Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 4 - Chương 168: Dị biến phát sinh




"Làm sao bây giờ! Một cái lôi uyên có chiều rộng như thế, chúng ta không biết bay, làm sao có thể vượt qua được?"

"Hoàng tộc nhất định biết điều này nhưng không nói, bọn họ muốn hại người ư!"

"Thật là khí tức khủng khiếp! Nếu không cẩn thận ngã xuống, sợ rằng xương cốt cũng biến thành tro bụi!"

"Nếu không quay lại theo đường cũ đi? Dù sao hiện tại không còn lôi đình, chắc chắn đi ra sẽ dễ hơn nhiều."

"Không được không được, thứ nhất quay lại sẽ mất khoảng mười ngày, đến lúc đó làm sao chém giết yêu ma? Dứt khoát nhận thua được rồi!"

"Không thể nói như vậy, dựa vào những thứ chúng ta lấy được trên đường, tuyệt đối không thua kém phần thưởng ban ra."

"Đúng đó, hiện tại đi ra ngoài cũng không chịu thiệt."

"Không thiệt cái rắm, các ngươi chỉ nghĩ đến ích lợi của mình, có nghĩ tới võ đạo số mệnh hay không? Chúng ta ra ngoài như thế, lúc trước ưu thế thật vất vả tích lũy cũng không còn, sau này võ đạo quật khởi thế nào?"

"Thế này cũng không được, thế kia cũng không được, các ngươi đưa ra biện pháp đi? Hay là trực tiếp nhảy vào lôi uyên, sau đó chết đi cho xong?"

"..."

Lôi uyên rộng khoảng trăm trượng, khó có thể vượt qua.

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết làm sao mới phải.

"Vân Phàm tông sư, ngươi đưa ra ý kiến đi, tất cả chúng ta sẽ nghe theo ngươi!"

Túc Không đã hoàn toàn bỏ qua quyết định của mình, đẩy Vân Phàm lên vị trí chủ đạo, các đại tông sư còn lại cũng tỏ thái độ nhất nhất nghe theo lời của Vân Phàm.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, tất cả võ giả đối với Vân Phàm vô cùng tán thành, tự nhiên sẽ không có bất cứ ý kiến gì.

"Chúng ta đi dọc theo lôi uyên xem xét trước, nếu có vị trí thích hợp, chúng ta có thể mượn dây thừng để vượt qua."

Vân Phàm sinh trưởng nơi sơn dã, lại trong Cấm Đoạn sơn mạch lịch lãm thời gian không ngắn, kinh nghiệm đối với dã ngoại tuyệt đối phong phú hơn mọi người, vì vậy hắn tương đối trấn định.

Mọi người thấy Vân Phàm có chủ ý của mình, nhất thời an định, đồng loạt tiếp tục đi dọc theo lôi uyên.

...

...

"Mau nhìn mau nhìn, nơi đó là không phải có thứ gì! ?"

Một võ giả lớn tiếng hô lên, tựa như phát hiện điều gì.

Mọi người vội vàng nhìn về phía trước, chỉ thấy cách đó không xa có một tấm bia đá khổng lồ, rộng khoảng ba trượng, cao khoảng mười trượng, bốn phương tám hướng, vô văn vô tự, bên trên có một sợi xích lớn cỡ hai người buộc vào, tú tích loang lổ, phảng phất chất chứa bao nhiêu năm tháng ăn mòn.

"Sợi xích trên tấm bia đá này nối tới bên kia của lôi uyên sao!"

"Ha ha, chúng ta có thể vượt qua được rồi!"

"Đừng mừng vội, vạn nhất tấm bia đá cùng xiềng xích đã bị hủy diệt thì làm sao?"

"Phải, chúng ta qua đó kiểm tra xem."

"Đi!"

Mấy tên võ giả dẫn đầu tiến lên, Vân Phàm cùng Túc Không đám người lần lượt đi đến dừng chân bên cạnh tấm bia vô tự kia.

"Ta tới xem xem!"

Túc Không vung quyền công kích bia đá, phát ra một tiếng trầm đục.

Tấm bia đá không nhúc nhích, thậm chí ngay cả một chút đá vụn cũng không xuất hiện. Ngược lại Túc Không bị lực phản chấn đẩy ra mấy bước.

Sau đó, Túc Không nhảy lêntrên tấm bia đá, hướng về phía xiềng xích công kích!

Xiềng xích mặc dù cũ kỹ rỉ sét, nhưng vẫn vô cùng bền bỉ.

"Hảo hảo hảo! Còn rất tốt!"

Túc Không lắc lắc nắm tay tê dại, vừa mừng vừa sợ, ít nhất vô tự bia cùng xiềng xích chắc chắn vô cùng, có thể sử dụng bình thường.

Mọi người thấy thế vui mừng quá đỗi, nhưng mọi người không vọng động, dù sao lôi uyên quá mức quỷ dị, cự ly rộng như thế, vạn nhất trên đường phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, cũng không thể coi thường được.

"Nếu không để ta đi trước thử xem! ?"

Túc Không do dự một lát, xung phong muốn đi trước dò đường, không ngờ Vân Phàm giơ tay ngăn cản.

"Túc Không tiền bối, để ta đi trước đi, nơi này ta có tốc độ nhanh nhất, lực lượng mạnh nhất, lại là tiên vũ đồng tu, nếu gặp phải nguy hiểm, ứng biến sẽ dễ dàng hơn mọi người."

Dứt lời, Vân Phàm trực tiếp nhảy lên xiềng xích, từng bước từng bước cần thận đi tới.

...

"Vù vù hô ~~~ "

Tiếng gió gào thét, xích sắt lay động.

Trên thiên không mưa lất phất màu xám, không khí trầm thấp, bên dưới thâm uyên điện quang lôi đình, hiểm nguy không thấy đáy.

Vân Phàm hạ thấp trọng tâm, cảnh giác quan sát tình huống chung quanh, một loại cảm xúc khác thường dâng lên trong lòng.

Loại cảm giác cổ quái này đến từ lôi uyên bên dưới, như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn.

"..."

Vân Phàm cau mày, nhưng cước bộ không ngừng, chẳng qua đem dây trói cột vào trên xích sắt phòng ngừa vạn nhất.

Kỳ quái chính là, Vân Phàm đi tới, trừ cảm giác quỷ dị ra, cũng không hề có nguy hiểm, vô cùng thuận lợi đi tới cuối của sợi xích.

Ở điểm cuối cùng, vẫn là một khối vô tự bia khổng lồ, chỉ là so sánh với tấm bia khi trước, chung quanh tấm bia này chất đầy xương trắng, khắp nơi chỉ thấy binh khí gãy nát, ngay cả vô tự bia chắc chắn vô cùng cũng khắc đầy dấu vết do binh khí lưu lại.

Lại là một nơi chiến địa thảm thiết, tựa như một bên muốn bảo vệ tấm bia này, còn bên kia muốn hủy diệt tấm bia.

Vân Phàm không biết nhiều về lịch sử, cũng không biết nơi đây từng phát sinh chuyện gì, hắn lẳng lặng trầm mặc chốc lát, sau đó lấy ra truyền âm loa đem tình huống bên này truyền âm cho mọi người.

...

Ở đầu này sợi xích, Túc Không cùng các võ giả lo lắng đợi chờ.

Qua một hồi lâu, rốt cục truyền đến tin tức của Vân Phàm.

"Túc Không tiền bối, ta hiện tại đã qua bên này, tạm thời không gặp phải nguy hiểm gì. Nhưng phía dưới lôi uyên giống như có vật gì đó, vô cùng nguy hiểm, cho nên các ngươi phải cẩn thận, có gì không đúng, lập tức trở về."

"Được, Vân Phàm tông sư yên tâm, chúng ta hiểu rồi."

Túc Không thận trọng gật đầu, sau đó để cho võ giả chung quanh chia làm ba nhóm, do sáu vị đại tông sư suất lĩnh, trước sau vượt qua sợi xích, còn có thể chiếu ứng lẫn nhau, mà Túc Không chính mình ở lại cuối cùng.

...

"Mọi người lần lượt đi qua!"

"Phía sau đu theo, đừng chen chúc, không phải sợ."

"Phía trước đừng nói chuyện phiếm, cảnh giác một chút, thời khắc chú ý tình huống chung quanh."

"Chú ý dưới chân, tăng nhanh cước bộ!"

...

Một đội ngũ mười người đã đi tới giữa sợi xích, xem ra có chút thuận lợi.

Chỉ là trên mặt Vân Phàm không có nửa điểm thoải mái, ngược lại ngưng trọng dị thường, tùy thời chuẩn bị tiếp ứng cho đội ngũ.

"Hô! Cuối cùng đã tới!"

"Hoàn hảo hoàn hảo, không có gì nguy hiểm, vừa rồi tim suýt rơi ra khỏi lồng ngực!"

Đội ngũ đầu tiên thuận lợi đi qua, kế tiếp là đội ngũ thứ hai.

...

"Nhanh lên nhanh lên! Phía sau đi liền vào!"

"Rất đơn giản nha, nhìn qua có vẻ hung hiểm, trên thực tế chỉ là vấn đề tâm lý thôi, chỉ cần định lực thâm hậu, hoàn toàn không cần sợ hãi."

"Hắc hắc, ngươi đừng nói đơn giản thế, vừa rồi sao ngươi không đi trước thử xem? Còn không phải sợ hay sao!"

"Thúi lắm, ta nhường cơ hội đó cho Vân Phàm tông sư biểu hiện thôi."

"Thôi đi, đừng có tự lừa mình dối người nữa!"

"Ha ha ha ha!"

Ở giữa sợi xích, mọi người vừa nói vừa cười, làm cho không khí thoải mái hơn không ít.

Túc Không đám người thấy đội ngũ thứ hai đã đi hơn phân nửa, không thấy bất kỳ nguy hiểm nào, đội ngũ cuối cùng cũng bước lên sợi xích.

Song đúng lúc này, dị biến đột nhiên phát sinh!

Phía dưới lôi uyên, lôi đình cuồng nộ, giống như thủy triều dâng lên, muốn đem mọi người cắn nuốt.