Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 734: So tài trên không




Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

- Vậy Lạc Đại Sư nghĩ sao?

Thủy Như Mạng khẽ hỏi lại.

Tử Dương Kiếm Hoàng không hề do dự, trầm giọng nói:

- Nếu đã như vậy, thứ cho Lạc mỗ nói thẳng, vài người Tử Hà tông ta có thể để cho các vị tùy ý khiêu chiến, ba trân thắng hai là thắng. Chỉ cần các vị thắng, Tử Hà tông ta sẽ đi đường vòng, còn như các vị thua, phải cho Tử Hà tông ta mượn đường, mà giá bán lương thực chỉ được tính giá gốc, không được tính gấp đôi.

- Được, Lạc đại sư quả nhiên mau mắn, chỉ cần quý tông thắng, chúng ta sẽ có đủ lý do cho các vị mượn đường. Đến lúc đó, tông ta còn thể phái Lạc Thủy Nhạn tương trợ quý tông di chuyển.

Thủy Như Mạng vuốt râu cười vang nói:

Ánh mắt Mộc Thanh Nguyên lộ vẻ ngưng trọng, không khỏi liếc nhìn Thủy Như Mạng một cái. Nếu so ra, lời của Tử Dương Kiếm Hoàng khi nãy có vẻ hơi mất phong độ, lời nói của Thủy Như Mạng này vô cùng sắc bén, quả nhiên kinh nghiệm dồi dào, khí khái bất phàm.

Hiển nhiên Tử Dương Kiếm Hoàng cũng nhìn ra điểm này, không nói thêm gì nữa, chỉ thúc giục:

- Hiện tại quý tông có thể chọn người.

- Ngưng trưởng lão, ngươi ra đi.

Thủy Tiêm Nhu khẽ nói:

- Ngươi đánh trận đầu cho Lạc Nhạn Tông ta.

- Dạ.

Trung niên lúc nãy vừa lên tiến lên phía trước, quét nhình bọn Lạc Tâm Vũ một vòng.

Vừa nhìn qua một lượt, ánh mắt của y lập tức trở nên ngưng trọng. Thoạt nhìn, tám vị Đại Sư của Tử Hà tông ngoại trừ hai người Tử Dương Kiếm Hoàng ra, những người còn lại ngoại trừ Lạc Tâm Vũ là y nhìn không thấu ra, những người khác dường như không có ai tu vi kém hơn y.

Ngay lập tức, ánh mắt của y nhìn sang bọn Minh Tịch Nguyệt bên cạnh Lạc Tâm Vũ, cuối cùng dừng ở Tầm Thiên Kính. Mà lúc này trên người Tầm Thiên Kính đã có Kiếm Ý nồng đậm bốc lên. Kiếm Ý này giống như bão táp mưa sa, dường như sẽ bạo phát bất cứ lúc nào.

Ánh mắt trung niên lại chuyển, sau đó dừng trên người Triệu Thiên Diệp, lúc này trên người Triệu Thiên Diệp đang khoác một chiếc áo trường bào màu trắng, Phong Lôi thần kiếm sau lưng bất động, dường như hóa thành một thể, ánh mắt lạnh lung như muốn đóng băng tất cả trước mặt.

Đây chính là Triệu Thiên Diệp mỗi khi đối mặt với người ngoài….. Khẽ liếc nhìn qua Nhiếp Thanh Thiên mỉm cười nhưng không nói. Đối với bọn họ, khiêu chiến bất kỳ ai cũng không khác biệt.

- Lạc Nhạn Tông Ngưng Hàn Ý, khiêu chiến vị Đại Sư này!

Trung niên rút thần kiếm ra khỏi vỏ, giơ ngang chỉ về phía Triệu Thiên Diệp.

Hai người Triệu Thiên Diệp và Huyền Minh lộ vẻ kỳ quái nhìn nhau, nhưng không lên tiếng.

- Đây là Triệu Thiên Diệp, Triệu trưởng lão tử hà tông ta.

Tử Dương Kiếm Hoàng bình thản nói, ngay tức khắc, Đại Sư hai bên đường đồng thời lui về phía sau mười dặm.

Trong hạp cốc bên dưới, gần ba vạn Kiếm Giả ngửa mặt nhìn trời quan sát. Đại Sư hai tông, đứng cách xa nhau mười dặm, nói chuyện đều vận dụng kiếm nguyên thâm hậu, rất nhiều Kiếm Giả trong hạp cốc có thể nghe thấy rõ rang. Giờ phút này tự nhiên bọn họ biết Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn của Tử Hà tông mình muốn so tài cùng vị trưởng lão Lạc Nhạn Tông.

Phong Lôi thần kiếm Triệu Thiên Diệp, Tốn Phong thần kiếm Nhiếp Thanh Thiên, Ngũ Hành thần kiếm Lạc Tâm Vũ, Luyện Tâm kiếm Lục Thanh, hiện giờ đây là bốn cái tên mà tông dân Tử Hà tông ai cũng yêu mến. Bốn cái tên này đại diện cho bốn truyền thuyết trong lịch sử Tử Hà tông. Bốn người đều đột phá cảnh giới Kiếm Hồn vào trên dưới ba mươi tuổi, thành tựu như vậy, ngoại trừ một đời tổ sư khai tông ra, còn có Kiếm Hoàng Lục Thiên Thư như năm trăm năm trước, gần như không ai sánh kịp.

Trong mắt nhiều tông dân và Kiếm Giả, bốn người này hiện giờ đại diện cho phong thái của cả tông môn. Bốn người bọn họ là bất bại.

Triệu Thiên Diệp đứng thẳng giữa không trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn Ngưng Hàn Ý trước mặt. không biết vì sao bị Triệu Thiên Diệp nhìn như vậy, trong lòng Ngưng Hàn Ý dâng lên cảm giác lạnh lẽo đau khổ và thất vọng. Cảm giác này cũng giống như lúc y đối diện với linh thú lục giai song đầu Huyền Dực Xà trước kia…..

- Lạc Nhạn Tông Ngưng Hàn Ý, lãnh giáo Kiếm Đạo của Triệu Đại Sư.

Ngưng Hàn Ý khẽ quát một tiếng, chân giậm một cái giữa không gian, chỉ trong thoáng chốc, một tầng hàn khí màu trắng đục tràn ngập tụ lại dưới chân y, nháy mắt đã bao phủ chu vi vài dặm không gian.

Trong lúc nhất thời toàn bộ không gian vài dặm kể cả Triệu Thiên Diệp cũng bị bao phủ vào trong.

- Đây là Huyền Băng Hàn Khí!

Minh Tịch Nguyệt trầm giọng nói.

- Người này quả nhiên bất phàm, lãnh ngộ Huyền Băng Hàn Khí đã tới mức chỉ cần giơ tay nhấc chân.

- Bất quá đối với Triệu Thiên Diệp, cũng còn chưa đủ.

Bên cạnh, Tầm Thiên Kính hừ lạnh. Đối với Lạc Nhạn Tông, theo như Tầm Thiên Kính y thấy, quả thật không thức thời chút nào.

Quả nhiên chỉ sau vài lần hô hấp, một làn kiếm quang màu tím trắng bạo phát, đồng thời từng trận sấm nổ vang lên trên chin tầng mây. Chỉ trong thoáng chốc, tầng hàn khí màu trắng đục kia lập tức bị xé toạc ra. Trên không Ngưng Hàn Ý lui lại liền mấy bước, mặt lộ vẻ kinh hãi.

- Đó là kiếm khí hệ gì? Thiên Phong, Thiên Lôi ư?

Cách đó không xa, bọn Thủy Tiêm Nhu nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ không thể nào tin được.

Hệ của kiếm khí thông thường biểu thị ý chí của một người kiên cường tới mức nào. Dù sao mầm mống cũng không phải dễ dàng tiếp dẫn, hệ Ngũ Hành bình thường thì còn dễ, nhưng phi Ngũ Hành hoặc song hệ phi Ngũ Hành, một khi tiếp dẫn nguy hiểm rất lớn, thậm chí có thể ảnh hưởng tính mạng.

Sắc mặt Thủy Như Mạng lúc này đã tỏ ra ngưng trọng, rốt cuộc lão ta cảm thấy hơi hối hận. Có thể có được hệ kiếm khí như vậy, Tử Hà tông này ắt không phải hạng tông môn tầm thường, lúc nãy lão có vẻ hơi quá đáng.

- Huyền Băng Đống Thiên!

Trong không trung, Ngưng Hàn Ý quát trầm, thanh thần kiếm cấp Thanh Phàm thượng phẩm màu trắng tinh thuần trong tay toát ra bạch quang chói lọi, một đạo kiếm cương Huyền Băng màu trắng sáng từ mũi kiếm kéo dài ra, nhanh chóng ngưng kết thành một thanh kiếm cương Huyền Băng cao trăm trượng, Kiếm Khí Huyền Băng lưu chuyển không ngừng trên thân kiếm, lực trời đất cuồn cuộn giáng lâm.

- Rắc…..

Giờ phút này, hàn khí vốn chưa tan đi hoàn toàn lập tức ngưng kết lại, hóa thành từng khối Huyền Băng lớn có nhỏ có, lơ lửng trên không.

Ngay tức khắc, mũi kiếm cương ngưng đọng thành thực chất kia lăng không đánh xuống, một vòng sóng gợn không gian từ mũi kiếm khuếch tán xung quanh.

Giờ phút này, dù là Tầm Thiên Kính lúc trước đặt rất nhiều kỳ vọng vào Triệu Thiên Diệp cũng nhìn chăm chú. Tên Ngưng Hàn Ý này quả thật không phải tầm thường, một thân tu vi đã đạt tới cảnh giới Kiếm Vương đỉnh phong, Thức Kiếm pháp tinh thâm này đã dễ dàng dẫn động ra sóng gợn không gian.

Ở một bên, Thủy Tiêm Nhu nở một nụ cười, nàng hiểu rất rõ ràng thực lực tu vi của Ngưng Hàn Ý, một kiếm này dù cho là nàng cũng không dám đón đỡ.

Triệu Thiên Diệp lạnh lùng nhìn mũi kiếm cương đang hạ xuống trước mặt, quát to một tiếng. Trên chin tầng mây, một đóa lôi vân rộng chừng vài dặm ngưng tụ trong nháy mắt, lôi vân hiện ra màu tím trắng, bắt đầu xoay tròn với tốc độ kinh người, một chút lôi quang màu tím sẫm ở giữa nổi lên thành hình.

- Rắc…..

Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, một đạo Thiên Lôi màu tím sẫm từ trung tâm lôi vân chợt đánh xuống, nháy mắt bao phủ thân hình Triệu Thiên Diệp giữa không trung, đồng thời lực thiên địa vốn đè ép trên người Triệu Thiên Diệp trong phút chốc tiêu tan trong hư không khuếch tán kéo dài vô tận. Tử Tiêu Phong Lôi Kiếm!

Đồng thời bên trong thân thể triệu thiên diệp, trong Đan Điền Khí Hải, một thanh Kiếm Chủng Phong Lôi dài chừng chin tấc tỏa ra thần quang màu tím trắng. Trên Kiếm Chủng này đồng thời còn hiện ra vô số ký hiệu Phong Lôi huyền ảo, nhìn qua quái dị vô cùng. So với lúc trước, hiện giờ ký hiệu Phong Lôi này đã bao trùm hoàn toàn Kiếm Chủng một cỗ dao động huyền ảo không ngừng khuếch tán xung quanh Đan Điền, khuếch trương không gian Đan Điền càng lớn hơn trước nữa. không gian phá nát từng mảng lớn, chân không lấy đại thế vô biên lan tràn ra khắp xung quanh.

- Rống…..

Triệu Thiên Diệp thét dài, Thiên Lôi màu tím sẫm vẫn chưa tan, lúc này đột nhiên xoay tròn thăng lên một hư ảnh Chân Long màu xanh dài mười mấy trượng.

Mà Thiên Lôi dưới hư ảnh Chân Long xoay tròn, gần như trong nhấy mắt hóa thành một thanh cự kiếm cao năm trăm trượng. Thanh cự kiếm Thiên Lôi này quá sức khổng lồ, phía dưới hiện ra thân hình của Triệu Thiên Diệp. Giờ phút này toàn thân Triệu Thiên Diệp như bị lôi quang màu tím sẫm bao vậy, nhìn qua chẳng khác Lôi thần giáng thế, uy nghiêm vô tận tràn ra tứ phía.

Lôi xà màu tím sẫm quấn quanh toàn thân Triệu Thiên Diệp, lúc này đã không còn thấy rõ gương mặt y, toàn thân bao phủ một tầng lôi quang mịn màng cho dù là thiên lôi màu tím sẫm bao phủ khắp không gian cũng không thể lấn át mảy may.

Cự kiếm Thiên Lôi năm trăm trượng đang được Triệu Thiên Diệp nắm trong tay, khí thế hùng mạnh dung hợp Kiếm Ý Phong Lôi bá đạo vô cùng, khuếch tán ra bốn phía xung quang.

Không chờ cự kiếm hạ xuống, từ trên lôi vân hình thành một cơn cuồng phong do Thiên Phong hội tụ. Cuồng phong này toát ra màu trắng tinh thuần, sau một tiếng nổ như muốn xé rách không trung, một đạo Thiên Phong màu xanh tím từ tâm cuồng phong thổi xuống.

Theo một mảng chân không thành hình, ngay cả không gian cũng hình thành những gợn sóng không gian mờ nhạt. Thiên Phong kia nhanh chóng quấn quanh cự kiếm Thiên Lôi với tốc độ nhanh tới nỗi mắt thường có thể thấy được. Thân cự kiếm Thiên Lôi bành trướng lên điên cuồng, màu tím sẫm lúc trước cũng nhanh chóng biến thành màu tím trắng, chỉ trong giây lát, cự kiếm Thiên Lôi cao năm trăm trượng đã hóa thành một thanh thần kiếm Phong Lôi cao tám trăm trượng. Thức thứ mười tám Tử Tiêu Phong Lôi Dẫn!

Rốt cuộc xung quanh thanh thần kiếm Phong Lôi do Triệu Thiên Diệp giơ lên, một cuộn sóng không gian phát tán ra, mũi kiếm cương Huyền Băng màu trắng đục vừa chạm tới cuộn sóng không gian này lập tức bị phá nát, kể cả gợn sóng không gian do kiếm cương tạo ra cũng biến mất.

- Cuộn sóng không gian, làm sao có thể như vậy được?

Thủy tiêm nhu kinh hô thất thanh. Thủy Như Mạng bên cạnh bùng lên thần quang trong mắt, dường như muốn cố gắng nhìn thấu Triệu Thiên Diệp trước mắt lão. Kiếm Ý Phong Lôi bá đạo tới mức này, ngay cả lão cũng cảm thấy chấn động tâm thần.