Bên trong nhà gỗ, yên tĩnh không tiếng động.
Trầm mặc một hồi, Vân Phàm chậm rãi mở miệng nói: "Tà Thần, ma độc vô cùng nguy hại, nếu như ngươi có biện pháp, xin nói cho ta biết."
"Vân Phàm tiểu tử, ngươi như thế có tính là lo chuyện bao đồng quá mức hay không?" Tà Thần thanh âm chuyển thành giễu cợt nói: "Ngươi không trúng ma độc, lại không nguy hiểm tới tánh mạng, những người khác sống chết ra sao liên quan cái rắm gì tới bổn tôn hả!"
"..."
Vân Phàm không nói, hắn biết mình không có tư cách thương hại người khác, càng không có tư cách nói tới trái phải rõ ràng. Hắn từ trong xương cốt vẫn là thuần phác, hắn vẫn thiếu niên đơn giản chân thành như lúc ban đầu, hắn không muốn giết người, không thích bi thương, hắn chỉ hi vọng tốt đẹp, hi vọng vui vẻ, mặc dù chính mình không thể nào vui vẻ, hắn cũng hi vọng người bên cạnh có thể vui vẻ .
Cho nên, hắn hy vọng có thể trợ giúp những người có thể trợ giúp, giúp đỡ những người đáng giá để giúp.
"Ngươi muốn thế nào mới chịu nói đây?"
Vân Phàm không phải lần đầu tiếp xúc với Tà Thần nữa, hắn vô cùng rõ ràng tính tình cùng phẩm tính của đối phương . Đây là một kẻ phi thường tham lam, âm hiểm vô sỉ, giảo hoạt thiện biến, không có chút nguyên tắc nào, mỗi lần nói điều kiện với đối phương đều giống như đang trao đổi linh hồn cho ma quỷ.
"Cạc cạc cạc ~~~ "
Tà Thần cười quái dị nói: "Vân Phàm tiểu tử, bổn tôn vẫn nghĩ ngươi là kẻ đần độn ngu ngốc, không ngờ ngươi cũng có lúc thông minh như thế? Ngươi đã thành tâm thành ý muốn hỏi, vậy thì bổn tôn có lòng từ bi nói cho ngươi biết, bổn tôn muốn viên cửu tinh hồn tinh trên người của ngươi. Như thế nào? Cạc cạc cạc ~~~ "
"Được."
Vân Phàm không do dự, từ càn khôn trạc lấy ra viên cửu tinh hồn tinh mà khổ hành quy tặng hắn, trực tiếp ném cho Tà Thần.
Tiếng cười lập tức dừng lại, Tà Thần theo bản năng bắt lấy cửu tinh hồn tinh, trong chốc lát ngây người không biết nên phản ứng thế nào.
Đây... Đây chính là cửu tinh hồn tinh đó! Nói cho lập tức cho, tiểu tử này có phải thật sự ngu không? Nhân tính không phải toàn là ích kỷ sao? Thứ tốt không cần đem cho người khác?
Chẳng lẽ đối phương không biết đồ vật này trân quý mức nào? Không thể đâu!
Chẳng lẽ thứ này là giả? Không thể nào!
Chẳng lẽ tiểu tử này có âm mưu gì khác? Không giống lắm!
Chẳng lẽ mình nghĩ sai rồi?
Trong đầu Tà Thần hiện lên vô số các khả năng, thậm chí các loại suy tính âm mưu cũng dùng hết, vẫn không có nửa điểm đầu mối. Tâm tư của hắn thật sự phức tạp, cho nên trong mắt của hắn, tất cả mọi người đều phức tạp .
Thật ra ý nghĩ của Vân Phàm rất đơn giản, cửu tinh hồn tinh dù trân quý, cuối cùng cũng là ngoại vật, không thể sánh bằng sinh mạng con người. Huống chi, vật đó vốn cũng muốn để cho Tiểu Ngu dùng, mà Tà Thần cùng Tiểu Ngu là nhất thể song hồn, cho Tà Thần cũng chính là cho Tiểu Ngu, không khác biệt bao nhiêu.
Nhưng mà thể chất hiện tại của Tà Thần cùng Tiểu Ngu rất yếu, mặc dù đem cửu tinh hồn tinh cho chúng nó, hiện tại cũng không dùng được .
"Vân Phàm tiểu tử, ngươi thật sự cho bổn tôn?"
Tà Thần mắt phải vụt sáng, lộ ra tà dị: "Chẳng lẽ ngươi không sợ bổn tôn làm chuyện xấu, hoặc sẽ ám hại ngươi sao?"
"..."
Vân Phàm lẳng lặng nhìn Tà Thần, ánh mắt thâm thúy như biển rộng, làm cho người ta không cảm nhận được chân thật ra sao.
Thấy Vân Phàm như vậy, Tà Thần không khỏi sinh ra mấy phần sợ hãi, cùng thực lực không liên quan, mà xuất phát từ bản năng.
"Quên đi, vật này dù sao hiện tại cũng không dùng được , trả cho ngươi."
Tà Thần tiện tay đem cửu tinh hồn tinh ném vào cho Vân Phàm, người sau cũng không khách khí thu vào.
"Muốn giải trừ ma độc có rất nhiều phương pháp, trong đó thường dùng nhất chính là dẫn dắt chuyển dời, hoặc là dung hợp tiêu giải, hoặc là lấy thần hỏa cường đại luyện hóa ma độc..."
Dừng một lát, Tà Thần giải thích: "Trong đó, dẫn dắt chuyển dời cần hoàn cảnh điều kiện riêng , vô cùng phức tạp, bổn tôn không nói tới, dù sao ngươi bây giờ căn bản cũng làm không được. Dung hợp tiêu giải chính là lợi dụng lực lượng của đan dược, đem khí tức ô trọc trong ma độc trung hoà hóa giải, phương pháp này cũng rất đơn giản, chỉ cần có tiền, chắc chắn sẽ giải quyết được ."
Nghe thế, Vân Phàm không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn đã nghe Thiên Hà nói, đan dược có thể hóa giải ma độc trân quý dị thường, không nói đến việc có thể kiếm được hay không, cho dù kiếm được, đó cũng là nước xa không cứu được lửa gần.
"Thần hỏa là gì?"
"Thần hỏa chính là thần hồn chi hỏa, chỉ có vượt qua cửu tinh, mới có thể đem thiên địa linh hỏa dung nhập vào thần hồn, rèn luyện thuế biến, siêu thoát vạn linh."
Tà Thần nói những phương pháp này cũng tương đương không nói, ít nhất không có biện pháp nào Vân Phàm hiện tại làm được .
Vân Phàm cau mày: "Ngươi không phải nói rất nhiều biện pháp sao? Chỉ có như vậy?"
"Ách! Cái này... Ha ha."
Tà Thần cười khan mấy tiếng nói: "Vốn dĩ có rất nhiều biện pháp, nhưng ngươi cũng biết, thực lực của bổn tôn còn không khôi phục, khẳng định rất nhiều biện pháp cũng không dùng được chứ sao. Chẳng qua, còn có một phương pháp đơn giản hơn, hơn nữa ngươi cũng có thể làm được."
"Biện pháp gì?"
"Ách..."
Do dự một lát, Tà Thần không cam lòng không muốn nói: "Trên người của ngươi có quang minh ấn ký, tiên thiên khắc chế hết thảy tà ma ô uế, tự nhiên có thể hóa giải ma độc."
"Ta đã thử rồi." Vân Phàm thẳng thắn nói: "Đáng tiếc tiên thuật của ta phẩm chất quá thấp, chỉ có thể áp chế ma độc, không thể loại trừ ma độc."
"Tăng phẩm chất của tiên thuật cũng rất đơn giản."
Tà Thần khẩu khí rất lớn: "Ngươi có thể dùng thần hồn lực, mạnh mẽ đem tiên linh khí trong cơ thể ngưng tụ, sau đó thông qua tiên thuật dẫn dắt, mạnh mẽ thi triển. Về phần có thể có bao nhiêu uy lực, thì phải xem thần hồn của ngươi mạnh tới cỡ nào ."
"Thần hồn lực... Mạnh mẽ ngưng tụ..."
Vân Phàm lập lại mấy câu Tà Thần chỉ đạo, trong mắt dần dần hiện ra nét hiểu ra: "Đa tạ tiền bối chỉ điểm."
Vừa nói chuyện, Vân Phàm đột nhiên hành lễ với Tà Thần, giống như vãn bối tôn kính cùng cảm tạ trưởng bối của mình .
Vân Phàm hành động như thế, Tà Thần ngược lại không biết làm sao, trong lòng dâng lên chút cảm xúc khác lạ.
...
Từ sau khi trúc cơ, Vân Phàm vẫn chưa có cơ hội trắc lượng hồn lực của mình. Hơn nữa lúc trước ở vạn bảo lâu mua 【 Lượng Hồn Xích 】 vẫn chưa kịp dùng tới, hôm nay cũng mượn dịp này kiểm tra kỹ một phen.
Suy tính vậy, Vân Phàm lấy ra 【 Lượng Hồn Xích】 nhìn kỹ một chút.
Lượng hồn xích này rộng cỡ hai ngón tay, dài ba thước, bên trên khắc chi chít tiết điểm, tính tổng lại có tới một vạn khắc độ.
Cùng lượng hồn xích bình thường bất đồng, theo Tiểu Thải giới thiệu, thanh lượng hồn xích đặc thù này rất bất phàm, có thể kiểm tra thần hồn cường độ, còn có thể kiểm tra đo lường thần hồn phẩm chất thuộc tính.
Vân Phàm đem thần hồn lực lượng rót vào 【 Lượng Hồn Xích 】.
"Xuy! Xuy! Xuy!"
Từng đạo khắc độ phát sáng, cuối cùng dừng ở trên tiết điểm mười lăm.
Thần hồn khắc độ mười lăm? !
Không chỉ Vân Phàm giật mình, ngay cả Tà Thần cũng trợn tròn mắt.
"Làm sao có thể? Làm sao có thể?"
Tà Thần lẩm bẩm tự nói, vội đoạt lấy【 Lượng Hồn Xích】trong tay Vân Phàm, kiểm tra đi kiểm tra lại, cũng không phát hiện bất cứ dị thường nào.
Thần hồn khắc độ "mười lăm ", đối với tiên đạo tu sĩ bình thường mà nói có lẽ coi là nhiều, nhưng đối với Vân Phàm hôm nay mà nói, thật sự là quá ít. Nhất là Tà Thần biết Vân Phàm trúc cơ thập phương, vô cùng rõ ràng căn cơ của đối phương thâm hậu cỡ nào.
Căn cơ thâm hậu như thế, thần hồn chân thật như thế, tuyệt đối không thể là mười lăm được!
Vân Phàm giống như trước không tin, mắt lộ ra nét suy tư .