Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 876: Cho ngươi kỳ tích




Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Thời Không, nghịch chuyển!

Trong khoành khắc giọng nói huyền ảo kia vọng tới, hai người Triệu Thiên Diệp ngây dại toàn thân, lập tức hai mắt bắn ra thần quang vô hạn, toàn thân hai người run rẩy. Giọng nói kia xuyên qua hư không vô tận lọt vào tai Kiếm Tôn cái thế các tông, thế giới trước mặt bọn họ dường như sinh ra biến hóa vô tận.

Tuế nguyệt vô tận lật ngược, chảy về phía sau.

Theo dòng thời gian nghịch chuyển, trong khoành khắc này dường như bọn họ thấy lại được quá khứ xa xôi đã sớm chôn vùi sâu trong thức hải. Từ lúc còn là một tên Kiếm Giả nho nhỏ, thậm chí là một tên Kiếm Nô.., đám Kiếm Tôn cái thế đều cảm thấy tâm thần mình dậy sóng.

Mà ở thế giới hư không nằm giữa hai người Lăng Phá Thiên, giọng nói kia vừa vang lên, cự kiếm Thiên Lôi mười vạn trượng lập tức bắn ngược trở về với tốc độ kinh người. Lôi quang Thiên Đạo vốn đã dung nhập vào trong cũng chảy ngược từ thân kiếm mà ra, Kiếm Ý tán loạn. Thân hình Lăng Phá Thiên run lên một cái, không thể áp chế được, phun ra một ngụm nghịch huyết.

- Là hắn!

Ánh mắt Lăng Phá Thiên lộ vẻ kinh ngạc, nhìn về phía hư không xa xôi.

Mà lúc này, Chân thân Cổ Long khổng lồ của Phong Lôi cũng thu nhỏ lại thành bộ dáng thiếu niên trước kia. Đôi mắt màu vàng nhạt nhìn chăm chú về phía giọng nói kia vọng tới.

- Là thật, ta cảm giác được là thật...

Phong Lôi lẩm bẩm, trong mắt y, ngoài ngàn dặm không gian, một khoảng không chậm rãi mở ra, có hai bóng người từ bên trong bước ra. Trong đó có một thanh niên thân mặc áo xanh, có mái tóc màu xám bạc, mắt sáng như đuốc, dường như bao gồm ánh sáng cả trời đất, còn có một điểm sáng tím giống như ánh sao trên trời tràn ngập một cỗ khí thế cuồng ngạo khó tả bằng lời.

Thanh niên áo xanh bước ra một bước, vạn dặm dưới chân hắn giống như chỉ là một tấc, đúng là chỉ bước ra một bước nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Phong Lôi.

Thấy thiếu niên áo xanh trước mặt có mái tóc màu vàng nhạt xòa xuống hai vai hai mắt chớp động thần quang. Đặc biệt trên đầu có sừng rồng tám đốt màu vàng nhạt tỏ rõ thân phận y. Cảm nhận được khí tức quen thuộc, kiếm quang màu xám bạc trong mắt Lục Thanh lưu chuyển, dường như tuế nguyệt vô tận trước mặt đều đảo ngược. Một con Phong Lôi Long Mãng màu xanh dài chừng một trượng quấn trên cánh tay, trong đôi mắt ngây thơ còn ngấn ngấn lệ quang.

Tuy rằng ánh mắt y đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng ý cảnh tương đồng không lẫn lộn vào đâu được.

Lục Thanh chậm rãi vươn tay ra, vuốt ve đầu Phong Lôi. Cảm nhận được sự dịu dàng ấm áp, rốt cục Phong Lôi không nhịn được nữa, hai chân quỳ sụp xuống.

- Không cho pháp khóc, đứng dậy!

Lục Thanh cau mày, quát khẽ một tiếng.

-Dạ!

Phong Lôi vội vàng đứng dậy, không dám chậm trễ.

Bên ngoài ngàn dặm, Kiếm Tôn cái thế các tông trợn mắt há mồm mà nhìn Phong Lôi. Giờ phút này Phong Lôi đâu còn là cường giả Kiếm Tổ Tuyệt Thế như lúc trước, chỉ giống nhưmột đứa trẻ đang được dạy dỗ, có vẻ vô cùng sợ hãi đứng khép nép một bên.

Không sai trong mắt Kiếm Tôn cái thế các tông, Phong Lôi có thể sánh ngang với cường giả Kiếm Tổ Tuyệt Thế. Mặc dù y mượn ngoại lực, nhưng có thể thấy rất rõ ràng, về sau Lăng Phá Thiên đã phải vận dụng toàn lực. Nếu không nhờ có ý chí Thiên Đạo giúp đỡ cho lão, thắng bại trong trận chiến vừa rồi rất là khó nói.

Nhưng mà giờ phút này...

Nghĩ tới đây, ánh mắt Kiếm Tôn cái thế các tông lập tức tập trang vào bóng người màu xanh vừa xuất hiện.

Là hắn!

Làm sao có thể như vậy được? Không phải hắn bị trấn áp tại Huyền Thiên Kiếm vực, bây giờ còn chưa tới trăm năm, vì sao hắn có thể ra ngoài?

Khoan đã... Kiếm Nô! Làm sao có thể như vậy được?

Lúc này, trong mắt Kiếm Tôn cái thế các tông, một thân tu vi của Lục Thanh không có gì là che giấu, nhưng chỉ là một Kiếm Nô bình thường yếu ớt nhất, thậm chí ngay cả khí kiếm nguyên cũng không ngưng tụ

Nhưng uy nghiêm vừa rồi, dù là cự kiếm Thiên Lôi cũng không có chút năng lực chống cự, đó là uy năng cao tới mức nào, làm sao có thể chỉ là một tên Kiếm Nô?

Không ai tin được, nhưng cảnh tượng trước mắt sờ sờ như vậy, bọn họ không muốn tin cũng phải tin.

Thời Không, nghịch chuyển? Trên đời này thật sự tồn tại hệ thuộc tính Thời Không ư?

Đây cũng là một mối nghi ngờ khác của Kiếm Tôn cái thế các tông. Chỉ trong khoành khắc, dù chỉ ảnh hưởng dư oai nhưng bọn họ có thể thấy được vô số chuyện xưa phủ đầy bụi trần, không có bất cứ năng lực gì chống cự. Không ai dám nghi ngờ, nếu sức mạnh kia tiếp tục trấn áp trên người bọn họ, rất có thể sẽ làm cho bọn họ thân chết đạo tiêu.

Phong Lôi đứng thẳng dưới đất, đưa tay lau nước mắt trên mặt, sau đó cố gắng ưỡn ngực lên cho thật thẳng.

Lục Thanh gật nhẹ đầu:

- Hôm nay con đã hóa thành hình người, vậy gọi là Lục Phong Lôi!

- Lục Phong Lôi?

Phong Lôi khẽ lầm bầm, lập tức trong mắt bắn ra thần quang sáng chói:

- Con là Lục Phong Lôi!

- Không sai!

Lục Thanh trầm giọng nói:

- Nhớ kỹ, người của Lục gia ta, không quỳ trước trời đất, chỉ quỳ trước mặt người nên quỳ. Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng lưng không thể cong!

-Dạ!

Quát lên một tiếng lớn, chiến ý vốn đã tiêu tan trên người Phong Lôi, một lần nữa ngưng tụ lại.

Lúc này, ánh mắt Lục Thanh hơi chăm chú nhìn ra ngoài vạn dặm, chỉ trong khoành khắc, sức mạnh đang giam cầm Long Tuyền tiêu tan trong nháy mắt.

Ánh mắt màu xám bạc xuyên qua hư không, nháy mắt đã xuyên qua không gian vô tận, xuyên qua cả chín tầng Cương Phong, tới một đỉnh núi cao.

- Ngươi tới rồi ư?

Thiếu niên áo xanh đứng trên đỉnh núi nhìn xuống biển mây mênh mông không bờ bến dưới chân, sau đó lại nhìn khoảng không trước mặt.

-Ta đã tới!

Trước mặt thiếu niên, một khoảng không gian mở ra, hai đạo kiếm quang màu xám bạc ngưng tu, hóa thành bóng của Lục Thanh.

Thiếu niên ngưng thần nhìn chăm chú bóng Lục Thanh trước mặt, thấy Lục Thanh vẫn bình tĩnh nhìn thẳng lại, không hề có chút ý né tránh, rốt cục thiếu niên thở dài:

- Rốt cục ngươi vẫn ra ngoài Thiên Đạo...

- Thiên Đạo không phải là đạo của ta.

Lục Thanh nhìn thẳng thiếu niên, đáp với giọng bình thản.

- Tuế nguyệt vô tận này, rốt cục ngươi tìm cầu ở đâu ra?

- Sự tìm cầu của ta, ngươi hiểu được sao?

Ánh mắt thiếu niên trở nên kỳ quái ngưng tụ trên người Lục Thanh.

- Đạo của ngươi, ta không cần biết. Ta, chỉ biết đạo của mình!

- Vậy ngươi đi đi, hai ta sẽ có ngày gặp lại...

Thiếu niên khoát tay, sau đó xoay người bỏ đi một nước. Thân hình Lục Thanh rốt cục cũng tiêu tan.

Ngoài Lăng Tiêu tông, Lục Thanh thu hồi ánh mắt, xoay người lại nhìn về phía Lăng Phá Thiên ở xa xa.

- Lăng Phá Thiên!

Lăng Phá Thiên cau mày hỏi:

- Không ngờ là pháp tắc Thời Không hết sức tinh thuần... Thế nhưng ngươi đã mất đi Kiếm Anh, ngay cả một tia kiếm nguyên cũng không có, ngươi muốn làm gì?

Tuy miệng nói như vậy, nhưng tâm thần Lăng Phá Thiên đang run rẩy, cảm giác được một nguy cơ rất lớn đang áp tới. Cảm giác này từ hơn ngàn năm qua, lão chưa từng cảm thấy, thế nhưng bây giờ lại có thể cảm thấy rất rõ ràng.

- Muốn làm gì ư?

Lục Thanh cười nhạt, đột ngột hai mắt trở nên lạnh lẽo, trong tròng mắt màu xám bạc, hai điểm sáng tím đang lưu chuyển:

- Hôm nay Lục mỗ sẽ cho lão thấy kỳ tích!

Lục Thanh chậm rãi giơ kiếm chỉ lên, nhìn thấy động tác của Lục Thanh. Lăng Phá Thiên càng cảm thấy nguy cơ rõ rệt trong lòng, lông tóc toàn thân dựng đứng, tâm thần không chịu khống chế, run rẩy hẳn lên.

- Làm càn!

Lăng Phá Thiên quát lớn. Thiên Đạo Chùy trong tay trái nhanh chóng nện xuống Kiếm Ý Thiên Lôi mười vạn trượng vốn đã tan biến, lúc này hiện ra một lần nữa sau lưng lão. Mười hai đạo kiếm quang vạn trượng bắn ra một lượt, kiếm quang màu trắng nhạt hợp nhất, hóa thành Thiên Đạo Lôi Kiếm, chém về phía Lục Thanh.

Sắc mặt Lăng Phá Thiên lúc này trở nên tái nhợt, lão nghiến rằng nghiến lợi nện Thiên Đạo Chuy thêm ba búa nữa, lại có ba đạo kiếm quang vạn trượng bắn ra đuổi theo, dung nhập vào trong Thiên Đạo Lôi Kiếm.

Sau khi được ba đạo kiếm quang vạn trượng dung hợp, thân kiếm vạn trượng càng ngưng đọng hơn khi trước, kiếm quang bắn ra sáng chói, một đạo Hỗn Độn màu xám cực nhỏ xuất hiện hai bên thân kiếm. Chỉ trong nháy mắt. Thiên Đạo Lôi Kiếm vạn trượng này đã xuất hiện trước mặt Lục Thanh.

- Cẩn thận!

Phong Lôi kinh hô thất thanh, muốn ra tay xuất thủ nhưng lúc này, kiếm chỉ đang chậm rãi giơ lên của Lục Thanh dường như xuyên qua vô tận thời không, nháy mắt điểm ngay vào mũi kiếm.

-Tán!

Lập tức một cỗ Kiếm Ý vô hình tràn ra, trên Thiên Đạo Lôi Kiếm đột nhiên bị bao phủ một lớp màu xám bạc, nháy mắt vỡ nứt ra, hóa thành hư vô.

- Làm sao có thể như vậy được?

Lăng Phá Thiên kinh hô thất thanh.

- Đến phiên Lục mỗ rồi

Kiếm chỉ của Lục Thanh lại điểm ra

- Nếu lão tiếp được một kiếm này của Lục mỗ, chuyện lão trấn áp ta năm xưa coi như xóa bỏ.

Không có chút kiếm quang nào bắn ra, nhưng lúc này Lăng Phá Thiên cảm nhận được một cỗ Kiếm Ý khó hiểu mênh mông, trong nháy mắt đã trấn áp lên thân mình. Một thanh kiếm màu xám bạc dài chừng một tấc lập tức xuất hiện phía trước Mi Tâm lão chừng ba tấc.

Cảm ứng của lão đối với thế giới Thiên Đạo này biến mất trong nháy mắt, dù là Lĩnh Vực Tiểu Thế Giới dường như cũng đã bị che đi mất, rốt cục không cảm ứng được mảy may nào. Trong Đan Điền Khí Hải của Lăng Phá Thiên, trên Kiếm Anh của lão cũng bị một lớp thần quang màu xám bạc che kia

Thanh tiểu kiếm màu xám bạc trước Mi Tâm Lăng Phá Thiên tiến tới một tấc, mái đầu bạc trắng của lực pháp tắc hóa thành màu đen, toàn thân cũng trở lại bộ dáng một trung niên, khí tức toàn thân mênh mông như nước thủy triều cũng trở nên mỏng manh hơn trước.

Tiểu kiếm lại đâm thêm một tấc, ngay cả kiếm quang màu tím tinh thuần trên Lôi Quang Thần Kiếm sau lưng Lăng Phá Thiên cũng tan đi, biến thành màu trắng nhạt.

Khoảng cách một tấc cuối cùng, tiểu kiếm cũng đã đâm sát tới Mi Tâm Lăng Phá Thiên, lúc này hình dạng của lão đã trở lại tuổi đôi mươi, một thân khí tức cũng chỉ còn lại cấp Kiếm Hoàng.

Rốt cục tiểu kiếm màu xám bạc dài một tấc đã đâm ngập vào Mi Tâm Lăng Phá Thiên, toàn thân lão đang rút nhỏ lại với tư thế hết sức kỳ dị, chiếc trường bào màu tím khoác trên người lúc này cũng trở nên rộng thùng thình, không còn vừa với thân hình lão.