưng các ngươi thử nghĩ xem nếu Vân Phàm người này muốn công cáo toàn thiên hạ, như vậy chúng ta sớm muộn cũng sẽ biết mà thôi. Huống chi cơ duyên không đoạt được không được tính là cơ duyên, cho nên không cần tiếc nuối làm gì ."

"Đi thôi, sợi xích kia đã đứt rồi, đường này không thông thì chúng ta tìm lối khác."

Dứt lời, Khương Thừa Tổ bước dọc theo lôi uyên.

Những người còn lại nhìn chăm chú nơi Vân Phàm rơi xuống một lát, sau đó đi theo Khương Thừa Tổ.

...

————————————

"Ca —— "

Một tiếng hét vang lên, Vân Mục giật mình tỉnh giấc, chỉ thấy chung quanh tối đen như mực.

"Sao thế! ? Mục Mục..."

Phương Đồng vội vàng chạy vào trong phòng, dùng dạ minh châu chiếu sáng cả phòng.

Nhưng trong phòng không hề có thứ gì bất thường, chỉ có Vân Mục nằm úp sấp trên giường mà khóc.

"Mục Mục? Mục Mục đừng khóc, nói cho tỷ tỷ biết có chuyện gì xảy ra? Có ai bắt nạt ngươi sao! ?"

Phương Đồng vội vã bước tới ôm lấy Vân Mục, vừa trấn an vừa thăm hỏi.

Vân Mục lắc đầu, nức nở nói: "Đồng tỷ tỷ, ta vừa mơ thấy ác mộng, ca ca của ta cả người đầy máu, rất nhiều rất nhiều máu..."

Vừa nói đến đây, nước mắt trào ra rơi xuống.

Phương Đồng cảm thấy bất đắc dĩ, đành phải nhẹ giọng an ủi: "Nha đầu ngốc, sao có thể tin những chuyện trong mơ được? Hơn nữa không phải người già thường nói mơ hoàn toàn trái ngược với hiện thực hay sao! Nói không chừng, ca ca của ngươi ở trong động thiên bí cảnh đạt được vô số cơ duyên, sau đó chém giết vô số yêu ma, sau này hắn đi ra, sẽ vô địch thiên hạ ."

"Nhưng... Nhưng ta lo lắng."

Vân Mục cũng không vì lời của Phương Đồng mà cảm thấy vui vẻ, cảm giác lo lắng này nàng đã từng trải qua một lần, chính là thời khắc ban đầu Thanh Mộc thôn bị hủy, huynh trưởng gặp phải kiếp nạn.

"Đừng lo lắng, ngươi phải tin tưởng ca ca của mình, hắn sẽ sống sót trở về, sau đó ở bên ngươi vĩnh viễn."

Phương Đồng ôm chặt lấy Vân Mục, vỗ nhẹ lên lưng của nàng.

Tiểu cô nương khóc tới mệt mỏi, chỉ lát sau đã ngủ thiếp đi.

...

————————————

Ngoài hoàng thành, bóng đêm đen nhánh.

Đúng vào lúc này, một đạo thân ảnh màu đen lướt qua bầu trời đêm, hướng Hoàng thành chạy tới, tựa như muốn đi vào trong đó.

Đáng tiếc chính là hai đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện chặn đường của người này.

"Hắc hắc, đợi lâu như vậy, cuối cùng các hạ vẫn không nhịn nổi sao?"

Tiếng cười lanh lảnh vang lên, làm cho người ta nghe thấy mà run sợ.

"Các ngươi là ai?" Phương Lôi đứng tại chỗ, vẻ mặt ngưng trọng nhìn người vừa tới: "Chẳng lẽ các ngươi là người của Hắc Linh điện?"

"Xem ra các hạ cũng không ngu đâu, chúng ta chính là tả hữu hộ pháp của Hắc Linh điện đệ tứ đường, nhận được tin tức nói có một con chuột nhắt muốn đi mật báo, một mực chờ đợi ngươi ở đây, không ngờ năm ngày trôi qua mà ngươi vẫn không xuất hiện."

Người vừa mở miệng trước ngực thêu một đóa hỏa liên màu đen, trong đó có một chữ "Tả", chắc chắn là Tả hộ pháp không thể nghi ngờ.

Trong khi nói chuyện, hai người từng bước tiến tới gần, trường bào màu đỏ đen, trên đầu mang theo mũ và mặt nạ, làm cho người ta không nhận ra diện mục chân chính.

"Hừ!"

Phương Lôi từng bước lui về phía sau, cảnh giác đối phương cùng với chung quanh: "Lão phu có lẽ không phải đối thủ của các ngươi, nhưng các ngươi muốn ngăn cản ta sợ là không dễ như thế."

"Phải không? Không thử làm sao biết đợc! ?"

Tả hộ pháp vung tay triệu hồi một đoàn ngọn lửa, ném về phía Phương Lôi.

Hữu hộ pháp cũng không khách khí, ngự sử một cây hồn bảo như chiếc côn đập tới Phương Lôi.

Song phương đều là địch nhân sinh tử, tự nhiên không phải thăm dò, mà là dùng toàn lực, không đạt mục đích quyết không bỏ qua.

"Thình thịch!"

Một tiếng vang nhỏ, Phương Lôi đã biến mất, khó khăn lắm mới thoát khỏi công kích của đối phương.

"Hoàng thành hộ vệ, nhanh nhanh thông báo có ma đạo dư nghiệt ở trong bóng tối mưu hại căn cơ của Đại Càn! Lão phu có chuyện quan trọng bẩm báo Đại Càn Hoàng Đế!"

Tiếng hô rung trời, vang dội không trung của hoàng thành.

Tả hữu hộ pháp sắc mặt hơi biến, xuất thủ càng nhanh hơn!

...

————————————

Trên tường thành, một đội thủ vệ nhìn nhau trong mắt đầy kinh ngạc.

"Lại có người tranh đấu bên ngoài hoàng thành sao! Rốt cuộc là ai! ?"

"Nhìn trận thế này, hẳn là cường giả đứng đầu tiên đạo."

"Chúng ta có ra ngoài cứu người không?"

"Không được, vạn nhất hắn có âm mưu quỷ kế thì sao?"

"Nhưng là người này tự xưng có tình báo liên quan tới ma đạo dư nghiệt, nếu để hắn chết, bên trên chắc chắn sẽ không tha tội cho chúng ta!"

"Quên đi, chúng ta chỉ là con tốt nhỏ bé, những chuyện này không thể quyết định được, tốt nhất là truyền âm cho đội trưởng, thỉnh cầu chỉ thị."

...

Chúng hộ vệ mỗi người một câu, phía ngoài tranh đấu càng thêm kịch liệt.

Đối mặt với thế công của hai vị cửu tinh cường giả, Phương Lôi tựa như không còn sức lực phản kháng, mà hồn bảo phòng ngự mạnh nhất Phương gia đã cho cháu gái Phương Đồng, hắn chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm tránh né thế công của đối phương .

Công lâu tất phá, thủ lâu tất mất.

Không lâu sau, Phương Lôi bị hai người giáp công lộ ra sơ hở, nơi vai bị Hữu hộ pháp dùng hồn bảo công kích, thân thể mất đi thăng bằng, ngã xuống mặt đất.

"Đi chết đi!"

Tả hữu hộ pháp đồng lòng thi triển, sát ý đằng đằng ép về phía Phương Lôi, muốn dồn đối phương vào chỗ chết.

Thế công như vũ bão, một đạo uy áp từ trên trời giáng xuống.