Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 3 - Chương 133: Xung đột tái khởi




Động thiên tàn cảnh, quảng trường phía bắc.

Lúc này, Thiết Đường cùng Thiên Hà, Phương Đồng phân ra ngồi dưới pho tượng thủy tổ, yên lặng tu hành .

Hơn nửa tháng trôi qua, ba người đã dần dần quen với áp lực cực lớn tại nơi này. Có pho tượng của thủy tổ trấn áp tâm ma tạp niệm, bọn họ có thể chuyên tâm tu hành.

Thượng cổ truyền công quả nhiên tinh diệu huyền ảo, hơn nữa chú trọng tới căn cơ, vô cùng phù hợp với thiên phú thuộc tính của Thiên Hà ba người.

Dưới sự giúp đỡ của linh đan, Thiên Hà cùng Phương Đồng đã mở ra thần phủ, nhanh chóng đạt tới thất tinh , trở thành tiên đạo cường giả. Mà Thiết Đường mượn đại lượng hồn tinh cùng linh bối nuôi dưỡng tiên linh, cũng đột phá thành bát tinh cường giả.

Hành trình thí luyện lần này, tu vi tăng trưởng cũng chỉ là thứ yếu, chủ yếu nhất chính là đã tôi luyện tâm tính cho bọn hắn, tăng lên tâm cảnh, tạo nên một trụ cột vững chắc cho sự phát triển trong tương lai, hoàn toàn vượt xa sự dự trù của mọi người.

...

"Ha ha ha, ta đã trở thành tiên đạo cường giả!"

Trong tiếng cười lớn, Thiên Hà đem khí thế bộc phát, giơ tay thi triển một đạo tiên thuật huyền quang, đem gò núi xa xa đánh bay nửa đoạn.

Thực lực cường đại như thế, trong quá khứ Thiên Hà nghĩ cũng không dám nghĩ , hắn làm sao có thể ngờ được, chính mình cũng có ngày bước vào cảnh giới này.

Dĩ nhiên, bọn họ có thể thuận lợi đột phá như vậy, toàn dựa vào Vân Phàm lúc trước lưu lại linh đan, cũng chính là trước lúc tiến vào động thiên tàn cảnh, phần thưởng cuối cùng của cửa ải thứ chín ——【 Phá Giới Đan 】.

"Được rồi Thiên ca, nhìn bộ dạng đắc ý của ngươi xem, có khác gì mấy tên trọc phú mới nổi hay không, thật là mất thể diện!"

Phương Đồng nói với giọng khinh bỉ, nhưng trong mắt không giấu được sự kích động. Nàng không giống Thiên Hà, tính cách tương đối cương liệt, lúc nào cũng hi vọng mơ ước chính mình có một ngày biến thành cường giả chân chính, báo thù rửa hận, trọng chấn lại Phương gia. Cho nên, nàng còn hưng phấn hơn hắn rất nhiều!

"Ha ha, chúc mừng hai vị trở thành cường giả!"

Thiết Đường đứng dậy chúc mừng Thiên Hà cùng Phương Đồng, trên mặt hiện rõ nụ cười mừng rỡ.

Thiên Hà vung tay ôm chặt lấy bả vai Thiết Đường , cười hì hì nói: "Cùng vui cùng vui, Thiết Đường huynh đệ hiện tại đã thành một phương cường giả chân chính, sau này cần phải để ý nhiều tới tiểu đệ nhé!"

"Thiên Hà huynh đệ cần gì phải trêu chọc ta..." Thiết Đường cười khổ nói: "Ta mạnh hơn nữa nhưng có thể sánh bằng được Vân Phàm tông sư sao, có một chỗ dựa vững chắc như thế, còn ai dám gây phiền toái cho các ngươi chứ."

"Hắc hắc, chuyện này cũng đúng."

Nói tới Vân Phàm, Thiên Hà đặc biệt kiêu ngạo đắc ý, hắn cảm giác cuộc đời này của mình, quyết định anh minh nhất chính là nhận Vân Phàm làm lão Đại. Ách... Được rồi, mặc dù Vân Phàm chưa từng thừa nhận, nhưng mập mạp vẫn tình nguyện một phía công nhận việc này.

Con ngươi đảo quanh, Thiên Hà bỗng nhiên nói: "Thiết Đường huynh đệ, ngươi xương cốt cứng rắn, ta thiên tư thông minh, ngươi tin tức linh thông, ta khéo léo khôn ngoan... Nếu không, sau này ngươi đi cùng với chúng ta đi, chúng ta song kiếm hợp bích, nhất định có thể trở thành phụ tá đắc lực cho Vân Phàm lão Đại . Đến lúc đó, thiên hạ to lớn, còn có chuyện gì chúng ta làm không được? Hắc hắc hắc ~~~ "

"..."

Phương Đồng tức giận mặt trắng bệch lườm Thiên Hà, cảm thấy đầu óc rối tung lên.

Song kiếm chó má gì chứ? Chỉ sợ là song tiện mới đúng!

Tên mập mạp chết bầm này, thật sự càng ngày càng có tiềm chất làm chó săn.

"Ai! Thiên Hà huynh đệ đã cất nhắc rồi, ta làm gì có phúc khí như thế."

Thiết Đường cười khổ lắc đầu, nếu như hắn tự do một thân một mình, nhất định sẽ không hề do dự mà đáp ứng. Đáng tiếc hắn bây giờ là người của Phong Vũ lâu, không nói đến Phong Vũ lâu đối với hắn có tình có nghĩa, hơn nữa Phong Vũ lâu còn rất nhiều bằng hữu hắn có thể bỏ được sao.

Nhưng Thiết Đường cảm thấy mình vô cùng may mắn mới có thể đi chung với Vân Phàm ba người bọn họ, nếu không nào có cơ duyên hôm nay.

Thấy Thiết Đường từ chối nhã nhặn, Thiên Hà cũng không dây dưa, hăng hái nói: "Đi, chúng ta đi xem lão Đại thế nào đi, bảo đảm làm cho hắn thất kinh."

...

Ba người vừa rời khỏi quảng trường, mấy đạo thân ảnh đã rơi vào trước mặt, chặn đường của bọn họ.

Người tới chính là La Bằng, Cát Thiên Vương, Ngụy Minh, Điền Hồng Chí cùng Phiền Bình năm vị đầu lĩnh.

"Sao? Các ngươi muốn làm gì? !"

Thiên Hà trong lòng căng thẳng , tranh thủ kéo Phương Đồng ra phía sau.

Thiết Đường vẻ mặt ngưng trọng, cảnh giới chung quanh.

Lúc này, La Bằng tiến lên trước một bước nói: "Thật ra cũng không có chuyện gì, La mỗ chỉ muốn hỏi các vị một chút, quảng trường này có điểm gì huyền diệu, làm sao mới có thể đạt được cơ duyên!"

"Hừ! Chúng ta vì sao phải nói cho các ngươi biết?"

Thiên Hà hiện tại đã là tiên đạo cường giả, trong lòng tự nhiên có mấy phần ngạo khí.

La Bằng trừng mắt lên, lạnh lùng cười nói: "Tiểu bối, đừng tưởng rằng tăng được một chút thực lực thì có thể coi thường người khác, đều là tiên đạo cường giả, nhưng trong đó rất nhiều khác biệt ."

"Ta..."

Thiên Hà đang muốn phản bác, Thiết Đường tiếp lời: "Coi thường người khác cũng không phải, chính là không thèm quan tâm tới những kẻ chỉ biết ức hiếp kẻ yếu như các ngươi thôi! Nếu Vân Phàm tông sư ở chỗ này, ngươi còn dám to mồm như thế không?"

"Ngươi..."

La Bằng cố nén tức giận, tùy ý giễu cợt nói: "Hắc hắc, các ngươi còn nghĩ tiểu tử kia có thể đi ra sao? Phía tây hồn mộ đã hơn nửa tháng không có động tĩnh, sống không thấy người chết không thấy xác, khẳng định tiểu tử kia đã chết không toàn thây rồi! Không có tiểu tử kia, các ngươi ở trong mắt La mỗ còn không bằng cái rắm! Thức thời mau nói bí mật ra, nếu không bổn tọa sẽ cho các ngươi biết tay!"

"Không thể nào! Vân Phàm lão Đại tuyệt đối sẽ không có việc !"

Thiên Hà rống giận gầm thét, hắn tuyệt không tin Vân Phàm có chuyện gì. Nhưng nhìn thấy La Bằng đám người từng bước cưỡng bức, trong lòng hắn nhất thời có chút bối rối .

Thiết Đường lạnh lùng liếc qua Cát Thiên Vương đám người, trầm giọng nói: "Cát Thiên Vương, các ngươi cũng muốn cháy nhà hôi của sao?"

"Dĩ nhiên không phải!"

Cát Thiên Vương cùng Ngụy Minh riêng mình cười cười, sau đó thối lui một bước.

Điền Hồng Chí cùng Phiền Bình nhìn nhau gật đầu, rất ăn ý thối lui sang một bên.

Bốn người đột nhiên thay đổi lập trường, để cho La Bằng cùng Thiên Hà đám người vô cùng kinh ngạc.

"Cái gì! ? Các ngươi... Cát Thiên Vương, các ngươi làm thế có ý gì?"

La Bằng đầu tiên sửng sốt, ngay sau đó cảm thấy kinh sợ, tựa như bị phản bội vậy, trong lòng vô cùng phẫn hận.

Chỉ nghe Cát Thiên Vương bình thản nói: "La môn chủ, chúng ta thật sự muốn biết bí mật của quảng trường này, nhưng chúng ta tuyệt đối sẽ không bức bách ba vị bọn họ... Bọn họ nguyện ý nói thì tốt, không muốn nói chúng ta tuyệt sẽ không miễn cưỡng,. Đừng nghĩ chúng ta không biết ngươi có tâm tư gì, đơn giản là muốn kéo chúng ta xuống nước."

"Hừ! Lật lọng, tiểu nhân hèn hạ! Đừng nghĩ La mỗ không có các ngươi thì không làm được gì, chính là ba tiểu bối, La mỗ còn không thèm để tâm."

La Bằng oán hận mắng một câu, nhưng với bốn người bọn họ không thể làm gì, không thể làm gì khác đành đem tức giận trút vào người Thiên Hà: "Tiểu bối, nhanh chóng thành thật khai báo, nếu không..."

"Nếu không thì thế nào?"

Một thanh âm nhàn nhạt vang lên bên tai La Bằng, người sau vẻ mặt bỗng nhiên cứng đờ, thân thể khẽ run rẩy, trong mắt lộ ra nhè nhẹ sợ hãi.

Không chỉ La Bằng, cho dù là Cát Thiên Vương đám người, cũng cảm thấy kinh hãi đảm chiến.

Bọn họ một đám tiên đạo cường giả, lại không có ai nhận thấy có người xuất hiện phía sau.