Phía bắc Hoàng thành, Dưỡng Tâm viên.
Vân Phàm vừa về tới cửa biệt viện, thân ảnh nho nhỏ đã lao tới trong ngực của hắn.
"Ca, nhất định phải đi hay sao?"
Hai mắt Vân Mục đã đỏ bừng, hiển nhiên nàng vừa mới khóc.
Mặc dù Vân Mục không biết động thiên bí cảnh đại biểu cái gì, nhưng mà nàng từ trên nét mặt của người khác có thể cảm giác được hung hiểm bên trong, cho nên nàng không muốn Vân Phàm đi vào nơi đó.
Dĩ nhiên, mặc dù Vân Mục không muốn, nhưng nàng cũng không ngăn trở Vân Phàm. Nàng biết tính cách cùng tính tình của huynh trưởng, nếu như đối phương nhất quyết đi, ắt hẳn là có lý do, nàng khóc lóc yêu cầu đối phương ở lại chỉ càng làm khó cho hắn mà thôi.
"Thật xin lỗi Mục Mục. . . Thật xin lỗi. . ."
Thanh âm của Vân Phàm rất thấp rất nhỏ, trong lòng tràn đầy áy náy: "Ca ca đã đáp ứng chăm sóc ngươi, nhưng ta đã hứa với một vị bằng hữu, cho nên ta phải đi. . . Nhưng ta sẽ trở lại, nhất định sẽ trở lại."
Nhẹ nhàng vuốt ve đầu muội muội, Vân Phàm bỗng nhiên hỏi: "Cha mẹ tiểu mộc nhân còn có ở đây không?"
"Có."
Vân Mục dùng sức gật đầu, vội vàng từ càn khôn trạc lấy ra bốn người gỗ nhỏ đang mỉm cười, chính là Vân Phàm cả nhà bọn họ bốn người.
Phụ thân, mẫu thân, huynh trưởng, muội muội. . . trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười hạnh phúc.
Vân Phàm nhận lấy tượng gỗ, nhìn nụ cười quen thuộc mà xa lạ, không khỏi ngây dại . Hắn tựa như đã quên mất nụ cười của cha mẹ, quên mất nụ cười của bản mình. . . Thì ra chính mình từng cười rực rỡ đến như thế, hạnh phúc đến như thế.
Quá khứ cuối cùng là quá khứ, không bao giờ có thể trở về.
"Chi chi!"
Tiểu Hỏa Vân nhảy lên đến trên người Vân Phàm, kích động kéo hắn.
"Hỏa Vân, cám ơn ngươi đã thay ta chăm sóc cho Mục Mục, cám ơn."
Vân Phàm đem Tiểu Hỏa Vân ôm vào lòng, vỗ vỗ trấn an đối phương.
Có lẽ Tiểu Hỏa Vân trong mắt người khác thuộc về ngoại tộc, nhưng ở trong lòng Vân Phàm, Tiểu Hỏa Vân chính là huynh đệ ruột thịt của mình. Bởi vì là Vân Phàm đích thân mai táng mẫu thân của tiểu tử này, là Vân Phàm cứu sống tánh mạng của nó, cũng là Vân Phàm đặt tên cho nó.
. . .
. . .
Vân Phàm dẫn tay muội muội đi vào viện. Thiên Hà cùng Tạ Lạc Nhi đám người xúm tới, ngay cả đinh mục Thiết Đường của Phong Vũ lâu cũng ở nơi này.
"Các ngươi. . ."
Vân Phàm bỗng nhiên có chút nghẹn ngào, nhìn từng khuôn mặt quan tâm, hắn cảm giác mình không cô độc. Thì ra trong bất tri bất giác, chính mình lại có rất nhiều bằng hữu, những bằng hữu đối đãi chân thành.
Thiên Hà, lần đầu gặp gỡ, tính cách hèn yếu da mặt thật dầy, nhưng có nguyên tắc cùng giới tuyến của mình. Hôm nay đã là một nam tử biết chịu trách nhiệm.
Phương Đồng, tính cách tựa như tùy tiện, tình cảm trong lòng lại vô cùng tinh tế.
Đông Lai, bình thời trầm mặc ít nói, nhưng là người tâm địa thiện lương, chấp nhất kiên cường, có đôi lúc Vân Phàm ở trên người hắn thấy được thân ảnh của mình khi còn bé.
Tạ Lạc Nhi cùng Tống Tiểu Phong. Một người tuổi tuy nhỏ nhưng thiên tư thông minh, tính cách chững chạc, tính tình trầm tĩnh. Một người dễ dàng vọng động, nhưng chính trực dũng cảm. Hai người bọn họ đang mang huyết hải thâm cừu, thống khổ cùng đau khổ cũng không ít hơn so với Vân Phàm.
Thiết Đường, bộ dạng hài hước, lời nói khoa trương. Trên thực tế đối diện với đại sự lại thận trọng nghĩa khí.
Thiên Âm lão quái, vốn là người vì tư lợi, âm hiểm xảo trá, nhưng bởi vì quan hệ vi diệu cùng Tống Tiểu Phong mà dần dần thay đổi.
Vạn Vĩnh Niên, đàng hoàng cẩn thận, mặc dù bị ích lợi khu sử mới làm cho hắn đến gần Vân Phàm, nhưng hắn quả thật chân tâm thật ý trợ giúp quá Vân Phàm, giữa bọn họ không còn là giao dịch, còn có tình nghĩa cùng chung hoạn nạn.
Còn có Lam gia tỷ đệ, hai đứa nhỏ thông minh này có chút nghịch ngợm, có chút ngây thơ, thường xuyên làm cho mọi người vui vẻ.
. . .
Mỗi người có mặt nơi này, đến từ thiên nam địa bắc, bởi vì Vân Phàm mà tụ chung một chỗ, đây là duyên phận hiếm thấy, vô cùng đáng quý.
Trên thực tế, mỗi người bọn họ đều có ưu điểm cùng khuyết điểm của mình, nếu như mọi người chỉ chăm chăm soi vào khuyết điểm của đối phương, có lẽ bọn họ sẽ không trở thành bằng hữu, sẽ không đi cùng một con đường.
Không có quá nhiều lời nói, chỉ có yên lặng quan tâm cùng chúc phúc.
Vân Phàm chăm chú quan sát mỗi người, hắn phải nhớ kỹ mặt mũi của bọn họ, cho dù chết đi cũng không muốn quên.
"Lão Đại, nhanh tới nội viện đi, còn có người đang đợi ngươi đó."
Thiên Hà cố ý trêu ghẹo, những người chung quanh không khỏi nở nụ cười, chỉ là nụ cười này mang theo thiện ý.
Vân Mục cũng tựa như đã hiểu, yên lặng đi tới bên cạnh Phương Đồng, để cho Vân Phàm một mình rời đi.
Thiết Đường nhìn bóng lưng của Vân Phàm, há miệng muốn nói lại thôi, trong lòng không khỏi ngầm thở dài. Có chút duyên phận, mặc dù tốt đẹp, đáng tiếc nhất định không cách nào nở hoa kết quả.
. . .
. . .
Đình viện thanh u, lá cây khô vàng.
Cảnh sắc này luôn lộ ra sầu não.
Thiển Y lẳng lặng đứng dưới tàng cây, tiện tay nhặt lên một mảnh lạc diệp, cảm thụ được tiết trời mùa thu mát mẻ.
Tiếng bước chân quen thuộc truyền đến, Thiển Y ngẩng đầu nhìn lại, hai mắt không linh mang theo một tia ba động.
"Nhất định phải đi sao?"
Câu hỏi đồng dạng, quan tâm đồng dạng, nhưng lại làm Vân Phàm xúc động tâm tư, hắn bỗng nhiên có vọng động trốn tránh không muốn đi, nhưng lời hứa của hắn, ý chí của hắn, tâm niệm của hắn, không cho phép hắn lùi bước.
"Phải, phải đi."
Tựa như đã sớm dự liệu được câu trả lời của Vân Phàm, Thiển Y cũng không hề bất ngờ: "Yêu ma thật ra cũng không khó giết, khó nhất chính là ma độc."
Vân Phàm thật tâm gật đầu: "Ta có biện pháp chắc chắn."
Thiển Y bỗng nhiên cười: "Đúng vậy a, tiểu nữ tử thiếu chút nữa đã quên mất, Vân Phàm tông sư chính là đại anh hùng cứu vớt cả Lạc Nhật thành."
Dừng một lát, Thiển Y lại thận trọng hỏi: "Nhưng như lời ngươi nói thiên phú quang thuộc tính thi triển Hồi Quang thuật, có thể ức chế ma độc, rốt cuộc có mấy phần nắm chắc? Nếu quả thật là vậy, vì sao mấy ngàn năm qua không ai phát hiện?"
Vân Phàm nhíu mày nói: "Đây chỉ là phỏng đoán của ta, ta cũng không chắc chắn điều gì, dù sao thời gian ta tu hành rất ngắn, rất nhiều chuyện cũng không rõ lắm, cho tới bây giờ còn bao giờ gặp tu sĩ thiên phú quang thuộc tính."
"Ngươi dĩ nhiên là không gặp được."
Thiển Y thở dài nói: "Từ xưa đến nay, tu sĩ thiên phú quang thuộc tính rất ít người đạt tới thành tựu cao, cho nên đại đa số mọi người bị các đại thế lực trục xuất đến rừng sâu núi thẳm, để đi đào khoáng, để tới dò đường. Hồi Quang thuật có lẽ thật có thể ức chế ma độc, nhưng chắc là liên quan tới tu vi, không có mấy vị tiên sĩ thiên phú quang thuộc tính có thể có thành tựu như vậy, cho nên không người nào phát giác mà thôi."
Nói tới đây, Thiển Y hơi kích động nói: "Nếu như phương pháp của ngươi thật sự có tác dụng, vô luận đối với tu sĩ hay là nhân tộc, đều có được ý nghĩa vô cùng khổng lồ, nói không chừng lần sau ma họa phủ xuống, nhân tộc chúng ta có thể bảo tồn được thêm không ít."
"Phải."
Vân Phàm gật đầu, tựa như cũng không có quá nhiều vẻ mừng rỡ.
Tiên vũ chi tranh lần này để cho hắn thấy được rất nhiều, Thánh Địa cao cao tại thượng, mâu thuẫn giữa người với người, lục đục giữa các thế lực, một khi tai kiếp phủ xuống, sẽ riêng mình sụp đổ, không thể nào đồng tâm hiệp lực, mặc dù có nhiều thủ đoạn hơn nữa lại có tác dụng gì.
Thiển Y cảm ứng được tâm tình của đối phương, cũng chỉ trầm mặc.