Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 4 - Chương 155: Phế tích chi thành




Có hoàng tộc dẫn đầu, những người khác cũng lần lượt đi theo.

Thánh Địa dẫn dắt tiên đạo thế lực dẫn đầu đi vào trong đó, tiếp theo là tán tu, cuối cùng mới đến võ đạo nhất phương.

Vân Phàm theo mọi người đi vào trong cổ trận, một cảm giác huyền diệu dâng lên, thân thể có chút nhẹ nhàng, thần hồn tựa như hư ảo, phảng phất dung nhập vào trong thủy triều, nhưng lại không có cảm thấy hít thở khó khăn.

Sau đó, Vân Phàm đem một giọt máu tươi bắn vào bên trong thủy tinh trụ, quả nhiên để lại một luồng thần niệm dấu vết, để hắn như thấy huyết mạch tương liên.

"Vù vù ~~~ ong ong ~~~ "

Khí toàn nghịch chuyển, không gian vặn vẹo .

Ký hiệu trong cổ trận lóe lên, quang mang đại thịnh, đem Vân Phàm cùng một đám võ giả bao phủ bên trong, theo không gian vặn vèo dần dần biến mất không thấy nữa.

...

Đợi sau khi mọi người rời khỏi, tranh hoàng điện cực kỳ rộng lớn chỉ còn lại Khương Thái Ất một người.

Hắn nhìn tử kim long ỷ lơ lửng giữa không trung, không khỏi suy nghĩ xuất thần.

Bao nhiêu người vì tranh đoạt long ỷ này mà cam tâm chịu nhục, lãnh huyết vô tình, mất hết nhân tính... Cuối cùng để cho chúng bạn xa lánh, sống quãng đời còn lại trong cô độc.

Cô gia quả nhân, chính là dùng để chỉ Hoàng Đế. Đồng thời với việc thừa kế vô thượng quyền lợi vinh quang, bọn họ thường thường cũng thừa nhận đau khổ mà thế nhân mấy ai hiểu được.

"Rất cô độc hay sao?"

Một thanh âm già nua nhàn nhạt vang lên phía sau lưng Khương Thái Ất, quay đầu nhìn lại, chính là hoàng tộc Lão tổ Khương Công Vọng.

"Bái kiến lão tổ tông."

Khương Thái Ất khom người thi lễ, sau đó lẳng lặng đứng yên.

Khương Công Vọng đi tới bên cạnh Khương Thái Ất, sóng vai cùng hắn, cũng xuất thần nhìn tử kim long ỷ, trong lòng tuôn trào ngàn vạn loại cảm xúc. Hắn cũng là người từng trải, làm sao không hiểu tâm tình của Khương Thái Ất hôm nay. Năm đó những người tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với hắn, hôm nay đã không còn một ai, thiên chi kiêu tử thuộc cùng thời đại, hôm nay tính toán cũng không còn mấy.

Nguyên nhân chính vì như thế, cho nên Khương Công Vọng vô cùng quý trọng mấy trăm năm tình nghĩa với Đậu Xuất, đáng tiếc biết được vị bạn tốt này thọ nguyên sắp hết, sau này trên con đường tìm kiếm trường sinh còn có ai sánh bước với mình?

"Trường sinh lộ, trường sinh lộ, tìm kiếm trường sinh không đường về. Hồng trần tam thiên phồn hoa gấm, cầu được tiên đạo có mấy người?"

Khương Công Vọng chợt nhớ tới một đoạn đồng dao khi còn bé nghe được, không tự chủ thuận miệng nói ra, vừa tang thương vừa ưu sầu lại mang theo bất chấp.

Lúc này, Đậu Xuất từ phía ngoài đại điện đi vào, vừa dịp nghe được Khương Công Vọng cảm khái, trên mặt lộ ra mấy phần thần sắc phức tạp.

"Hôm nay có rượu hôm nay say, quản chó gì nỗi sầu sinh tử ngày mai. Ngươi lão bất tử kia , tuổi đã một đống rồi, còn cho là mình phong lưu còn trẻ hay sao, ít ở chỗ này bi xuân thương thu đa sầu đa cảm đi."

Đậu Xuất nghênh ngang bước đến trước mặt Khương Công Vọng, lấy ra một cái hồ lô rượu hào sảng uống một hớp, sau đó đưa cho đối phương.

Do dự một lát, Khương Công Vọng lễ phép cự tuyệt: "Ta không thích nuốt nước miếng của người khác."

"Ngươi thật giỏi làm dáng, phí công của lão đầu tử."

Đậu Xuất hung hăng hướng về phía đối phương giơ ngón giữa, sau đó cầm lấy hồ lô rượu ngửa đầu mà uống.

Khương Thái Ất an tĩnh đứng ở bên, nhìn nhị lão cại cõ, phiền muộn trong lòng cũng giảm bớt mấy phần.

"Hai vị quả thật là hợp nhau, phần hữu nghị này đúng là làm cho người ta cảm động."

Trong lúc nói chuyện, Lãnh Vô Tình trực tiếp đi vào trong đại điện, Lãnh Vô Yên yên lặng đi theo sau.

Lãnh Vô Tình mặc dù nói là cảm động, nhưng mà trên mặt mang theo nụ cười đạm mạc.

Đậu Xuất sắc mặt nhất thời chuyển sang lạnh lẽo, hừ nói: "Ẻo lả, bớt giở trò âm dương quái khí đi, một tháng sau ngươi sẽ thấy rõ ràng, đến lúc đấy đừng khóc lóc."

"Lần này tiên vũ chi tranh, chiến thắng cuối cùng sẽ là Thánh Địa chúng ta."

Lãnh Vô Yên thanh âm lạnh như băng, trên trán lộ ra vô cùng tự tin.

Đậu Xuất cười hắc hắc nói: "Nếu như lão đầu tử nhớ không lầm, mấy trận trước đây Thánh Địa các ngươi cũng rất tự tin đúng không? Đáng tiếc cuối cùng không phải là bò lăn ra đất."

Lãnh Vô Tình cười đến: "Chỉ có người cười cuối cùng, mới là người chiến thắng. Không tới thời khắc đó, còn chưa biết ai hơn ai."

"Không sai! Không đến cuối cùng, thắng bại khó đoán, cho nên người cười chưa chắc là Thánh Địa các ngươi."

Đậu Xuất trả lời mỉa mai, một bước cũng không nhường.

Lãnh Vô Tình đã định liệu trước, cho nên không cũng không muốn đôi co, ngược lại thử dò xét nói: "Cấm Tiên Cốc hai đại võ vương, lần này làm sao để lão tửu quỷ nhà ngươi tới đây vậy? Hồng Đào lão nhân kia không phải lần trước bị thương còn chưa khôi phục chứ?"

"Thúi lắm!" Đậu Xuất chẳng thèm để ý nói: "Lão đầu tử một người tới là quá đủ rồi, Hồng sư huynh tự nhiên muốn trấn thủ Cấm Tiên Cốc, tránh để tiểu nhân thừa dịp chui vào."

"Lời này mà ngươi cũng nói ra miệng được sao?"

Lãnh Vô Yên không nhịn được chen lời nói: "Nếu như hai người chúng ta thật sự muốn làm gì, ngươi cho rằng chỉ dựa vào chút tài mọn của chính mình có thể ngăn được chúng ta ư?"

"Chúng ta có thể thử xem!"

Đậu Xuất mặt lộ dữ tợn nói: "Dù sao lão đầu tử sống không bao lâu nữa, nếu có thể kéo hai người các ngươi cùng đi, lão đầu tử coi như đã làm được việc tốt cho võ đạo."

"Được rồi được rồi, hai vị đừng cãi nhau nữa."

Khương Công Vọng thấy không khí quá mức căng thẳng, vội vàng khuyên bảo nói: "Tiên vũ chi tranh tự có định số, hai vị chờ đợi kết quả sau một tháng nữa đi."

"Hừ!"

Đậu Xuất đem mặt hất ra, tìm một chỗ ngồi xuống.

Lãnh Vô Tình ngăn cản Lãnh Vô Yên còn muốn tranh cãi tiếp, giống như trước lui sang một bên.

Song phương nhìn như bình tĩnh, trên thực tế vẫn cảnh giác đối phương lén làm trò gian lận.

Khương Công Vọng cùng Khương Thái Ất đưa mắt nhìn nhau, trong mắt chỉ thấy bất đắc dĩ.

...

————————————

Lưu quang nghịch chuyển, thời không biến hóa.

Vân Phàm cảm giác mình đứng trong hư không vô tận, chung quanh mình có tinh hà.

Tinh hà lưu động, từ một chỗ phiêu hướng tới một chỗ khác, không nhìn thấy khởi đầu, cũng không nhìn thấy kết thúc.

Vân Phàm đưa tay khẽ vợt, đem tinh thần trong tinh hà giữ tại lòng bàn tay.

Trong lúc đột nhiên, một cái niên kỉ hư vô phiêu miểu hiện lên, truyền vào trong đầu của Vân Phàm.

Năm tháng như trường hà, sinh linh ở trong đó, không biết từ nơi nào mà đến, không biết đi đến nơi nào.

Vận mệnh như tinh thần, sinh tử có định số, không biết ai là quá khứ, không biết ai là tương lai.

...

Hai câu nói đơn giản, nhưng đã trình bày rõ ý nghĩa của thời gian cùng vận mệnh, vừa hàm chứa vô cùng đạo lý, huyền diệu khó giải, tối tăm khó hiểu.

Vân Phàm không biết ý nghĩa của nó, cũng không hiểu nó ám chỉ điều gì, chỉ biết đem nó ghi khắc trong lòng.

Khẽ chuyển niệm, cảnh tượng chung quanh lần nữa biến hóa, Vân Phàm bỗng nhiên xuất hiện tại trong một tòa phế tích.

Thiên không mờ mờ tăm tối, trong ngoài trăm trượng chỉ thấy không khí âm trầm, trong không khí tràn ngập mùi vị mục nát ẩm thấp.

Đây là một tòa thành trấn đã bỏ hoang không biết bao nhiêu năm tháng, loáng thoáng có thể thấy được kiến trúc cổ xưa, khắp nơi đều hiện lên sự hiện diện của văn minh.

Thiên địa tựa như hoàn toàn tĩnh mịch, đè nén đến đáng sợ.

Trên trăm vị tu sĩ tề tụ cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh, tùy thời phát giác nguy hiểm xuất hiện.

"Vân Phàm tiểu tặc nạp mạng đi, lần này xem xem còn có ai tới cứu ngươi!"

Trong tiếng hét vang, một đạo thân ảnh lao tới Vân Phàm, không phải Tiêu Dật Long còn có thể là ai.

Lúc trước có Đậu Xuất cùng Bí Định Thiên đám người cản trở, Thánh Địa tự nhiên không làm gì được Vân Phàm, nhưng hiện tại đã vào trong động thiên bí cảnh, Thánh Địa tuyệt đối có thể đem Vân Phàm chém giết, hơn nữa sẽ không có ai ngăn cản.