Lưu Sa thành chia làm bốn khu vực khác nhau, phía bắc là chỗ ở, phía đông buôn bán, phía nam giải trí, mà phía tây lại là phạm vi của thành vệ.
Khu vực dân cư, có nơi ở bình thường cùng với biệt phủ dành riêng cho người giàu có, Nhiếp Trần mấy người đang cư ngụ chính là khu vực bình thường.
Khu vực buôn bán, chủ yếu là kinh doanh các loại mặt hàng, mua bán thương phẩm, giao dịch hàng hóa vân vân, cho nên càng tới gần cửa thành phía đông, càng dễ dàng buôn bán lưu thông hàng hóa.
Dĩ nhiên, nếu bàn về nơi phồn hoa náo nhiệt, không thể không nói tới khu vực phía nam, nơi đó bao gồm các loại sòng bạc, ăn chơi, tửu lâu, hồng lâu, sát đấu trường các loại, chỉ cần là trò chơi giải trí, nơi đó cái gì cần có đều sẽ có.
Về phần phạm vi thành vệ ở phía tây, bình thời căn bản không cho phép ngoại nhân đi vào, chỉ có thành vệ chịu trách nhiệm ở nơi đây mới có thể tự do ra vào, vì vậy có rất ít người biết trong đó chính xác là có cái gì.
. . .
Được Nhiếp Trần mấy người dẫn dắt, Vân Phàm đi dọc theo đường phố thăm thú Lưu Sa thành một vòng.
Cùng nhau đi tới, Vân Phàm cơ hồ đi dạo qua tất cả các cửa hàng, quả nhiên là chứng kiến không ít kỳ trân dị bảo, phi cầm tẩu thú, thậm chí ngay cả tiên đạo tu sĩ sử dụng hồn bảo cùng linh thú sơ sinh, nơi này đều bán, chẳng qua giá cả vô cùng đắt, hơn nữa vàng bạc tại nơi này đều như sắt vụn, sở hữu mua bán đều phải thông qua linh bối tới trao đổi.
"Mục Hồng Nương, ta nói một cô nương như ngươi, chẳng lẽ không thể dè dặt một chút hay sao? Ngươi cứ lẽo đẽo đi theo mấy tên đàn ông như chúng ta như vậy, còn ra thể thống gì chứ? !"
Nhiếp Trần vẻ mặt đau khổ nhìn Mục Hồng Nương, chỉ hận không thể cách xa đối phương vạn dặm.
Mục Hồng Nương không lùi mà tiến nói: "Các ngươi đi đường của các ngươi, ta đi đường ta, ai cần các ngươi quan tâm chứ? !"
Nhiếp Trần hừ lạnh một tiếng, cười quái dị nói: "Mấy người chúng ta đang muốn tới hồng lâu ăn mừng, như vậy ngươi cũng đi theo sao?"
"Ta. . . Ta cũng đi!"
Mục Hồng Nương khẽ cắn hàm răng , trong mắt nổi lên hung quang nhè nhẹ : "Ta đúng là vẫn đi theo các ngươi đó, bổn cô nương sợ các ngươi dạy hư cho vị huynh đệ này!"
". . ."
Mọi người im lặng không biết nói gì, vì vậy đành dứt khoát không nói lời nào nữa.
Có đôi khi, ngươi căn bản không nên giảng giải đạo lý với nữ nhân làm gì, bởi vì các nàng từ trước đến giờ chưa bao giờ quan tâm đến đạo lý cả.
Cuối cùng, Nhiếp Trần đám người cũng không đi tới hồng lâu, không phải là không thể, mà thật sự là không dám! Bọn họ thật sự sợ "nữ trung hào kiệt" Mục Hồng Nương này sẽ quậy phá hồng lâu tới long trời lở đất, đến lúc đó bọn họ làm gì còn mặt mũi để đến nơi này.
. . .
Sau khi thương thảo kỹ càng, mọi người cuối cùng đi tới "sát đấu trường" nằm ở khu vực xa nhất phía nam.
Sát đấu trường chính là một điểm vô cùng đặc sắc của Lưu Sa thành, cứ nửa tháng mới mở một lần, nghe thấy tên đã biết vô cùng tàn khốc bạo lực. Nhưng cũng chính vì như thế, sát đấu trường tuyệt đối là địa phương nóng nhất của thành nam, vô luận nam nhân nữ nhân thậm chí llà ão nhân, cũng thích đến nơi này cảm thụ không khí cuồng nhiệt, thuận tiện đánh cược một hồi.
Thật ra sát đấu trường cũng không quá lớn, trong trường có một sinh tử đài rộng khoảng hai ba trăm phương, nhưng phía ngoài ngồi xem lại tới hơn vạn chỗ, tất cả mọi người tới nơi này, chỉ có hai mục đích, một là kịch chiến hai là đánh cuộc.
Kịch chiến tự nhiên là chỉ chiến đấu trong trường, mà đánh cuộc là bên ngoài cá cược với nhau, không phải thua chính là thắng.
Chẳng qua là mỗi một người muốn tiến vào sát đấu trường, đều cần phải trả ít nhất mười tiên bối, nếu như muốn ngồi vị trí tốt hơn cũng được, chỉ cần trả nhiều tiên bối hơn là được.
Dĩ nhiên, còn có một loại người khi đi vào sát đấu trường không cần trả một đồng nào, đó chính là những người tham gia sát đấu.
Bất kỳ một võ giả hay tiên đạo tu sĩ nào đều có tư cách tham gia sát đấu, ghi danh ở dưới sinh tử đài, trong tình huống bình thường, thực lực của hai bên sát đấu không thể xê xích quá hai cấp bậc, nếu không sẽ mất ý nghĩa kịch chiến rồi.
Bên cạnh đó, cứ thắng cuộc một lần, sẽ có thể nhận được một phần ba tiền đánh cuộc, bất kể sinh tử . Nếu như thắng liên tiếp, tỷ lệ tiền đánh cuộc sẽ tương ứng gia tăng. Cho nên, sát đấu mặc dù dị thường thảm thiết, nhưng vẫn có không ít người hào hứng tham gia.
. . .
Nghe Nhiếp Trần giảng giải, Vân Phàm coi như cũng nắm sơ qua về sát đấu trường.
Đơn giản mà nói, sát đấu trường chính là một tỷ võ trường, võ giả hoặc tiên đạo tu sĩ đều có thể tham dự trong đó, nhưng trong đó không có quy định nào ước thúc. Vì thắng lợi hoặc sinh tồn, người trên đài đều là sinh tử đánh giết, không từ bất cứ thủ đoạn nào, vì vậy mới có vẻ tàn bạo máu me như thế.
"Mau lên a!"
"Giết! Giết! Giết!"
"Lên —— lên—— lên—— "
Trong sân máu văng tung tóe, tranh đấu không ngừng.
Bên ngoài trường đấu tiếng reo hò ầm ĩ, không khí nhiệt liệt.
Cả khán đài của sát đấu trường giống như đại dương sôi trào, mọi người gào thét kịch liệt phát tiết, có người thậm chí xé rách y phục của mình, dùng tay lay động.
Những người này, nữ có nam có, có dân chúng bình thường , có thương nhân giàu có , có gia tộc đệ tử cao quý , còn có võ giả cường tráng cùng tiên đạo tu sĩ cao cao tại thượng .
"Rống —— "
"Giết chết hắn! Giết chết hắn!"
"Giết! Giết! Giết!"
Bạo lực cùng giết chóc kích thích thần kinh của mọi người , phảng phất chung quanh đầy dẫy mùi vị máu tanh .
Điên cuồng! Phấn khích!
Tựa như chỉ có hoàn cảnh như thế, mới có thể làm cho bọn họ quên mất hết thảy tất cả, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy nhất.
. . .
. . .
Chém giết trong tiếng hoan hô và gào thét của mọi người kết thúc, kết quả cuối cùng một chết một thương. Thi thể người chết bị kéo đi một cách vô tình, người còn sống thì lê lết thân thể trọng thương, đi nhận phần thưởng của mình, sau đó không hề lưu luyến rời khỏi nơi đây.
Vân Phàm vốn dĩ đối với tranh đấu như vậy chưa bao giờ hứng thú, chẳng qua khi hắn hồi tưởng lại quá trình kịch chiến của hai tên võ giả vừa rồi, trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường. Hắn đột nhiên cảm thấy chính mình nên tới ghi danh tham gia thử xem sao, dù sao thực chiến mới là biện pháp tốt nhất để rèn luyện lực lượng và ý chí của mình. Nếu muốn nhanh chóng tăng cường thực lực, không chiến đấu làm sao có thể thành công?
"Vân Phàm huynh đệ, ngươi có hứng thú đánh cược hay không?"
Nhiếp Trần bỗng nhiên mở miệng, cắt đứt ý nghĩ của Vân Phàm.
Hà mập mạp lập tức nhào lên nói: "Vân Phàm huynh đệ, ta nói cho ngươi biết, trận kế tiếp là 'Đoạt Mệnh Thiết Quyền' đối chiến với 'Quỷ Diện'. . . Nghe nói 'Quỷ Diện' ở lần thi đấu trước, bả vai bị thương bây giờ còn chưa khôi phục, cho nên trận kế tiếp 'Đoạt Mệnh Thiết Quyền' khẳng định sẽ thắng, tin tưởng ta, ngươi đánh cược hắn thắng, đảm bảo sẽ thu được rất nhiều tiền!"
"Thúi lắm!"
Mục Hồng Nương cũng vội vàng xáp tới, vẻ mặt khinh thường nói: "Mập mạp chết tiệt ngươi biết cái đếch gì, 'Quỷ Diện' thân kinh bách chiến, hơn nữa một thân công phu tất cả đều ở trên chân, vết thương trên vai căn bản không ảnh hưởng tới thực lực của hắn."
Bị Mục Hồng Nương châm chọc, Hà mập mạp nhất thời mất đi hưng phấn, hậm hực trở về chỗ ngồi.
"Nhiếp đại ca, đem tính mạng con người đi đánh cuộc, như vậy thật rất vui sao?"
Vân Phàm nhíu nhíu mày, trong lòng cảm thấy không được tự nhiên. Hắn có thể giết người, có thể lạnh lùng, nhưng hắn không thể coi sinh mệnh là trò đùa được, cho rằng đem sinh mệnh ra đánh cuộc chính là sự khinh nhờn, cũng vi phạm nguyên tắc của hắn.
Nghe thấy Vân Phàm hỏi như thế, nụ cười trên mặt Nhiếp Trần dần dần biến mất: "Vân Phàm huynh đệ, thật ra ngươi không cần nghĩ nhiều như vậy, từng người đi vào sát đấu trường đều là tự nguyện, bọn họ có mục đích của mình. . . Có người hi vọng được mọi người thừa nhận, có người hi vọng sau một đêm giàu có, có người còn lại là thuần túy giết chóc cùng phát tiết, còn có khi là muốn chứng minh giá trị tồn tại của chính mình . . ."
Dừng một hồi, Nhiếp Trần tiếp tục nói: "Chúng ta đánh cược người khác, người khác cảm giác không phải là đang đánh cược chúng ta sao? Có lúc, chuyện cũng không phải chỉ có đen cùng trắng, ở giữa đen trắng, thật ra còn có một đạo màu xám. Chúng ta dù sao cũng phải làm chút ít chuyện, để cho cuộc sống của mình trở thành có ý nghĩa hơn chẳng phải sao? Người ở nơi này mặc dù nhìn rất điên cuồng, nhưng bọn họ cũng không làm trái với nhân tính, cũng không tổn hại ích lợi của người khác , bọn họ chỉ là đơn thuần xem cuộc vui, phát tiết cảm xúc của mình thôi."
"Phát tiết ư. . ."
Vân Phàm yên lặng gật đầu, hắn biết Nhiếp Trần nói đúng, chính mình không nên dùng quan niệm của mình đi cân nhắc đạo đức của người khác , cũng như người khác đồng thời không thể nào thay đổi nguyên tắc của mình. Nơi này quả thật rất điên cuồng, nhưng so với thế giới hỗn loạn tàn khốc phía ngoài , ngược lại nó thuần túy hơn rất nhiều.
Nếu đã đi lên con đường này, vậy thì tiếp tục đi xuống đi.
Nghĩ kỹ liền thực hiện, đây là thói quen từ trước tới giờ của Vân Phàm. Cho nên hắn rời khỏi chỗ của mình, đi về phía sinh tử đài trong trường.