Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 397: Hai đại vực chủ (1)




Xuyên qua thâm sơn cùng cốc, xung quanh cổ thụ trùng điệp, bước chân của sáu người không khỏi thong thả lại. Dọc theo đường đi tâm thần luôn căng thẳng, giờ tiến nhập vào trong rừng núi xanh um này cũng hoàn toàn buông lỏng xuống.

Phiến núi rừng gần Thần Phong lĩnh này tựa hồ không có Linh Thú, chỉ có một số ít dã thú đơn độc, dã lang, hổ, báo, thậm chí là thỏ hoang, chim chóc. Sáu người thu liễm lại Kiếm Nguyên dao động, trông như sáu người dân bình thường đi dạo trong rừng rậm.

Có lẽ cảm thấy đám người Lục Thanh lớn mật, một ít chim chóc xuất hiện trên ngọn cây hai bên đường nhìn xuống bên dưới. Ánh mắt linh động thỉnh thoảng chớp mấy cái, đồng thời phát ra tiếng hót thanh thúy, giống như đang gặp điều gì đó thú vị.

Đặt mình trong phiến núi rừng này, thành tựu Bán Long Thân khiến cho Lục Thanh tự nhiên khế hợp với trời đất xung quanh. Khí thuộc tính ở mỗi góc trời đất, toàn bộ đều rơi vào cảm giác của Lục Thanh. Đến bây giờ Lục Thanh mới biết được khí thuộc tính trong trời đất có bao nhiêu phức tạp, chủng loại của các hệ căn bản không thể nói hết được.

Thậm chí nói, có rất nhiều khí thuộc tính không thể tồn tại ở cùng một địa phương. Giống như tại đây giữa thâm sơn, Lục Thanh cảm ứng trời đất, khí thuộc tính chất chứa trên chín tầng trời rất nhiều, mà ở giữa hư không, khí thuộc tính lại rất phức tạp. Đại bộ phận Lục Thanh đều không thể nhận biết, hoặc là nói phải có một phen thể ngộ mới có thể hiểu được.

Nhưng khí thuộc tính trời trời đất thiên thiên vạn vạn, cho dù là chân long, chỉ sợ cũng không thể tìm hiểu được hết. Trong đó cũng chỉ có thể lấy trọng điểm, chọn một mà tu.

Phiến núi rừng này cũng không tính là lớn, không đến hai canh giờ sáu người liền xuyên qua.

"Nơi này có người." Dịch Nhược Vũ mở miệng đầu tiên.

"Nơi này là bán tông vực." Lục Thanh nói nhìn lại Lưu Ảnh châu rồi nói.

Bán tông vực, là nơi hỗn loạn mà các kiếm giả từ các tông môn tụ tập lại, không có bao nhiêu tình người ấm lạnh, nhiều nhất vẫn là thực lực. Ở đây, chỉ cần ngươi có thực lực, liền có thể hết thảy như ý muốn. Chỉ cần gia nhập bán tông vực, như vậy liền cùng với tông môn trước đây, một đao cắt đứt.

Mà bán tông vực, cũng được Kiếm Thần điện thừa nhận, nhưng cũng có hạn chế. Bán tông vực, lớn nhất không thể vượt quá phạm vi trăm dặm. Có thể tồn tại được ở bán tông vực, bình thường đều là hạng hung thần có thực lực. Bởi vì phần lớn người lựa chọn gia nhập bán tông vực, hơn phân nửa là một ít lưu dân hoặc là ở trong tông môn kết thù hận, hoặc là phạm phải tội lớn mà bị bắt phải ly khai khỏi tông môn.

Bán tông vực cũng thường xuyên chịu sự chinh phạt của các tông môn. Có thể kéo dài đến nay đều phải có thực lực cường đại, ít nhất các tông môn bình thường cũng không làm được gì.

Đây là giới thiệu trong Lưu Ảnh châu, đối với bán tông vực được gọi là Thần Phong vực này còn thêm hai chữ "cẩn thận".

Chỉ quan sát một lúc, sáu người Lục Thanh liền hiểu được, Thần Phong vực này đằng sau dựa vào Thần Phong lĩnh, dễ thủ khó công. Mà ở xung quanh ngàn dặm bọn họ không có tông môn nào tồn tại, cho dù có xảy ra chinh phạt thì vượt qua nghìn dặm đường cũng tiêu hao rất lớn, thậm chí nói phải là Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn ra tay mới được.

Bất quá những rắc rối phức tạp ở nơi này, sáu người Lục Thanh trước mắt cũng không cầm quan tâm nhiều, chỉ cần biết bán tông vực tồn tại là dược.

Theo hình ảnh trong Lưu Ảnh châu, Thần Phong vực này có phạm vi ba mươi dặm, bất quá ở bên cạnh có Thần Phong lĩnh lại được Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn ghi hai chữ "cẩn thận". Có thể thấy được, Thần Phong vực này phi thường hỗn loạn, ít nhất ở đây cũng có tồn tại đã ngoài Kiếm Chủ, thậm chí đến Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn đều có thể có.

Mà trong Thần Phong vực này cũng có một tòa thành. Tường thành cao trăm trượng, có nhiều điểm lấm tấm màu đen, vừa nhìn liền biết là máu tươi đã trải qua nhiều năm hong gió.

Cửa thành cao năm mươi trượng, dĩ nhiên mở rộng. Ẩn ẩn trong đó, sáu người Lục Thanh cảm nhận được một cỗ khí tức giết chóc ở bên trong.

Trước cửa thành là sáu gã kiếm giả thủ vệ, đang không ngừng tra xét những người muốn ra vào thành. Những người dân bình thường ra vào đều có một chút nơm nớp lo sợ, hoặc là thường thường lấy ra mấy mai ngọc tệ, mấy tên thủ vệ liền thay đổi khuôn mặt tươi cười.

"Từ từ! Dừng lại, các ngươi là người nào?" Ngay tại lúc sáu người Lục Thanh đi đến trước cửa thành, một gã thủ vệ cầm đầu quát hỏi.

Sáu gã thủ vệ này, thế nhưng đều là kiếm giả đã Trúc Cơ tụ nguyên, tuy rằng đều đã đến tầm trung niên nhưng chỉ canh cửa thành mà phái sáu gã Kiếm Giả tới đây, cũng khiến cho trong mắt sáu người Lục Thanh có vài phần ngưng trọng.

"Chúng ta là đệ tử của Tử Hà tông ở ngoài nghìn dặm!" Dịch Nhược Vũ mở miệng nói.

"Đệ tử Tử Hà tông." Gã thủ vệ cầm đầu liếc mắt đánh giá trên dưới sáu người Lục Thanh một cái. Sáu người Lục Thanh phía trước đã thu liễm Kiếm Nguyên dao động, mấy người này chỉ có tu vi Kiếm Giả, sao có thể tra xét ra được gì.

"Có thể có chứng minh thân phận không?" Người kia nhìn thẳng Dịch Nhược Vũ nói.

"Có!" Dịch Nhược Vũ lập tức lấy từ trong lòng ra một kiếm ấn màu bạc, mặt trên rõ ràng có khắc ba chữ Tử Hà tông.

Gã thủ vệ cầm đầu lập tức lấy một quyển sách sau lưng, lật mặt trên ra tra. Lật đến vài trang, sáu người Lục Thanh liền nhìn thấy một tờ rõ ràng có vẽ kiếm ấn, rõ ràng có bộ dáng giống như đúc kiếm ấn trong tay Dịch Nhược Vũ.

"Tốt lắm! Kiếm giả đi vào, mỗi người một Tử Ngọc tệ. Người thường là một Bạch Ngọc tệ, các ngươi liền có thể đi vào." Khép lại quyển sách, gã thủ vệ cầm đầu mở miệng nói.

Nhìn thấy có kiếm giả đi vào chưa nộp, nhưng sáu người Lục Thanh cũng không nói gì, mỗi người lấy ra một Tử Ngọc tệ đặt vào trong hộp sắt.

Đợi cho sáu người Lục Thanh đi vào thành, ở phía sau mấy gã thủ vệ truyền đến tiếng khen tấm tắc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

"Các ngươi xem, hai nữ tử kia cũng thật xinh đẹp a! Sợ là trong Phỉ Thúy lâu cũng không có được cực phẩm như vậy. Nếu lão tử có thể cùng với các nàng một đêm, có giảm thọ ba năm cũng nguyện ý."

"Đúng vậy, nếu có thể hưởng thụ một đêm thật là diễm phúc a!"

"Không bằng đợi lát nữa đổi ca, chúng ta chạy vào xem. Nếu không để các đại nhân nhìn thấy, đến lúc đó chỉ sợ một sợi lông cũng không đến phần chúng ta."

"Vô liêm sỉ!" Gã thủ vệ cầm đầu quay đầu nổi giận mắng: "Tất cả chú ý cho ta, cẩn thận lại đánh mất cái đầu!"

"Làm sao vậy, lão Lạc, ở trong Thần Phong vực chúng ta có gì mà phải sợ. Nếu không hưởng thụ thì biết làm gì qua ngày."

"Đúng vậy, lão Lạc. Nếu không chúng ta để ngươi lên trước a!"

Hai gã vừa nói xong, nhất thời liền cảm thấy một cái bóng ở trước mặt lóe lên. Lát sau hai người liền cảm thấy từ dưới bụng truyền đến một cơn đau đớn, cả người đã bị đánh bay đi mấy trượng xa, té rớt trên mặt đất.