Đêm đã khuya, bầu trời đầy sao nhấp nháy.
Thị trấn cổ kính yên bình khiến cho người ta cảm thấy một mùi vị mộc mạc thuần khiết.
Trong một đại sảnh thanh nhã truyền đến từng đợt tiếng đập vỡ đồ rầm rầm rắc rắc, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng quát mắng trong trẻo.
Trong đại sảnh, một đám thị nữ nơm nớp lo sợ quỳ rạp xuống, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hãi.
"Lạc Lạc, sao còn chưa ăn gì?"
Lúc này, Sài Thiệu Kiệt đi vào đại sảnh, nhìn nhìn một đống hỗn độn trên mặt đất, không khỏi khẽ nhíu mày rồi sau đó giãn ra, ý bảo tất cả mọi người lui ra.
Thiên Lạc công chúa thở phì phì ngồi trên ghế thái sư, bĩu môi nói: "Kiệt ca ca, đây là địa phương quỷ quái gì vậy, chả có gì để chơi lại không có gì để ngắm, ngay thức ăn cũng ghê tởm như vậy, quả thực không phải là nơi để người sinh sống."
"Ách!"
Sài Thiệu Kiệt bất đắc dĩ khuyên giải: "Lạc Lạc ngươi là công chúa, là thân thể ngàn vàng nên địa phương nông thôn này tất nhiên không có đồ ăn hợp khẩu vị của ngươi, không phải chúng ta chỉ đi ngang qua sao, đợi sáng mai là chúng ta đi rồi. . ."
"Mất hứng! Không vui!"
Thiên Lạc công chúa tiện tay hất văng một cái bình hoa xuống mặt đất, rồi nói với vẻ rất tức giận: "Cũng hơn một tháng rồi, rốt cục có tìm được tiểu tử quê mùa kia không? Hắn dám làm bản công chúa bị thương, bản công chúa tuyệt đối không cho hắn sống yên!"
Sài Thiệu Kiệt nghe vậy mỉm cười: "Lạc Lạc cứ yên tâm đi, tiểu tử kia không chạy thoát được đâu, ta đã treo giải thưởng tại hắc bạch lưỡng đạo, còn có lệnh truy nã của đế quốc. . . Hiện tại tiểu tử kia chắc là còn đang bận rộn chạy trốn để giữ mạng, loại trò chơi mèo vờn chuột này không phải càng chơi càng sướng sao?"
"Ta không quan tâm, dù sao ta sẽ không để tiểu tử kia sống yên ổn!"
Tâm tình Thiên Lạc công chúa trở nên thoải mái hơn một chút, nhưng vẫn còn giận lẫy: "Sau khi phụ hoàng biết chuyện của ta thì đã phái Hoằng lão sư tới, nếu như các ngươi không bắt được thì tự ta sẽ nghĩ biện pháp."
"Đương nhiên đương nhiên! Ha hả a ~~~ "
Nét mặt Sài Thiệu Kiệt cứng đờ, trong mắt chợt lóe ra sự giận dữ rồi biến mất.
Thiên Lạc công chúa không băn khoăn đến cảm xúc của Sài Thiệu Kiệt một chút nào mà hỏi: "Kiệt ca ca, còn bao lâu nữa chúng ta mới đến Biên Cảnh Thành vậy? Không ngờ đi đến đó vất vả như vậy, chơi không vui một chút nào. . . Sớm biết như thế thì ta cũng chẳng thèm đi!"
Sài Thiệu Kiệt cười gượng một lần rồi nói: "Nhanh thôi, dựa theo tốc độ của Phục Địa Long Câu thì nhiều nhất mười ngày có thể đến Biên Cảnh Thành, ở đó chơi còn vui hơn đế đô nhiều, ta đảm bảo đưa Lạc Lạc đi chơi đến chán thì thôi. . . Nếu như Lạc Lạc thấy đi như vậy buồn tẻ, không bằng chúng ta chuyển sang kiệu, mười tám người nâng kiệu tuyệt đối thoải mái hơn so với cưỡi Phục Địa Long Câu."
"A, thật thế á? Tốt tốt!"
Thiên Lạc công chúa vừa nghe có trò gì mới là vứt hết cả chuyện không thoải mái ra sau đầu.
Sài Thiệu Kiệt một bên dụ dỗ, vừa nói vừa cười, rốt cục trấn an được tiểu công chúa này.
. . .
. . .
Ra đại sảnh, Sài Thiệu Kiệt khẽ cười nhẹ, nụ cười có chút lãnh đạm, rồi sau đó đi tới một thư phòng.
"Đại ca ngươi đã đến rồi!"
Sài Thiệu Hùng tiến lên đón chào rồi câu nệ đứng ở trước mặt huynh trưởng.
Sài Thiệu Kiệt khoát tay áo nói: "Nói đi, có tin tức gì?"
"Đại ca, từ sau khi Cửu Phong Trại thả ra tin tức thì tất cả sơn trại ở Tây Lĩnh sơn mạch cũng đang tìm tiểu tử kia, nhưng tiểu tử kia tựa như biến mất trong không khí, tìm kiểu gì cũng không thấy, chúng ta phái người đi tìm cũng không có tin tức gì."
"Ha hả, không tin tức sao. . ."
Nghe huynh đệ nhà mình thông báo như vậy, Sài Thiệu Kiệt cười cười nhàn nhạt: "Tây Lĩnh sơn mạch không coi là lớn, nhiều sơn phỉ như vậy mà cũng không tìm thấy được một người thì đúng là một đám vô dụng. . . Xem ra bình thường để cho bọn họ sống sung sướng quá rồi, ngay bổn phận của chính mình cũng quên luôn."
Dừng một chút, Sài Thiệu Kiệt lại hỏi: "Chi tiết về tiểu tử kia thì sao? Hiện tại đã hỏi thăm được rõ ràng hay chưa?"
Sài Thiệu Hùng vội vàng trả lời: "Bọn hạ nhân đang tìm từng nhà, chẳng qua các thôn nhỏ nơi biên cảnh cũng không ít, trước mắt mới tra xét chưa đến ba trăm hộ nên cũng không có tin tức về người này . . ."
"Không sao, biên cảnh này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, tìm người như vậy quả thật cần tốn chút thời gian, ngươi cứ tiếp tục tìm là được!"
Nói xong, Sài Thiệu Kiệt nhìn vào mắt huynh đệ nhà mình rồi nghiêm mặt nói: "Sau lần này, ngươi cũng không nên đi lung tung mà ở nhà tu luyện cho tốt nhé, thiên phú của ngươi tuy không phải đặc thù, nhưng dù sao ngươi cũng là tiểu thiếu gia của Sài gia ta, cho nên ta đã an bài xong xuôi rồi, một khi ngươi xây tiên cơ xong thì ta liền đưa ngươi đến La Thiên Tiên Viện để tu luyện, nơi đây mới là sân khấu để sau này ngươi bay cao."
"Vâng! Cám. . . Cám ơn đại ca "
Sài Thiệu Hùng vừa kích động lại vừa cảm động, vẻ câu nệ lúc trước không còn sót lại chút gì.
"Huynh đệ một nhà, không cần khách khí."
Sài Thiệu Kiệt vỗ vỗ bả vai đệ đệ rồi lãnh đạm cổ vũ một câu.
. . .
————————————
Trong hang động tối tăm tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm.
Thô bạo! Man hoang! Thê lương!
Những khí tức bất đồng đang lưu chuyển trên người Vân Phàm giống như muốn xé hắn ra thành những mảnh vụn.
. . .
Vân Phàm cảm giác mình đang mơ một giấc mơ rất dài, trong cơn mơ đều là một mảnh huyết sắc, một mảnh hoang vu, không có sinh cơ, chỉ có tuyệt vọng. Hắc ám cùng thống khổ lặp đi lặp lại ăn mòn ý chí cùng linh hồn hắn!
Giờ này khắc này, Vân Phàm giống như là một cái lá nhỏ trong cơn sóng to gió lớn, tư tưởng hắn, thân thể hắn căn bản không phải do chính mình làm chủ, điều duy nhất hắn có thể làm đó là cố gắng giữ một tia thanh minh trong nội tâm mình.
Ta tên là Vân Phàm, Vân trong bạch vân, Phàm trong bình phàm . . .
Ta có một muội muội, muội muội đáng yêu, ta muốn nàng sống một cuộc sống tốt nhất. . .
Ta đang ở nơi nào? Trong này thật là tối, thật là lạnh, vì sao ta không nhìn thấy gì, cũng không nghe được gì?
Ta không muốn ở trong này, ta phải đi về, phải đi về!
Muội muội còn đang chờ ta về nhà. . .
Về nhà. . .
. . .
Ý niệm bất diệt, lòng này không thay đổi.
Càng là tra tấn, càng là cứng cỏi.
Ý chí Vân Phàm đã hoàn toàn đã siêu thoát thân thể mà tồn tại, hắc ám không ăn mòn được hắn, cực khổ không nhấn chìm được hắn, hắn ở trong bóng đêm vô tận này bước từng bước một tới nơi lóe lên ánh sáng phía trước, giống như trăm năm cô độc trong không gian Thánh Miếu kia.
. . .
"Két két ~~~ "
Thân thể Vân Phàm khẽ rung động, huyết văn bao trùm trên da hắn chợt sáng chợt tắt, giống như quy luật di chuyển của sinh mệnh, từng chút từng chút một dung nhập vào trong cơ thể hắn.
Không bao lâu sau, vết thương trên người Vân Phàm dần dần khôi phục, máu khô tróc ra từng mảng và lộ ra làn da màu đồng cổ nhạt nhạt.
Trong cơ thể, một dòng khí màu đen đang di chuyển qua lại trong huyết mạch hắn, không ngừng phá hư kinh mạch cùng cốt cách hắn, lại không ngừng chữa trị trở lại! Mà mỗi một lần chữa trị thì kinh mạch trong cơ thể hắn đều trở nên cứng cỏi thêm vài phần, cốt cách sắp xếp cũng càng chặt chẽ hơn.
. . .
Trong bóng đêm không cảm giác được thời gian trôi qua.
Chẳng biết trôi qua bao lâu, khí tức cuồng bạo trong cơ thể Vân Phàm dần dần biến mất, huyết văn trên người thấm qua da lùi về bên trong huyết ấn, huyết ấn khẽ nhấp nháy, giống như lửa mà không phải lửa, giống như mây mà không phải mây, không hề khác so với chín cái phù văn thần bí trong Đại Diệt Thần Văn kia.
Lập tức, huyết ấn nhàn nhạt biến mất tại mi tâm Vân Phàm.
. . .
"Vù ~~~ "
Hít một hơi thật sâu, Vân Phàm từ trong bóng đêm tỉnh lại.
Hắn chậm rãi mở to mắt thấy mình đang ở trông một huyệt động, bên cạnh còn có thi thể của một con cự mãng, xem ra là bị Tiểu Hỏa Vân trực tiếp tiêu diệt .
Một chùm ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua đỉnh động và rọi vào trên mặt Vân Phàm khiến cho hắn có một chút cảm giác ấm áp.
. . .