Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 4 - Chương 15: Ba bộ truyền thừa




"Đây là gì! ?"

Nhìn ba miếng tinh thể trong tay, Lãnh Thiền Tử dùng thần niệm dò xét, bỗng nhiên sắc mặt cuồng biến!

"Đây... Đây là..."

Lãnh Thiền Tử hai gò má đỏ bừng, hô hấp dồn dập, tâm tình kích động khó lòng kiềm chế.

Có thể để cho một vị cửu tinh cường giả trở thành thất thố như vậy, có thể hiểu được tinh thể kia chắc chắn rất bất phàm.

Năm vị tiên đạo cường giả vội vàng chạy tới, thần niệm dò xét tinh thể, lập tức sắc mặt đại biến, thậm chí thân thể không tự chủ được mà khẽ run rẩy.

Không sai, ba miếng tinh thể này không phải thứ gì khác, đúng là thượng cổ truyền thừa bọn hắn tha thiết ước mơ, phân biệt là « Ngũ Hành Chân Giải » , « Vấn Đạo Thiên Chương » , « Đại Hành Diệu Ngôn Lục » .

Ba bộ truyền thừa tồn tại trong tinh thể này, không có phương pháp tu hành cụ thể, nhưng trình bày những huyền bí trong quá trình tu hành, miêu tả sự huyền diệu của bản nguyên, từ Trúc Cơ đến khi trở thành Thánh Linh... Mặc dù không phải là tiên đạo công pháp, nhưng trong suy nghĩ của Lãnh Thiền Tử đám người, so với các loại công pháp khác giá trị hơn nhiều.

Dù sao tiên pháp là vật chết , truyền thừa cảm ngộ mới là vật sống .

Trên thực tế, thuở sơ khai của tiên đạo truyền thừa, cũng không có công pháp tu hành thực tế, mà thông qua một chút tàn thiên cảm ngộ, huyền diệu chi văn, cảm ngộ mà thành. Chỉ có chân chính đại đạo pháp môn, mới được xưng tụng là truyền thừa.

Cũng giống như thủy bổn nguyên, có thể biến hóa thành sông lớn biển rộng, cũng có thể biến hóa thành thiên đào vạn thủy hoặc ngưng kết thành băng.

Cho nên, ba bộ truyền thừa này đối với tán tu mà nói, giá trị không thể dò xét nổi, tùy tiện một bộ lưu truyền ra ngoài cũng gây nên một hồi tranh đoạt, bao gồm tiên đạo thế gia, bao gồm cả tiên đạo lục tông.

Dĩ nhiên, giống như Thánh Địa, bản thân cũng không thiếu truyền thừa, tự nhiên cũng không quá quan tâm, cùng lắm là chính là thác ấn một phần, thu nhận sử dụng.

Mà ba miếng truyền thừa chi tinh, chính là Vân Phàm nhờ Tạ Lạc Nhi thác ấn phục chế , là trọng yếu truyền thừa của Giản tộc.

Mặc dù Tạ Lạc Nhi đám người rất khó hiểu hành động của Vân Phàm, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn ủng hộ.

Bọn họ tin tưởng, Vân Phàm làm như thế nhất định có đạo lý của hắn. Huống chi, truyền thừa vốn là nhờ sự trợ giúp của Vân Phàm mà lấy được, vô luận Vân Phàm muốn sử dụng thế nào, bọn họ cũng sẽ không có ý kiến.

...

"Vân Phàm tông sư, ngươi... Ngươi có ý gì?"

Lãnh Thiền Tử thanh âm rung động, thân thể run run. Từ ban đầu hùng tâm bừng bừng, sau đó nản lòng thoái chí, hiện tại đối diện với hạnh phúc từ trên trời rơi xuống, hắn cảm giác tâm chí mình tựa như khó có thể thừa nhận.

Những tiên đạo cường giả khác nhìn chằm chằm vào Vân Phàm, không biết nên nói cái gì.

Chung quanh tán tu cùng Lam gia thương đội cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ biết nhìn chằm chằm vào bọn họ .

Mà ngược lại Thiên Hà đám người, tựa như sớm biết tính toán của Vân Phàm, bình tĩnh đứng tại nguyên chỗ, không cảm thấy ngoài ý muốn.

Trên sơn đạo đột nhiên trầm tĩnh, không khí quỷ dị khó nói thành lời.

"Lãnh tiền bối..."

Vân Phàm đột nhiên mở miệng, Lãnh Thiền Tử tinh thần rung lên: "Vân Phàm tông sư xin nói."

"Thuở sơ khai của nhân tộc, sinh tồn vốn dĩ khó khăn, cho đến khi nhân tộc tiền bối sáng chế ra tu hành phương pháp, chẳng những không tàng tư, ngược lại chia sẻ với mọi người, hi vọng người người trong thiên hạ đều như long, mới có quật khởi sau này. Sau đó, Thánh Địa giảng đạo thiên hạ, mới có tiên đạo hưng thịnh..."

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Vân Phàm liếc qua chung quanh tán tu nói: "Ba miếng tinh thạch này chính là thượng cổ truyền thừa chúng ta tìm được dưới địa cung, phía trên ghi lại rất nhiều thượng cổ tu hành bí quyết cùng cảm ngộ... Ta hiện tại giao cho các ngươi, hi vọng đúng như các ngươi đã nói, tất cả tán tu trong thiên hạ đều có thể xem được."

"Chỉ... Chỉ đơn giản như vậy?"

Lãnh Thiền Tử thanh âm khàn khàn, nói chuyện cũng không thuận lắm.

Vân Phàm lẳng lặng gật đầu, không muốn nhiều lời nữa.

Đơn giản?

Đúng vậy, nói thì đơn giản, làm cũng không khó khăn, nhưng thật sự có mấy người dám làm như thế?

【 Thánh Địa 】 trên phiến đại lục này có địa vị cao thượng, cơ hồ nắm toàn bộ thiên hạ trong tay, mà phần lớn tiên đạo truyền thừa đều dưới sự khống chế của Thánh Địa, muốn thành tựu tiên đạo đỉnh phong, chỉ có đi Thánh Địa, chỉ có thể tới Thánh Địa.

Mỹ kỳ danh viết, duy trì trật tự, chớ lấy loạn đạo.

Nói đúng là, duy trì thiên hạ chánh đạo, không để cho tà ma ngoại đạo hoặc những người tâm thuật bất chánh, tu tập được cao thâm tiên đạo phương pháp.

Không hề khoa trương mà nói, Thánh Địa nắm vận mệnh của tất cả tiên đạo tu sĩ trong tay .

Mà Lãnh Thiền Tử đám người xem ra, hành động của Vân Phàm lúc này đang khiêu chiến uy nghiêm của Thánh Địa, khiêu chiến truyền thống quy tắc.

...

Lãnh Thiền Tử từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần, hướng về phía Vân Phàm trịnh trọng một xá: "Vân Phàm tông sư xin yên tâm, hôm nay có nhiều người ở đây như vậy, lão phu coi như là có gan lớn bằng trời, cũng tuyệt không dám tham ô! Hơn nữa lão phu bảo đảm, trong vòng nửa tháng, ba bộ truyền thừa này tuyệt đối truyền khắp mỗi một nơi hẻo lánh cyả Đại Càn, trong vòng nửa năm truyền khắp cả Thánh Linh đại lục."

"Muốn sống có tôn nghiêm, thì phải không ngừng vươn lên, mà không phải dựa vào sự trợ giúp hoặc thương hại của người khác."

Vân Phàm nhìn chúng tán tu một cái thật sâu, sau đó dẫn theo Thiên Hà đám người rời đi.

Tán tu tự động đem đường tránh ra hai bên, không có ai ngăn trở.

...

...

"Lão Đại, ngươi thật sự tin tưởng bọn họ sẽ đem truyền thừa công khai ra ngoài sao? Nói không chừng chính bọn hắn giấu diếm đi len lén tu luyện."

Thiên Hà vừa đi vừa hỏi, rất không yên lòng.

Phương Đồng tiếp lời: "Chắc không đâu, nhiều người như vậy quan sát, bọn nếu họ dám dấu riêng, tuyệt đối bị sẽ bị vô số tán tu đuổi giết tới chân trời góc biển."

"Lòng người khó đoán, nước biển khó đong, ai biết trong lòng hắn nghĩ điều gì."

Thiên Hà bĩu môi, nhìn Vân Phàm, tựa như rất muốn biết ý nghĩ trong lòng đối phương.

Rõ ràng từ lúc bắt đầu Vân Phàm có thể đưa truyền thừa ra ngoài, nhưng lại một đường đại khai sát giới. Rõ ràng có thể trực tiếp đưa truyền thừa cho Lãnh Thiền Tử đám người, nhưng lại đánh bại tất cả rồi mới ngừng lại.

Thiên Hà âm thầm oán thầm, chẳng lẽ Vân Phàm lão Đại đầu óc không bình thường, có khuynh hướng bạo ngược?

"Ở quê của ta, có một cái chuyện xưa như này..."

Vân Phàm nhẹ nhàng kể lại: "Có một vị đại tài chủ, vì tư lợi, thích chiếm tiện nghi. Đến một ngày hài tử của hắn bị bệnh, vô luận chữa thế nào cũng không chữa khỏi. Lúc này, vị tài chủ kia nghe lời đồn đãi, cảm thấy do mình thất đức mà ảnh hưởng tới con mình, cho nên hắn mỗi ngày đều yêu cầu mình làm một chuyện tốt, để tích lũy công đức..."

"Ách! Sau đó thì sao?"

Thiên Hà đám người nghe xong cảm thấy mơ hồ, vội vàng hỏi tiếp.

Chỉ nghe Vân Phàm tiếp tục nói: "Lúc ban đầu, vị tài ông kia chẳng qua là trang mô tác dạng, ngày làm việc thiện, tâm quên việc ác... Sau đó hắn dần dần làm việc tốt như một thói quen..."

Chuyện xưa nói tới đây liền không nói tiếp, mọi người như có điều suy nghĩ gật đầu, trong lòng hiểu thêm được một chút.

Không quản Lãnh Thiền Tử đám người có mua danh chuộc tiếng hay không, hoặc ra vẻ đạo mạo, hay thật sự lòng dạ rộng lớn... Chỉ cần bọn họ có thể kiên trì lấy tán tu làm niệm, đây chính là đại công đức.

Mà Vân Phàm sở dĩ ra tay đánh bại bọn họ, chính là muốn lấy võ lực cường đại chèn ép tà niệm trong lòng tán tu.

Chỉ cần Lãnh Thiền Tử đám người nghĩ tới trên đỉnh đầu còn có ánh mắt của Vân Phàm đang soi xét, bọn họ nhất định sẽ làm tốt việc này.

Có đôi khi, một chuyện xưa rất đơn giản lại bao hàm rất nhiều đạo lý.