Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 749: Thiên Nhai Hải Giác (Thượng)




"Động tĩnh là cơ, âm dương là mẫu, âm không rời dương, dương không rời âm, âm dương qua lại, tiếp cận thần linh, tâm tĩnh thần chính, khí phách vận hành, đóng mở hư thật, trong ngoài hợp nhất, hư thật âm dương, có nhu có cương, cương nhu gồm đủ, thong thả tự nhiên!"

Động tác của Lục Thanh càng ngày càng chậm, nhưng theo động tác của hắn, một cổ đại thế vô hình bắt đầu hội tụ. Chỉ trong thoáng chốc. Kim Thần Mộc kinh ngạc phát hiện ra, mặt đất trong Lĩnh Vực của nó không ngờ run rẩy hẳn lên.

Lòng đất toàn do Kim Thổ ngưng kết, trong phạm vi ngàn dặm run rẩy, muốn tìm hiểu rõ cần tốn biết bao nhiều sức lực.

Hơn nữa, linh niệm Kim Thần Mộc bao phủ, khám phá ra lúc này trên người Lục Thanh hội tụ một cỗ khí thế thiên địa vô hình. Không sai chính là khí thế thiên địa. Khí thế thiên địa này cùng xuyên thẳng qua Lĩnh Vực của nó, tuy rằng không do Lục Thanh sai khiến nhưng lại bảo vệ hắn thật cẩn thận, khiến cho mặt đất trong Lĩnh Vực của nó phải run rẩy.

Đây là cái gì. .. Kim Thần Mộc chấn động trong lòng, hoàn toàn không hiểu giờ phút này Lục Thanh đang thi triển thứ gì.

Vốn Kim Thần Mộc sinh ra vào thời kỳ thượng cổ Man Hoang năm vạn năm trước, vả lại từ trước tới nay vẫn sống trong Man Hoang Kiếm Mộ này, làm sao có thể biết được Thiên Linh tộc chỉ mới xuất hiện vào năm vạn năm sau.

Thi triển Vô Liễu Quyền cảng khiến cho lãnh ngộ của Lục Thanh Đối với đạo âm dương sâu hơn nữa. Cảnh giới cương nhu vốn là do cảnh giới âm dương phân nhánh, lãnh ngộ được cảnh giới âm dương, tự nhiên thúc đẩy Lục Thanh lãnh ngộ luôn cảnh giới cương nhu. Chỉ trong chóc lát. Lục Thanh đã cảm thấy hồn phách của mình xao động, đặc biệt Kiếm Hồn sinh ra khí Phong Mang đang triệu tập. Bên trong Thần Đình thức hải nếu không có kiếm thức trấn áp, e rằng thất phách nháy mắt hợp cùng tam hồn, ngưng kết Kiếm Phách, thành tựu Kiếm Anh.

Đánh xong một lượt Vô Liễu Quyền. Lục Thanh mới mở to hai mắt. Giờ phút này, hắn mơ hồ phát hiện ra, trời đất xung quanh dường như khác trước. Dường như hắn sinh ra một mối liên hệ mỏng manh với thế giới này, tâm thần lại vô cùng thanh tĩnh, một ít nghi ngờ còn tồn đọng cũng đã bị luyện hóa sạch sẽ.

Mà thần niệm của Lục Thanh dường như đã được rửa sạch, sương mù khí đen trên mặt đều tan biến không còn. Thần niệm lúc này trong như pha lê vô cùng linh hoạt, hào quang tỏa ra trong suốt sắc bén như mũi kim bảng, phát tán ra xung quanh nhưng tia sáng chói.

Thân thể Lục Thanh trồi lên bên ngoài đất hệ Kim, hắn ngửa mặt lên nhìn bầu trời phía trên Lĩnh Vực. Đây là Lĩnh Vực của Kim Thần Mộc, trên không trước kia vốn u ám, hiện tại đã trở nên sáng chói kim quang. Mà viên Kim Linh Châu kia đã treo trên đó không biết tự bao giờ. Kim Linh Châu khuếch đại lên mấy ngàn lần, chói chang như ánh mặt trời treo trên cao tỏa ra kim quang rực rỡ, linh khí hệ Kim nồng đậm đến cực điểm tỏa ra, bao phủ khắp mặt đất. Bất chợt trên nhưng gốc cổ mộc hoàng kim bị thương, những khe nứt đang chậm rãi lành

Lại.

Sau một lát. Lục Thanh mĩm cười, theo nụ cười của hắn, hư ảnh Kim Thần Mộc do linh niệm ngưng kết bất chợt sừng sờ, bởi vì từ nụ cười của Lục Thanh, nó cảm ứng được khí chất mênh mông bát ngát. Đây là một loại đại khí trăm sông về biển, nếu so với lúc trước, giờ phút này dường như Lục Thanh đã có biến hóa. Nhìn Lục Thanh lúc này, nó có cảm giác như đang nhìn một thanh thần kiếm tuyệt thế còn đang nằm trong vỏ. Khí chất của thanh thần kiếm này còn thu liễm, nhưng nó không hề nghi ngờ, chỉ cần Lục Thanh muốn, khí chất sắc bén của thần kiếm sẽ tuôn ra bất tận, càn quét tất cả sự vật trước mặt.

- Long Vương, cho lão Kim mượn Kim Linh Châu chữa trị cho Lĩnh Vực một năm. Sau một năm, tự nhiên lão Kim sẽ lấy ra một nửa tặng cho Long Vương.

Thế nhưng nghe Kim Thần Mộc nói như vậy. Lục Thanh lại lắc lắc đầu:

- Quân tử không đoạt sở thích của người khác, tuy rằng Kim Linh Châu này quý giá, nhưng thi ân cầu báo lại không phải là ý muốn của ta, chỉ cần Kim Thần Mộc ngươi giúp ta một chuyện nhỏ là đủ.

Không cần sao?

Kim Thần Mộc nghe vậy bàng hoàng sửng sốt, nhưng lập tức lòng cảm kích nổi lên, vội vàng nói:

- Long Vương cứ gọi ta là lào Kim là đủ, hôm nay Long Vương dốc hết toàn lực tương trợ, về sau chính là bằng hữu của lão Kim. Chỉ cần Long Vương có chỗ cẩn dùng, lão Kim muôn thác không dám từ nan. Chỉ cần là chuyện lão Kim ta làm được. Long Vương cứ việc dặn dò.

- Lập tức Lục Thanh cũng không khách sáo, nói lại một lần nhưng lời mà hắn đã nói với Kiếm Xỉ Lôi Long.

- Cho dù là với kiến thức của Kim Thần Mộc, giờ phút này cũng phải kinh hô thất thanh:

- - Long Vương có được năng lực mạnh mẽ như vậy, lão Kim là người đầu tiên bằng lòng đi theo Long Vương. Chỉ cần có cơ hội chạm tới Linh Đạo đỉnh phong, ở nơi đâu cũng không có gì khác cả.

- Không ngờ linh thú bát giai như Kim Thần Mộc có thể thoải mái bằng lòng như vậy. Lục Thanh tự nhiên cảm thấy vui vẻ trong lòng. Nếu như có một linh thú bát giai tọa trấn, chờ hắn khôi phục lại, dù cho Kiếm Tôn thông thường cũng không dám trêu chọc. Đến lúc đó, đừng nói Tử Hà Tông của hắn có biết bao nhiều người quan tâm chiếu cố, dù là không có, cũng thừa sức đứng vào hàng năm đại tông môn.

- Đương nhiên Lục Thanh cũng biết, đối với linh thú sống đã qua bao năm tháng như Kim Thần Mộc, nếu không phải hắn có ân với nó, nó sẽ không dễ dàng bằng lòng như vậy. Bởi vì cảnh giới tu vi càng cao, bất kể là Thiên Đạo, Nhân Đạo, hay Linh Đạo. Ma Đạo đều thừa sức hiểu được bên trong ẩn chứa một mối nhân quả. Nhân quả này chẳng nhưng tồn tại bên trong Thiên Đạo, tất cả các sự vật đều không tránh khỏi ảnh hưởng của nó.

- Mà Kim Thần Mộc bằng lòng như vậy, hiển nhiên đã mang nhân quả của bản thần nó đặt cạnh Tử Hà tông của Lục Thanh. Tuy rằng không phải quan hệ chủ tớ, cũng không phải là một người chết, người kia sẽ chết theo, nhưng với thân phận như nó, nếu đã mở miệng bằng lòng, cũng sẽ không coi trọng tính mạng mình là trên hết

- Tới thời điểm mấu chốt, nó tuyệt Đối sẽ không tham sống sợ chết.

- Lúc này. Lục Thanh nói chuyện với Kim Thần Mộc một phen, cũng giống như Kiếm Xỉ Lôi Long, ước hẹn một năm rưỡi sau gặp lại, mà Lục Thanh phải bắt đầu đi vào tầng bốn.

- Lục huynh, tầng bốn khác xa tầng ba của ta. ở đó dù là Kiếm Đế thông thường, cũng chỉ có kết cục là chết chắc. Tuy nhiên với tốc độ của Lục huynh, chỉ cẩn không sa vào tuyệt địa thiên tiến hay Lĩnh Vực, hẳn là có thể toàn thân trở ra. Bát quá Lục huynh phải lấy cẩn thận làm đầu. Mộ Chúng Thánh này lúc trước lão Kim ta cũng chưa hiểu rõ ràng cho lắm, chỉ biết mơ mơ hồ hồ. Từ khi Mộ Chúng Thánh ra đời, ta vẫn ở đây tu luyện, không rời nửa bước.

- Lập tức trên thần Kim Thần Mộc chớp động kim quang, một nhánh cây hoàng kim màu vàng ròng từ trên thần Kim Thần Mộc bay xuống, chậm rãi bay tới trước mặt Lục Thanh

- Tuy rằng Lục huynh thừa kế huyết mạch Long Vương, nhưng đối với một ít sinh linh không phải là loài thú, cũng không có nhiều ảnh hưởng. Tuy rằng lão Kim ta chẳng ra gì, nhưng cũng có chút uy nghiêm ở thế giới tầng ba.

- Lục Thanh không từ chối, nhận lấy nhánh cây có khí tức hồn phách của Kim Thần Mộc. Nguồn: http://truyenfull.vn

- Tầng bốn dù là Tông sư Kiếm Phách cũng phải cẩn thận ứng phó. Mà cửa vào tầng bốn lại nằm cách đây trăm vạn dặm, ở một nơi có tên là Thiên Nhai Hải Giác (chân trời góc biền).

- Thiên Nhai Hải Giác không phải là một cái tên bình thường, mà là một hiểm địa thật sự. Dù là Kim Thần Mộc cũng cảm thấy e ngại.

- Mà quảng đường dài trăm vạn dặm, dù với tốc độ của Lục Thanh cũng phải mất nửa tháng trời mới có thể tới nơi. Trong lúc đó. Lục Thanh cũng phát hiện ra một vài ngôi kiếm mô.

- Sự hung hiểm trong kiếm mộ ở tầng ba, dù là Lục Thanh cũng phải tốn chút công sức. Hiểu biết thêm về thần thông Kiếm Đạo do các chủ nhân kiếm mộ để lại, khiến cho Lục Thanh mở rộng tẩm mắt một phen. Mà nhưng cái thu hoạch được, cũng khiến cho hắn vô cùng vui sướng. Mà chuyện làm cho Lục Thanh vui mừng nhất, chính là rốt cục hắn cũng thật sự tìm được một bản Kiếm Nguyên Công Thiên giai.

- Tuy răng Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh có mười ba tầng, nhưng xét cho cùng, nó vẫn nghiêng về thần thông Kiếm Đạo hơn, trong đó cũng không có tâm pháp tu luyện kiếm khí Cho nên tuy nó là Hoàng giai quý giá, nhưng cũng chỉ có thể mơ hồ chỉ dẫn Lục Thanh phương hướng đột phá cảnh giới, dù sao hắn cũng đã hiểu ra Thiên nhân đại đạo.

- Ngoại trừ thứ đó ra, Lục Thanh chỉ tìm được vài bản Kiếm Nguyên Công Địa giai, về phần Kiếm Nguyên Công Thiên giai, đường lối tâm pháp trong đó cũng không có tác dụng với Lục Thanh. Hắn chỉ thật sự lưu ý tới Kiếm Nguyên Công Thiên giai nói tới ba cảnh giới Kiếm Phách. Nhưng loại Kiếm Nguyên Công khác, thuộc tính khác, tuy rằng ba cảnh giới có bản chất giống nhau, nhưng con đường mà hắn đi. ấn chứng lãnh ngộ của hắn lại bất đồng.

- Lục Thanh biết hiện giờ thuộc tính pháp tắc của mình đã thoát ra ngoài Thiên Đạo. Phong Lôi quyết lúc trước chẳng nhưng đã không còn tác dụng, tâm pháp về sau hắn cũng phải suy diễn mới được. Mà chuyện suy diễn tâm pháp cũng chỉ có thể dựa vào chính mình, cho nên hiện giờ được một bản Kiếm Nguyên Công Thiên giai, không nghi ngờ gì là có ích với hắn rất nhiều. Cuối tầng ba là một sa mạc rộng vô biên, không biết đâu là cuối. Nửa tháng sau. Lục Thanh đã đứng bên bờ sa mạc, còn đang chần chờ chưa chịu tiến vào. Lục Thanh dùng Chấn Long Nhãn quan sát, vẫn thấy sa mạc mênh mông mờ mịt như trước, không thấy giới hạn, dường như đi mãi vẫn không đến cuối. Mà mức độ nhìn của Chân Long Nhãn cũng dựa vào cảnh giới tu vi và lực hồn phách của Lục Thanh Với tu vi của Lục Thanh hiện tại, cũng chỉ có thể nhìn qua vài vạn dặm hư không, mà trong khoảng cách này, hắn vẫn không phát hiện được gì cả.

- Quả nhiên không đơn giản, mười lăm đại tông môn có thể tiến vào tầng bốn, quả nhiên không đơn giản chút nào.

Lục Thanh lẩm bẩm, không hề do dự cắt bước tiến vào.

- ừng. ..

Chỉ trong thoáng chóc, thế giới trước mắt Lục Thanh lập tức biên ảo, cát vàng bay mở mịt giữa sa mạc, che lấp cả một khoảng không gian vốn đã mơ hồ. Ánh mắt Lục Thanh như điện, lập tức hóa thành một đạo kiếm quang màu tím trắng, xuyên qua không gian, ắn nhanh về phương xa. Sau nửa canh giờ, trước mặt vân là cát vàng mở mịt, không có thay đôi thân hình Lục Thanh tự động hiện ra giữa không trung, sau đó dùng Chân Long Nhãn quét nhìn xung quanh một vòng.

- Thiên Nhai Hải Giác. ., gần trong gang tấc mà xa tận chấn trời, hay là xa tận chân trời nhưng ngay trước mắt? Lục Thanh khẽ cau mày. Nơi này lúc trước nghe Kim Thần Mộc nói chính là một nơi tuyệt địa tiến thiên, nhưng không có gì nguy hiểm, chỉ cẩn không nghĩ tới chuyện tìm cửa vào tầng bốn là có thể lui tới tự nhiên. Thấy sắp sửa tới tầng bốn, ảo Lục Thanh rời khói là không thể được.

Không thể nào như vậy, cứ một mực tìm thử- nhất định nơi này có điều huyền ảo.