Huyết sắc đầy trời, ngưng tụ thành kết giới.
Toàn bộ Lạc Nhật thành lâm vào trong hỗn loạn, chỉ có cửa nam hoàn toàn yên tĩnh.
Bị Vân Phàm mạnh mẽ đánh nát hồn khí và tiên linh, thần hồn của Tiêu Dật Long cũng trọng thương nặng nề, bộ dạng lớn lối nhất thời yên diệt, nếu không phải Văn Nhân Nguyệt Cầm đỡ hắn, sợ rằng giờ phút này hắn đã kiệt sức mà lăn ra rất.
Không người nào nghĩ tới, chuyện phát triển tới mức thế này. Hai vị đệ tử Thánh Địa lại bị một thiếu niên ép tới mức chật vật như thế, mà nguyên nhân đều vì bọn hắn khinh người quá đáng đưa đến, thế sự đúng là khó liệu!
So sánh ra, Vân Phàm mặc dù cả người đầy vết thương, máu nhuộm đỏ y phục, nhưng hắn lại đứng rất thẳng, chưa bao giờ cúi đầu.
Vội vàng ăn hai viêb đan dược, Tiêu Dật Long sắc mặt trở nên hồng nhuận, khí tức trên người từng điểm từng điểm tăng cường, chẳng qua là ý sợ hãi trong mắt không giảm chút nào, nhìn thẳng Vân Phàm, trong lòng tràn đầy oán độc.
. . .
"Ngươi làm như vậy, có đáng giá không?"
Một người xuất hiện tại bên người của Vân Phàm, chính là người vừa đỡ hắn: "Ngươi tu luyện chính là Đại Diệt Thần Văn sao? Đại Diệt Thần Văn từ trước tới giờ không phải là công pháp, mà là một loại huyết mạch cấm kỵ, thi triển một lần, sẽ tự thiêu đốt thọ nguyên của mình, các loại thiên tài địa bảo cũng khó có thể đền bù. Võ giả chúng ta tuổi thọ đã không dài, cho nên từ xưa tới nay các võ giả tu luyện bộ công pháp này, thường thường không thể nào thừa nhận lực lượng cấm kỵ, cuối cùng ôm hận mà chết, không nghĩ trên thế gian này còn có người dám tu luyện công pháp này."
Dừng một lát, người này tiếp tục hỏi: "Ngươi chỉ vì tranh giành nhất thời, cưỡng ép thi triển cấm kỵ, ngươi nghĩ có đáng giá không?"
". . ."
Vân Phàm hai mắt đỏ ngầu, mái tóc huyết sắc từng điểm từng điểm tán lui.
Hắn không trả lời vấn đề của đối phương, bởi vì hắn tranh giành không phải nhất thời, mà chính là công lý trong tâm. Không có thứ gì gọi là đáng giá hay không, chẳng qua hắn cảm giác mình muốn làm, vậy thì sẽ làm như thế. Về phần Đại Diệt Thần Văn có thể tổn hại tới bản thân, ngay từ trước đây rất lâu hắn cũng đã đoán được mơ hồ. Trên thế gian này không có cường đại vô duyên vô cớ, mọi loại lực lượng bộc phát đều phải trả giá thật nhiều, chỉ là cái giá của môn công pháp này lại kinh khủng hơn nhiều so với suy nghĩ của bao người.
Đây mới thực sự là liều mạng, là một tuyệt lộ không thể nào quay đầu lại.
"Ngươi, là ai?"
Thanh âm của Vân Phàm khàn khàn, từng chữ thốt ra giống như dùng hết toàn bộ lực lượng.
Người này bỗng nhiên cười một tiếng nói: "Tại hạ Dương Tiếu Thiên, ngươi không biết ta, nhưng ta đã nghe nói về ngươi. Ngươi tên là Vân Phàm, dùng sức một mình, tự mình thủ vững cửa thành khuyết khẩu, còn cứu hơn ngàn tán tu, thật là bản lãnh! Thật là khí phách!"
". . ."
"Theo ta được biết, võ đạo ý chí của ngươi chẳng những vượt xa võ đạo tông sư bình thường, hơn nữa còn là tiên vũ đồng tu, cho nên ta muốn tìm ngươi luận bàn một chút. Dĩ nhiên, hết thảy đều chờ ngươi khôi phục rồi mới nói."
"Tốt."
Vân Phàm trả lời vô cùng dứt khoát, nhưng Dương Tiếu Thiên không hề cảm thấy bất ngờ, bởi vì hắn biết, võ giả chân chính chỉ có thể tôi luyện ở trong chiến đấu mới tiến bộ nhanh chóng. Rất rõ ràng, Vân Phàm là một võ giả chân chính, hoặc là nói hắn có một viên võ giả chi tâm chân chính.
"Thống khoái! Người luyện võ thì phải như thế!"
Dương Tiếu Thiên trên mặt khó nén vẻ hưng phấn, ngay sau đó quay qua Tiêu Dật Long sư huynh muội: "Thánh Địa đệ tử sao? Vị tiểu huynh đệ này mọi chuyện để Dương Tiếu Thiên ta tiếp nhận, sau này nếu có gì khó chịu cứ tới tìm ta, tùy thời đợi đại giá."
Dứt lời, Dương Tiếu Thiên tiến lên một bước, đứng chắn trước người Vân Phàm.
. . .
Đột nhiên xuất hiện chuyện này, làm cho mọi người không hiểu thế nào.
Tiêu Dật Long bình phục tâm tình, chân mày không khỏi cau chặt: "Ngươi không phải người của võ đạo tổng minh? Võ đạo tổng minh không có nhân vật như ngươi, cũng không dám quản chuyện của Thánh Địa. . . Chẳng lẽ, ngươi là từ Cấm Tiên cốc ra sao? !"
"Cấm Tiên cốc! ?"
Văn Nhân Nguyệt Cầm cả kinh, trong mắt lộ ra nét kiêng kỵ thật sâu!
Tiêu Dật Long trầm giọng nói: "Cho dù ngươi là người của Cấm Tiên cốc thì thế nào, Thánh Địa tự có quy củ của Thánh Địa, các hạ đừng mong quản quá nhiều chuyện? Người này cả người tà dị, rõ ràng là tà ma hóa thân, cho dù hôm nay Tiêu mỗ trừ không được hắn, ngày sau cũng muốn đem tên của hắn đề lên Loạn Ma bảng! Để cho thiên hạ chánh nghĩa chi sĩ cùng chung sức ra tay, người người đều có thể diệt trừ!"
"Hắc hắc, tà ma? Ngươi lại còn dám nói võ giả tu luyện Đại Diệt Thần Văn là tà ma sao? Còn muốn đề lên Loạn Ma bảng?"
Dương Tiếu Thiên bỗng nhiên nở nụ cười, trong mắt tràn đầy khinh thường: "Xem ra các ngươi cũng không phải là đệ tử trọng yếu của Thánh Địa, ngay cả chút kiến thức cũng không có, trở về hỏi kỹ trưởng bối Thánh Địa các ngươi đi! Lại còn dám nói võ giả tu luyện Đại Diệt Thần Văn là tà ma? Dương mỗ thấy tâm tính của các ngươi, ngay cả tà ma cũng không bằng!"
"Ngươi. . ."
Văn Nhân Nguyệt Cầm đang muốn quát mắng, Tiêu Dật Long giơ tay lên ý bảo nàng tỉnh táo.
"Ong ong ông ~~~ "
Đúng vào lúc này, bầu trời bao la vốn dĩ mờ mờ truyền đến trận trận ba động.
Ngay sau đó, một gương mặt khổng lồ xuất hiện trên huyết sắc kết giới, thỉnh thoảng dữ tợn đáng ghê tởm, thỉnh thoảng kinh khủng điên cuồng!
"Kiệt kiệt kiệt kiệt ~~~ "
Trong tiếng cười quái dị, gương mặt ngưng tụ thành hình, đó là loài người mặt mũi: "Rất tốt rất tốt! Nhiều huyết thực như vậy, nhất định có thể đào tạo ra rất nhiều ma chủng, kiệt kiệt kiệt kiệt ~~~~ "
Nghe được thanh âm u ám trên trời, mọi người phía dưới nhất thời dựng tóc gáy, sống lưng lạnh lẽo.
"Đây. . . là thứ gì? ! Cảm giác thật khủng khiếp!"
"Không biết a! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? !"
"Yêu ma! Nó hình như là yêu ma!"
"Cái gì! ? Làm sao lại có yêu ma xuất hiện! ? Yêu ma không phải là bị phong ấn ở nơi sâu nhất trong Cấm Đoạn sơn mạch sao! ?"
"Mọi người không lo lắng, có đệ tử Thánh Địa ở chỗ này, chúng ta căn bản không cần e ngại yêu ma!"
"Không sai không sai, may còn có đệ tử Thánh Địa, nghe nói bọn họ có thủ đoạn đối phó yêu ma rất giỏi!"
"Mọi người ổn định, ổn định trước, chờ đệ tử Thánh Địa tới xử lý."
. . .
Trên tường thành, sau một hồi náo động mọi người dần dần khôi phục lại bình tĩnh.
Thánh Địa luôn luôn coi trừ ma vệ đạo là nhiệm vụ của mình, có chức trách diệt trừ tà ác, tự nhiên có biện pháp đối phó với yêu ma....
Nhưng khi Tiêu Dật Long thấy gương mặt khổng lồ giữa bầu trời, đột nhiên nhớ tới một truyền thuyết vô cùng kinh khủng!
"Đó. . . Đó là huyết luyện thương khung!"
Tiêu Dật Long sợ hãi rống to, trên mặt lộ vẻ vô cùng kinh hãi.
"Sư huynh, huyết luyện thương khung là cái gì?"
Văn Nhân Nguyệt Cầm thấy sư huynh phản ứng như thế, cũng thấy khẩn trương hơn. Có thể làm cho một vị cửu tinh cường giả e ngại, có thể thấy được trên trời kinh khủng đến cỡ nào!
"Huyết luyện thương khung là ma đạo cấm chế!"
Tiêu Dật Long thanh âm khẽ run: "Chúng ta không thể ở lại nơi này, phải nhanh chóng rời đi, nếu không chúng ta đều phải chết. . . Không! Có lẽ so với chết còn đáng sợ hơn, chúng ta sẽ trở thành ma vật không có linh trí, trọn đời không thể siêu sinh!"
"Vậy. . . người nơi này làm sao bây giờ?"
"Quản sống chết của bọn chúng làm gì! Một đám tiện chủng, tất cả đều đáng chết! Chúng ta phải nhanh chóng trở về báo cáo tình huống, nơi này sắp trở thành ma huyệt, không phải chuyện chúng ta có thể xử lý."
Lời còn chưa dứt, Tiêu Dật Long vội vàng lấy ra một cái vân thuyền lơ lửng giữa không trung, ngay sau đó lôi Văn Nhân Nguyệt Cầm trốn vào trong đó.
"Sưu!"
Một đạo huyền quang lóe lên, vân thuyền khai mở huyết sắc kết giới phá không rời đi!