Ngọc linh, hay còn được gọi là 【 Truyền Tin Ngọc Linh 】.
Chính là linh vật mà chỉ có Thánh Địa mới có, mặc dù thứ này có sinh mệnh nhưng lại không có linh trí, chỉ cần nằm trong phạm vi cảm ứng là có thể truyền đến tin tức. Chẳng qua là ngọc linh vốn là vật phi thường trân quý, bình thường chỉ có tiên đạo cường giả hay là các nhân vật đặc thù mới có thể giữ bên mình.
Hôm nay không còn cấm chế ngăn cách, ngọc linh mới có thể cảm ứng được tin tức từ bên ngoài, chẳng qua tin tức này cũng không tốt lành gì.
Thiển Y đem tâm niệm đưa vào trong ngọc linh, sắc mặt nhất thời ngưng trọng.
"Đã có chuyện gì xảy ra thế?"
"Là tin tức do đồng môn truyền đến, biên cảnh gặp phải cường địch, tình hình cụ thể ta cũng không nắm được rõ ràng, có lẽ ta phải chạy tới đó xem xem."
Dừng một lát, Thiển Y quay sang nói với Vân Phàm: "Ngươi đi cùng với ta chứ!"
". . ."
Vân Phàm lắc đầu, không đáp.
Hắn hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình, Sài gia tuyệt đối không bao giờ bỏ qua cho hắn, mà bản thân hắn cũng không thể bỏ qua Sài gia, cho nên lúc này chưa phải thời điểm để hắn rời đi. Hắn phải trở nên mạnh mẽ, hắn muốn đi tìm tiên linh phù hợp với mình, sau đó đi tìm Sài Thiệu Kiệt, đòi lại lẽ công bằng cho mọi người ở Thanh Mộc thôn. Chỉ có tới lúc đó hắn mới có thể buông lỏng tâm thần, mới có thể tới tìm muội muội của mình.
Thấy Vân Phàm không nói gì cả, Thiển Y cũng hiểu được một chút tâm ý của đối phương: "Thật ra ngươi rất giống một vị bằng hữu mà ta quen biết."
"Bằng hữu?"
"Phải, nhưng khí tức của ngươi hoàn toàn không giống hắn, cho nên. . . ngươi không phải là hắn."
"Không giống hay sao?"
Vân Phàm tâm thần khẽ run lên: "Vậy bằng hữu của ngươi. . . sẽ như thế nào?"
"Hắn là người tốt, luôn lạc quan thoải mái, dũng cảm thẳng thắn, luôn làm cho người bên cạnh cảm thấy thật thân cận. Hắn từng nói hắn muốn kiếm thật nhiều tiền, muốn làm cho muội muội của hắn có một cuộc sống thật sung sướng. Hắn luôn tin tưởng cuộc sống này tươi đẹp, hắn luôn hi vọng về tương lai hạnh phúc. . ."
Nghe Thiển Y kể lại, Vân Phàm giống như thất thần, trong lòng dâng lên cảm xúc thật phức tạp. Từng màn ký ức hiện lên trong tâm trí, tựa như những chuyện đó đã thật xa vời.
"Thật . . thật không? Trên đời lại có người ngốc như thế hay sao?"
Thanh âm của Vân Phàm khàn khàn khô khốc, Thiển Y khẽ mỉm cười, đôi mắt của nàng ánh lên quang thải khác thường: "Có, hắn chính là một người như vậy đấy. Nhưng ta không thấy hắn ngốc chút nào, ta chỉ cảm thấy hắn rất thật, thật hơn bất cứ một kẻ nào trên thế gian này."
"Ta. . ."
Vân Phàm mở miệng, muốn nói lại thôi.
Hắn biết rõ Thiển Y đang nhắc tới mình, nhưng hắn lại không thể mở miệng thừa nhận được, bởi vì hắn đã thay đổi, đã trở thành bộ dạng mà chính mình cũng không thể nào tưởng tượng được. Chính mình đã thành như thế, làm sao có thể giống với hình ảnh trong ấn tượng của đối phương.
"Ngươi. . . Ngươi thật sự coi hắn là bằng hữu sao?"
Nghe Vân Phàm nghi vấn, Thiển Y thật tâm gật đầu: "Mặc dù chúng ta chỉ gặp gỡ hai lần, cũng không phải thân quen, nhưng ta cảm thấy chúng ta nhất định có thể trở thành bằng hữu, hơn nữa sẽ rất thân thiết."
"Có thật thế không?"
"Dĩ nhiên."
Thiển Y khẳng định, lại làm cho Vân Phàm lâm vào trong trầm mặc. Nàng đợi một hồi lâu, vẫn không đợi được đáp án mà mình mong muốn, trong lòng thấy có chút mất mác. Đối phương vẫn không thể đối mặt với mình sao?
"Vậy ta đi trước đây."
"Chờ một chút."
Thấy Thiển Y chuẩn bị rời đi, Vân Phàm đột nhiên mở miệng gọi nàng. . . Ngay sau đó hắn chọn lựa một viên đá vụn, sau đó rút ra tiểu đao ở bên hông, chăm chú tỉ mỉ điêu khắc.
. . .
Đao phong khẽ lướt, đá vụn bắn ra.
Chỉ chốc lát sau, một bức tượng tinh xảo xuất hiện ở trong tay Vân Phàm.
"Cái này, tặng ngươi."
Vân Phàm đem bức tượng đặt vào trong tay Thiển Y, nàng ngạc nhiên hỏi: "Đây là gì thế."
"Đây là bức tượng."
"Bức tượng sao? Là bức tượng của ta sao? !"
Thiển Y vừa kinh ngạc vừa hân hoan, nàng cẩn thận chạm vào bức tượng, phía trên còn có hơi ấm từ bàn tay của Vân Phàm.
"Cảm ơn ngươi."
"Không có gì."
Vân Phàm cúi đầu, trong mắt hiện lên ảm đạm.
"Ta cũng có thứ này muốn tặng ngươi, coi như là ta cảm tạ ngươi. . ."
Vừa nói chuyện, Thiển Y thu hồi bức tượng, sau đó gỡ xuống điếu trụy tinh nguyệt nàng vẫn đeo trên cổ, đưa cho Vân Phàm: "Đây là hộ thân hồn bảo của ta, là một vị trưởng bối mà ta vô cùng tôn kính luyện chế cho ta. Chỉ cần sử dụng tiên linh lực, liền có một tầng bảo hộ xuất hiện, có thể ngăn cản công kích cường đại. Ta hi vọng nó có thể mang đến may mắn cho ngươi, nhưng ta cũng hi vọng ngươi vĩnh viễn không cần phải dùng đến nó. Nó có một cái tên rất dễ nghe. . . Tinh Hồn Nguyệt."
"Tinh Hồn Nguyệt?"
Vân Phàm ngơ ngẩn nhận lấy điếu trụy của Thiển Y, suy nghĩ tới xuất thần. Hắn không thể ngờ tới, đối phương lại có thể đem một vật đáng quý như vậy tặng mình.
"Ta phải đi rồi."
"Được."
Vân Phàm nắm chặt điếu trụy trong tay, cố gắng khắc chế tâm tình của bản thân.
Thiển Y đi hai bước rồi dừng lại, giọng nói bình thản nói: "Ta đã thật lâu chưa gặp lại vị bằng hữu kia của ta rồi, nếu như ngươi gặp được vị bằng hữu của ta, mong ngươi giúp ta chuyển lời đến hắn, muội muội của hắn hiện tại đã bình yên, sau này cũng sẽ không có vấn đề gì. Ta sẽ thay hắn chăm sóc muội muội của hắn, cho đến khi hắn trở về."
"Muội muội. . . Cái gì! ?"
Nghe thấy lời ấy, Vân Phàm giật mình hồi tỉnh, nhưng khi hắn ngẩng đầu lên nhìn thì Thiển Y đã đi xa.
"Ta. . ."
Nhìn thân ảnh biến mất phía xa, hắn muốn đuổi theo nàng để nói rõ hết thảy, hỏi thăm tình hình của muội muội, nhưng vừa khẽ nâng chân, hắn lại ngừng lại.
Vân Phàm không dám đuổi theo, cũng không dám hỏi. Hỏi rồi thì sau này sẽ thế nào, nói rõ rồi thì sau đó sẽ ra sao? Rõ ràng hắn rất muốn, lại không dám làm, tâm tình phức tạp có mấy ai có thể hiểu thấu.
Thì ra đối phương đã biết mình là ai!
Thì ra đối phương đã biết chuyện của mình, còn từng gặp muội muội của mình!
Thì ra đối phương nói muốn đòi lại công đạo cho bằng hữu, người bằng hữu đó chính là mình.
Thì ra Thiển Y đã biết hết mọi chuyện, nhưng nàng không nói gì, cũng không hỏi gì, thậm chí ngay cả tên hắn nàng cũng không hỏi, chỉ vì nàng đã biết, nàng cũng đã hiểu. Hơn nữa, Thiển Y cuối cùng còn nói những câu đó, chỉ là muốn trấn an đối phương. Không! Đó không phải là trấn an, đó là lời hứa hẹn của nàng.
"Cảm ơn."
Vân Phàm ánh mắt dần dần ướt át, cảnh vật dần trở nên mơ hồ.
Xa cách chỉ hơn một tháng, giống như đã qua rất lâu rất lâu. Đây là từ sau khi bọn họ chia lìa, lần đầu tiên Vân Phàm biết được tin tức về muội muội, mà tin tức này còn rất tốt.
Có lẽ muội muội đi theo Thiển Y, mới có thể là lựa chọn tốt nhất. Có một cường giả như nàng che chở, muội muội sẽ rất an toàn.
Cho tới nay, an nguy của muội muội vẫn như một tảng đá lớn đè lên ngực của hắn, hôm nay cự thạch bỗng chốc tan biến, thần sắc suy tư cũng giảm đi một ít. Nếu chính mình lúc này không thể làm gì, vậy thì chỉ có thể cố gắng tĩnh tâm tu luyện.
"Hưu hưu!"
Dưới chân truyền đến động tĩnh nhỏ, Vân Phàm cúi đầu nhìn xuống, thì ra chính là tiểu tử kia. Nó đang cố gắng bò tới bên chân của Vân Phàm, thân thể tròn vo làm nó có vẻ đáng yêu.
"Tiểu tử, sau này chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng mạnh mẽ nhé!"
Vân Phàm ôm lấy tiểu tử này, ánh mắt ngắm nhìn sâu trong Cấm Đoạn sơn mạch. Quỷ tiền bối đã từng nói, Cấm Đoạn sơn mạch mặc dù vô cùng hung hiểm, lại là một nơi không tồi để lịch luyện, chính mình sẽ đến đó để tu hành.