Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 833: Cuộc sống trong sơn cốc




Tử Hà tông, Trường Sinh phong.

Trong đại điện Trường Sinh, một lão nhân đang ngồi tĩnh tọa trên một chiếc bồ đoàn màu xanh trắng, trước mặt là hương khói lượn lờ, biến cả đại điện thành màu xanh nhạt.

-Ong. ..

Một tiếng kiếm ngâm khe khẽ vang lên, ngay tức khắc trước mặt lão nhân đã hiện ra một bóng người màu xanh. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Lâm sao rảnh rồi đến chơi chỗ lão phu vậy?

Mộc Thanh Nguyên mở mắt ra, mĩm cười hỏi.

- Ta muốn tới hỏi thăm trưởng lão một chuyện.

Mộc Thanh Nguyên hơi sửng sốt

- Cứ hỏi nếu lão phu biết, nhất định sẽ nói.

- Lúc trước. Hư Không Kiếm Cốc trên núi Giới Thần ở giới Thanh Phàm, có liên quan tới đại hội Huyền Thiên ở giới Bạch Linh hay không?

- Đại hội Huyền Thiên ư?

Mộc Thanh Nguyên nghe vậy lộ vẻ kinh ngạc, sau đó lại nói:

- Lão phu cũng chỉ nghe qua về đại hội Huyền Thiên, còn chuyện có liên quan với Hư Không Kiếm Cốc hay không, thật khó lòng khẳng định.

Lập tức Lục Thanh thuật lại chuyện đại hội Huyền Thiên một lượt.

Mộc Thanh Nguyên lộ vẻ kinh hãi lại hỏi:

- Vậy năm năm sau, ngươi muốn đi giới Bạch Linh ư?

- Không sai.

- Lục Thanh gật gật đầu:

- Từ đây tới lúc thiên địa quay ngược lại chỉ còn không tới trăm năm, mỗi một cơ hội có thể tăng cường thực lực bản thân, ta sẽ không bỏ qua. Tuy nhiên trưởng lão cứ yên tâm, hiện tại vẫn còn hơn năm năm.

- Dứt lời, thần quang khẽ dấy lên trong mắt Lục Thanh. Thời gian năm năm cũng đủ cho hắn giúp bọn hung thú lục giai và thất giai trong sơn mạch cổ lâm vượt qua lôi kiếp.

- Lúc trước, trong quá trình tương trợ hơn hai trăm hung thú ngũ giai độ kiếp, gần như mỗi ngày đều có ý chí thiên địa giáng lâm, cảm ứng ý chí thiên địa đã khiến cho Lục Thanh củng cố tu vi của mình nhanh hơn. Chỉ một tháng đầu tiên, hắn đã hoàn toàn củng cố tu vi Kiếm Tôn tiểu thiên vị. Ngoài ra mười một tháng sau, mỗi ngày Lục Thanh đều lấy tâm thần điều khiển Lĩnh Vực Phong Lôi che mắt lôi kiếp, dung nhập Thế thiên địa vào trong đó. Lãnh ngộ của hắn với thế thiên địa tiến triển cực nhanh, ngay cả tu luyện Kiếm Hồn Kinh cũng nhờ vậy đột nhiên tăng mạnh.

- Chỉ sau một năm. Lục Thanh đã có thể thoải mái dẫn động được hai phần thế thiên địa, vả lại củng cố ổn thỏa. Với tốc độ như vậy, Lục Thanh tin rằng chỉ cần có thời gian, có đủ lôi kiếp, thêm hai năm nữa hắn sẽ thuận lợi đột phá tới Kiếm Tôn trung thiên vị. Tám năm, sẽ đạt tới Kiếm Tôn đỉnh phong. Bởi vì một năm qua. Lục Thanh phát hiện ra uy thế của lôi kiếp càng mạnh, che mắt nó cần tiêu hao lực Lĩnh Vực nhiều hơn. Mà ý chí thiên địa càng mạnh, lại càng có ích cho cảm ngộ về cảnh giới.

- Hơn nữa, lần này thời gian có thể càng ngắn hơn, bởi vì uy thế của lôi kiếp còn quyết định căn cứ theo huyết mạch của hung thú. Huyết mạch càng hùng mạnh, càng có tiềm năng, uy thế lôi kiếp cũng mạnh hơn. Đối với gần hai trăm hung thú lục giai, cùng một trăm ba mươi hung thủ thất giai ban đầu, Lục Thanh phỏng đoán theo sự hùng mạnh của lôi kiếp, cần phải có thời gian nhiều hơn, e rằng cần năm năm nữa. Sau năm năm, đó sẽ là lúc hắn đi tới giới Bạch Linh.

- Trong sơn mạch cổ lâm.

- Trong một sơn cốc chu vi trăm dặm, suối chảy vắt ngang, vô số linh thảo sinh trưởng, trong sơn cốc tràn ngập từng tràng hương thơm linh dược. Một bên sơn cốc là mười căn nhà đá- trước nhà là một hồ nước chừng vài dặm, trong hồ thỉnh thoảng có cá nhảy tung tăng, đuôi chúng lóe lên nhưng đốm vàng rực rỡ, nhảy cao vài thước.

Bên cạnh hồ, một lão nhân áo vàng ngồi trên một chiếc ghế đá, bên cạnh là một chiếc giỏ đựng cá. Một chiếc cần cáu có dày cáu bằng tơ tẩm vừa được lão thả xuống hồ, tạo nên sóng gợn lăn tăn.

Mà lúc này bên cạnh lão nhân còn có vài tên đại hán. Bọn đại hán này cũng đang buông câu, chỉ có điều cả bọn như đang ngồi trên đống lửa, nhấp nha nhấp nhổm không ngừng, cần câu trong tay cũng theo đó lay động không ngớt. Trong hồ nước trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng từng con cá bị bọn đại hán làm cho giật mình bỏ chạy, khiến cho bọn chúng tức tối trợn trừng mắt, lửa giận bốc lên.

- Dính rồi!

Đột nhiên cần câu của lão nhân trầm xuống, vẻ mặt lão hết sức hớn hở vui mừng, tay phải giật mạnh, cần câu cong vút lại, sau đó giật mạnh lên không. Một con thanh ngư dài chừng hai thước bị kéo lên khỏi mặt nước, rơi xuống trước mặt lão nhân.

- Ha ha, con thứ ba!

Gở cá ra khỏi lưỡi câu, lão nhân thả cá vào trong giỏ bên cạnh. Bên trong giỏ của lão đã có hai con thanh ngư đang bơi qua bơi lại. Còn giỏ cá của bọn đại hán kia rỗng tuếch, ngay cả một chiếc vảy cá cũng không thấy.

- Lão câu giỏi thật, lão tử không chơi nữa!

Rốt cục một tên đại hán không nhịn được nữa, vứt cần câu xuống đất, lại tung cước đá bay giỏ cá trống không:

- Này Kim lão đầu tử, câu cá như vậy chẳng phải là quá phiền phức hay sao? Cứ để lão Bằng ta rống lên một tiếng, không phải là cá trong hổ sẽ nổi lên hết hay sao?

Lão nhân nhìn ỵ, dở khóc dở cười, lắc đầu nói:

- Quả thật là gỗ mục không dùng được việc. .. Đại hán trợn tròn đôi mắt, gào to:

- Lão càng già càng hồ đồ, đầu gỗ của lão mới là mục nát, còn dùng được vào việc gì?

- Tiểu Bằng, không được vô lễ!

Lúc này, một nữ tử áo đỏ phía sau đi tới, trừng mắt khẽ quát.

- Đại tỷ!

Mấy tên đại hán giật bắn mình, tên nào tên nấy nở một nụ cười ngoan ngoãn vô cùng, giống như trẻ con gặp người lớn vậy, không còn chút vẻ giận dữ nào cả.

- Cũng may có cô nương trấn áp được bọn họ. ..

Lão nhân than thở:

- Mấy hôm nay, lão hủ bị bọn họ dồn ép quá đáng. Nữ tử đảo tròn đôi mắt, mĩm cười nói:

- Chỉ cần Kim lão không muốn, nơi này ai dám dồn ép Kim lão. ..

- Ha ha. Liệt cô nương càng ngày càng khéo nói chuyện. ..

Lão nhân mĩm cười đáp, đột ngột ánh mắt cả hai thoáng động, cùng quay đầu nhìn lại. -Ong. ..

Một tiếng kiếm ngâm vang lên giữa hồ, một bóng người màu xanh hiện ra trên không.

- Lục Thanh. ..

Ánh mắt nữ tử lập tức nhìn chăm chú vào Lục Thanh vừa tới.

Lục Thanh bước ra một bước vào bờ, mặt tươi cười hỏi:

- Chẳng hay Liệt cô nương có quen với việc sinh sống ở đây chưa?

Liệt Diễm gật gật đầu:

- Nơi này rất tốt không xảy ra chuyện phân tranh, có thể yên tâm tu luyện, thể ngộ cảnh giới. Hôm nay ngài tới đây là. ..

- Không sai số hung thú lục giai và thất giai, bắt đầu bây giờ có thể thử được rồi.

Ánh mắt Liệt Diễm sáng lên, ngay cả Kiếm Linh cũng lộ vẻ vui sướng. Bọn đại hán kia vội vàng xông tới, vẻ mặt lấy lòng:

- Long Vương Lục huynh, phải chăng lúc đó sẽ độ kiếp cho lão Bằng ta trước?

- Chưa đến phiên ngươi. Lục Thanh huynh đệ hẳn sẽ độ kiếp cho lão Xà ta trước tiến.

- Không đúng, không đúng, hẳn phải là ta!

Nghe bọn đại hán xưng hô Lục Thanh bằng nhiều cách khác nhau, sắc mặt Liệt Diễm ngày càng khó coi, còn Kiếm Linh bên cạnh chỉ có nước lắc lắc đầu, dở khóc dở cười.

- Phải chăng các ngươi đã ngứa ngáy không chịu nổi?

Liệt Diễm hừ lanh.

Nghe giọng điệu của nàng như vậy, bọn đại hán chấn động, lập tức cả bọn nở một nụ cười rạng rỡ:

- Đương nhiên Lục huynh đệ phải giúp Đại tỷ độ kiếp trước tiến, lão Bằng ngươi nói có đúng không?

Một tên đại hán vừa nói khuỷu tay vừa thúc vào người bên cạnh ra hiệu.

- Đúng, đúng. Long Vương Lục huynh đối xử với Đại tỷ tốt nhất, nhất định sẽ giúp Đại tỷ độ kiếp trước tiên.

- Các ngươi. ..

Gương mặt diễm lệ của Liệt Diễm đỏ bừng, nàng không ngờ bọn đại hán ngốc này ăn nói sỗ sàng như vậy, mắt nàng khẽ liếc nhìn Lục Thanh, kế đó càng đỏ mặt hơn, đồng thời cơn tức tối trong lòng cũng bốc lên cao

Sắc mặt Lục Thanh cũng lộ vẻ xấu hổ. Kim Linh cạnh đó cười cười nửa miệng. Rốt cục Liệt Diễm không còn dằn được lửa giận trong lòng, thân hình chợt lóe, trên không hiện ra một đạo linh quang màu đỏ sẫm rồi biến mất ngay tại chỗ.

-Phịch. ..

Chỉ trong thoáng chốc, đám đại hán bay tung tóe ra tứ phía, không biết văng đến nơi nào.

Thân hình Liệt Diễm đừng lai, như nhớ lai chuyên gì, lai liếc nhìn Lục Thanh một cái, đôi môi mọng mê người khẽ cắn, dung nhan diễm lệ lại bừng đỏ.

- Các người cứ nói chuyện với nhau đi!

Liệt Diễm vội vàng bỏ lại một câu, một trận gió thổi qua mang theo mùi hương thơm ngát, biến mất ngay tại chỗ.

Lúc này rốt cục Kim Linh không nhịn được, cất tiếng cười ha hả.

- Kim lão. .. Lục Thanh khẽ quát.

- Được rồi, được rồi lão đầu tử không cười, không cười nữa. .. Kim Linh cố gắng nhịn cười, nhưng không thể giấu nổi:

- Lục Thanh này, huynh đệ còn trẻ hẳn nên tìm hiểu một vài chuyện mới phải. Có những chuyện, có những thời điểm nếu như bỏ lỡ, khó có thể nào tìm lại được, nên nắm chắc trong tay mới phải.

Nghe lời nói đẩy ý nghĩa sâu xa của Kim Linh. Lục Thanh cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ. Từ khi vào sơn mạch cổ lâm, dần dần tiếp xúc với Tử Hà tông, bọn Liệt Diễm cũng biết được toàn bộ chuyện về Lục Thanh, cho nên giữa hai bên cũng trở nên hòa hợp hơn nhiều, không còn khoảng cách như lúc trước. Đây cũng là nguyên nhân mà lúc này Kim Linh dám trêu chọc Lục Thanh như vậy.

- Được, được, không nói nữa, nếu còn nói nữa, lão đâu ta cũng không nhịn được. .. . Kim Linh không cười nữa, sắc mặt nghiêm nghị:

- Lần này huynh đệ nắm chắc được mấy phần? Lục Thanh trầm ngâm một lúc, sau đó mới nói:

- Nêu tiến hành tuần tự, hẳn là không thành vần đề. Nếu đến lúc đó không khổng chế được, ta sẽ lập tức ngừng lại.

- Vậy thì quá tốt

Một ngày sau. ở một nơi cách sơn mạch cổ lâm ba ngàn dặm, trên đỉnh một ngọn núi cao chừng năm ngàn trượng. Lục Thanh khoanh chân ngồi trên một chiếc đài bằng đá vẫn còn dấu vết của khí Phong Mang.

Xung quanh mày mù mờ ảo, che lấp mặt trời nơi nơi đều trắng xóa một màu, nguyên khí Thiên địa dồi dào tràn ngập trong không trung. Rốt cục vẫn là giới Kim Thiên. .. Lục Thanh thầm nghĩ trong lòng, nguyên khí thiên địa vượt xa ở giới Thanh Phàm. Tuy rằng đây chỉ là một ngọn núi không người, nhưng mạch đất sâu dày, mức độ hội tụ nguyên khí thiên địa thậm chí đã vượt hơn Kiếm Trì của Tử Hà tông ở giới Thanh Phàm khi trước.