Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 1 - Chương 2: Chuẩn bị đi xa




Ở sâu trong rừng Thanh Mộc, nơi hung cầm mãnh thú tụ tập, nơi đây gần như không có dấu vết con người lui tới. Trong không khí ẩm ướt tràn ngập mùi tanh nồng gắt mũi của đất.

“Xột xoạt …”

Trong bụi cỏ truyền đến âm thanh của vật gì đó đang di chuyển. Không lâu sau, một con gấu đen vằn trắng cao cỡ một người từ trong bóng râm của các tán lá chậm rãi bước đến, có vẻ nó đang đi kiếm thức ăn cho bản thân.



Đúng thế, hôm nay đúng là một ngày đẹp trời! Không chỉ có thợ săn mới nghĩ như thế, có vài dã thú cũng nghĩ như vậy. Một ngày như vậy, thật là tuyệt để đi ra ngoài phơi nắng và tìm một chút thức ăn gì đó. Xem ra, lão hùng ta đây cũng thật thông minh, nghĩ thử xem hôm nay nên ăn cái gì vậy?

Nhím … Ách, món này vị có chút nồng à nha.

Sói đỏ … Phì! Tụi này quá hôi thối.

Trâu da đen … vị không tệ … nhưng đáng tiếc … da quá dày, không dễ ăn.

Hầy, quá nhiều món để ăn cũng thật phiền não!



Trong lúc đang suy nghĩ, gấu đen vằn trắng đột nhiên ngửi thấy mùi thịt thơm truyền đến, cảm giác thèm ăn của nó trổi dậy, nước bọt chảy ròng ròng.

Là thỏ hương thảo, nhất định là mùi vị của thỏ hương thảo.

Gấu đen vằn trắng lặc lè đi về phía mùi thơm truyền đến, không chút do dự… Nguy hiểm? Đùa gì vậy, ta chính là cường giả trong phiến rừng rậm này, ai dám khiêu khích hùng uy của ta chứ.



Xuyên qua đám cỏ rậm rạp, dưới một cây đại thụ cách đó không xa, lão hùng nhìn thấy một thân hình béo mập đang giãy dụa kịch liệt. Quả nhiên! Quả nhiên là thỏ hương thảo! Chất thịt ngon ngọt, da trắng xương giòn … Chỉ cần suy nghĩ đã khiến hùng ca chảy nước bọt ròng ròng, căn bản là không kiềm chế được rồi!

Ý? Có gì đó không đúng nha! Trước đây, thỏ hương thảo cực kì lanh lẹ, giảo hoạt. Nhưng … nhưng con này tại sao lại buộc bản thân lên cây mây chứ? Thật là một con thỏ kì quái! Chẳng lẽ … vì nó biết hùng ca ta muốn ăn nó, cho nên nó đem bản thân hiếng dâng cho ta?

Rống rống, nhất định là như thế, hùng ca thật uy phong!

Được rồi, đã như thế, lão hùng ta đành từ bi thưởng thức một phen thịt thỏ tươi nguyên mới được!

“Rống, rống, rống …”

Gấu đen vằn trắng rất thỏa mãn, nó căn bản là không hề phát hiện một nơi sâu trong bụi cỏ, có một đôi mắt bình tĩnh đang tập trung vào nó.



“Lạch bạch … lạch bạch …”

Gấu đen vằn trắng từng bước đến gần. Thỏ hương thảo run cầm cập, thân thể co rúm lại.

“Vụt!”

Ngay lúc gấu đen vằn trắng vừa đi đến trước mặt thỏ hương thảo, chân nó đột nhiên bị kéo ngược lên trên, cả cơ thể treo lơ lửng giữa không trung.

“Rống …”

Nó gầm rú phẫn nộ làm bầy chim trong rừng giật mình hoảng sợ bay tứ tán.

Dây thừng cực kỳ chắc chắn, gấu đen vằn trắng ra sức giãy dụa, nhưng thân thể nó đang lơ lững giữa không trung, căn bản là không thể dùng sức.

Đột nhiên, một tia sáng lạnh lẽo xuyên qua không khí bay đến, đâm thẳng về phía cổ họng của gấu đen vằn trắng.

“Xoẹt!”

Mũi tên chớp nhoáng đầy sắc bén, nhưng do da lông của gấu đen vằn trắng quá dày, nên nó chỉ để lại một vết trầy.

“Rống … rống …”

Bị đau, gấu đen vằn trắng càng điên cuồng. Hai mắt của nó đã chuyển sang màu đỏ, thân thể không ngừng lắc lư làm dây thừng run lên bần bật.



“Quả nhiên là cung tên không có tác dụng, xem ra vẫn cần tự bản thân xông lên rồi.”

Lắc mình một cái, Vân Phàm nhảy ra khỏi bụi cỏ, lao về phía gấu đen vằn trắng, trên mặt không có chụt sợ sệt nào … Cùng lúc đó, trong tay Vân Phàm xuất hiện một thanh đao nhỏ dài ba tấc. Thanh đao giống như một tinh linh nhảy múa xung quanh các ngón tay của Vân Phàm.

Thân hình lao đi càng lúc càng nhanh, bước chân cũng càng ngày càng thanh thoát… Nhìn thấy thời cơ đã đến, Vân Phàm lập tức phát lực, cả cơ thể hóa thành một cái bóng mờ!

“Roẹt!”

Tia sáng lạnh lẽo dài ba tấc cắt qua cái cổ của gấu bự. Tia sáng để lại trên cổ một vết cắt sâu hoắm.

Khác lúc bình thường, trên mặt Vân Phàm không có chút vui vẻ nào, trong đôi mắt trầm tĩnh hiện lên một tia lãnh ý.

“Rống …”

“Xì!’

Tiếng rống giận của gấu đen vằn trắng đột nhiên tắt lịm, một vòi máu tươi từ cổ phun ra! Lại thêm thân thể đang bị treo ngược, máu tươi trong cơ thể nó phun ra như suối, càng giãy dụa, máu phun ra càng nhiều.

“Xì, xì, xì!”

Qua một lúc, gấu đen vằn trắng không tiếp tục giãy dụa, màu đỏ trong mắt cũng biến mất.



Mọi âm thanh đều biến mất, núi rừng trở nên yên tĩnh.

Vân Phàm cực kỳ cẩn thận quan sát tình trạng của gấu bự, mãi đến lúc cơ thể nó không còn tí dấu hiệu của sự sống nào mới dám tới gần.

“Xem ra tên bự con này đã chết thật rồi! Phù …”

Đến lúc này, Vân Phàm mới nở nụ cười tỏ vẻ hài lòng. Hắn đưa tay xoa mồ hôi trên trán, sau đó lau sạch máu trên thanh đao nhỏ, rồi bỏ lại trong bao da … Ai có thể ngờ, một thanh đao nhỏ không chút thu hút, vốn chỉ dùng để điêu khắc, lại có thể trở thành một thanh hung khí sắc bén như vậy.

“Nhóc con, người vất vả rồi… Bây giờ ta sẽ thả ngươi ra, nhanh nhanh về nhà đi thôi!”

Vân Phàm cởi trói cho thỏ hương thảo. Con vật dường như vẫn còn chìm đắm trong sợ hãi, đứng im tại chỗ không chút động đậy.

“Bự con, tuy ta giết chết ngươi, nhưng cũng cảm ơn người mang tiền tài đến cho ta. Hi vọng, kiếp sau ngươi có thể đầu thai làm người, làm con một gia đình giàu có.”

Vân Phàm nói thầm hai câu, sau đó đem gấu đen vằn trắng cột lại rồi lập tức khiêng đi.



Thôn Thanh Mộc vốn cằn cỗi, thôn dân sống ở đây đa phần là người nhà của quân nhân.

Do càng ngày càng có nhiều người chọn lựa rời đi, ở đây chỉ còn lại người già, phụ nữ và trẻ em. Có lẽ không bao nhiêu năm nữa, nơi đây sẽ thành một thôn trang bỏ hoang, biến mất khỏi con sông lịch sử của đại lục.



Đi vào làng, dưới chân là con đường nhỏ quen thuộc, xung quanh là không khí thân quen.

“Ý, tiểu Phàm đi săn về rồi à. Hôm nay về sớm, xem ra lần đi săn này rất thuận lợi phải không?”

“Thuận lợi, rất thuận lợi, cảm ơn Trương lão thúc quan tâm.”



“Ây da, tiểu Phàm lại bắt được một con thú bự đem về rồi, được lắm, giỏi lắm.” 

“Lưu đại gia, ngài định đi lên trấn phải không? Tiện thể mua giúp con hai lượng rượu Hoa Điêu nhé. Tối này làm thịt gấu xong, người tới nhà con nếm thử nhé?”

“Được, không thành vấn đề, lão già này tối nay nhất định sẽ đến, ha ha!”



“Tiểu Phàm, mấy con gà mái hoa nhà ta đẻ được không ít trứng, tí nữa gọi Mục Mục đến đây cầm về. Lần trước, mấy đứa giúp ta dựng xong chuồng gà liền chạy mất, vậy là sao?”

“Vương di, người khách khí quá, anh em chúng con đều do người trông nom từ nhỏ, chúng ta giống như người một nhà rồi, cần gì phải khách khí.”

“Được rồi, được rồi, nếu đã là người một nhà, vậy cũng không cần khách khí với Vương di.”

“Ha ha, vậy tí nữa con sẽ gọi Mục Mục đến nhà dì một chuyến.”



“Tiểu Phàm, hôm nay thu hoạch không tệ à nha, ăn trưa chưa? Đến chỗ thẩm thẩm lấy mấy cái bánh mà ăn này.”

“Tiểu Phàm ca ca về rồi, tiểu phàm ca ca hảo.”

“Là tiểu Phàm ca caaa!”



Dọc theo đường đi, toàn bộ thôn dân đều nhìn thấy Vân Phàm. Tất cả đều rất nhiệt tình bắt chuyện, đây là sự yêu quý phát ra từ nội tâm.

Đối với sự nhiệt tình của thôn dân, Vân Phàm đương nhiên thiệt tâm đáp lại. Nơi đây dù rất nghèo khổ, nhưng lòng người lại rất lương thiện, giản dị, chất phác. Hạnh phúc lớn nhất của thôn dân chính là ăn no mặc ấm. Cũng chỉ có lúc này, nhìn Vân Phàm mới giống một thiếu niên bình thường : thư thái, sinh động, thẹn thùng.



Phần cuối của ngôi làng chính là nơi ở của thôn trưởng. Dưới gốc hòe già, một ông lão mặc bộ đồ màu trắng đang ngồi trên xích đu, vừa đưa nhẹ, vừa ngủ gật. Cách đó không xa, Mục Mục đang sửa chữa lại hàng rào.

“Mộc gia gia.”

Vân Phàm bước vào trong sân, tiện thể ném con gấu qua một bên, hoàn toàn tự nhiên như nhà của mình: “Mộc gia gia, hôm nay ngài có lộc ăn rồi. Xương gấu đen vằn trắng đem hầm canh là tuyệt nhất, uống vào có thể bổ khí cường thân, lại có thể trường sinh … Mục Mục, tới giúp một tay nào !“

“Ca về rồi … Quao, bự quá, ca ca giỏi thật!“

Thấy Vân Phàm trở về, bé con lập tức dừng công việc, nhanh nhẹn chạy về phía anh mình.

“Hả, tiểu Phàm về rồi đó à.“

Lão thôn trưởng ngáp một cái, chầm chậm đứng lên. Lão đi đến cạnh gấu đen vằn trắng, lật qua lật lại vài cái : “Tốt lắm, tay nghề của tiểu Phàm được lắm … Vết thương gọn, da lông nguyên vẹn, nhất định có thể bán được giá tốt.“

“Mộc gia gia, lần này không đem bán.“ Vân Phàm khoát tay áo, cười nói: “Năm đó nếu không có Mộc gia gia cùng mọi người, hai anh em con đã chết đói rồi. Con gấu đen vằn trắng này, coi như là lễ vật mà tiểu Phàm tặng cho Mộc gia gia. Sau này, Mục Mục còn cần ngài và mọi người chiếu cố.“

“Hả? Lễ vật?“

Con mắt của lão thôn trưởng nhíu lại: “Tiểu Phàm, có phải con có tính toán gì rồi đúng không?“

“Á!“

Mục Mục ngạc nhiên, vội vàng quay sang nhìn Vân Phàm.

“Dạ, con muốn đi xa nhà một chuyến.“

Vân Phàm không ngại khi em mình đang đứng cạnh, mà nói thẳng: “Mấy năm nay, con vất vả tích lũy được một khoản tiền, chừng đó chắc cũng đủ cho Mục Mục sinh hoạt. Năm nay con đã mười lăm tuổi, mà muốn tiến vào Thánh miếu phải nhỏ hơn mười sáu tuổi. Đây là cơ hội cuối cùng của con, bởi vậy con quyết định đi thử một chuyến. Nếu như không thể thức tỉnh thiên phú, con sẽ trở về, sống một cuộc sống nhàn nhã và bình an với Mục Mục. Nếu như có thể thức tỉnh thiên phú …“

Ngừng lại một chút, Vân Phàm vỗ nhẹ lên đầu Mục Mục: “Con đã đồng ý với mẹ, phải bảo vệ thật tốt muội muội, cho nàng sống những ngày tốt đẹp. Vì vậy, con phải khiến bản thân càng mạnh mẽ. Dù sao, một ngày nào đó, Mục Mục sẽ lớn lên, nàng sẽ có bầu trời riêng thuộc về mình. Mà nếu con quá yếu ớt, sau này làm sao có thể che gió che mưa cho nàng.“

“Ca ca, sau này Mục Mục sẽ luôn ở cạnh người, cả đời cũng không rời.“

Hai mắt Mục Mục đỏ bừng, cố gắng kiềm nén để bản thân không khóc, hai tay nắm chặt vạt áo của Vân Phàm. Cô bé không hề mở miệng ngăn cản anh mình rời đi. Cô bé biết rõ, chỉ cần mình mở miệng cầu xin, ca ca của nàng chắc chắn sẽ ở lại. Nhưng cô bé không thể làm như vậy, không thể ích kỷ như thế.

Mục Mục tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cô bé hiểu , Thánh miếu có ý nghĩa như thế nào với anh của mình. Thứ mà cả đời người chỉ có một cơ hội duy nhất. Đáng lẽ, ca ca nên đi từ năm năm trước, ca ca đã nỗ lực nhiều như thế, mình làm sao có thể níu kéo ca ca.

“Mục Mục ngoan, không cần phải nói những lời ngốc như thế …“

Vân Phàm đương nhiên hiểu tâm ý của em mình. Vì thế hắn ôm muội muội vào lòng, nhẹ nhàng trấn an.

“Con ngoan, nếu con đã suy nghĩ căn kẽ, vậy thì đi đi … Trong nhà có mấy lão già này trông nom rồi, không có việc gì đâu.“

Lão thôn trưởng thở dài, không nói thêm gì nữa. Ông biết, thiếu niên trước mắt cực kỳ quật cường, đã quyết định cái gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi.

“Tiểu Phàm cảm tạ Mộc gia gia!“

“Hầy, nhóc con, người khách khí với lão già này làm gì …“

Thật ra, lão thôn trưởng hiểu rất rõ suy nghĩ của Vân Phàm. Trong con mắt của lão, thiên phú của Vân Phàm cực kỳ tốt, lại chịu khó. Sức mạnh cơ thể hiện tại đã có thể so với mấy quân nhân lão làng. Chỉ tiếc, con đường thể thuật ở thời đại này đã nằm ở đoạn kết của trào lưu. Có mạnh hơn nữa cũng không thoát khỏi xiềng xích của sinh mệnh.

Thế giới này, chỉ có tiên đạo mới là cốt lõi của tất cả. Không vào tiên đạo, cuối cùng vẫn chỉ là phàm tục.