Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 362: Linh Đoạn Sơn Mạch




Linh Đoạn Sơn Mạch, ở phía Đông của Liệt Thiên tông và phía Đông Bắc của Thiên Thủy môn, là một sơn mạch nổi tiếng trong Thanh Phàm giới, đến cảnh giới Kiếm Hồn cũng khó vượt qua.

Nhìn thấy sơn mạch trông rất bình thường từ xa, sáu người Lục Thanh khó thể tưởng tượng nó lại có được uy năng to lớn như thế.

"Căn cứ theo ghi lại trong Lưu Ảnh châu, ở nơi này có một chủng tộc kỳ dị sinh sống là Thiên Linh tộc, là một chi nhánh của nhân tộc chúng ta." Hạ xuống một chân núi cách Linh Đoạn Sơn Mạch vài dặm, Lục Thanh mở miệng nói.

"Trong Lưu Ảnh châu cũng trọng điểm giới thiệu về Thiên Linh tộc. Đặc biệt Linh Đoạn Sơn Mạch này không thể ngự không bay qua. Chỉ cần tiến nhập vào trong sơn mạch thì sẽ bị Cấm Đoạn Linh Trận áp chế, cho dù là Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn cũng vô pháp phi hành." Dịch Nhược Vũ nhăn mày nói tiếp: "Hơn nữa trong Lưu Ảnh châu có nói, Thiên Linh tộc này không hề mến khách, chúng ta nếu muốn đi qua sợ là phải phí một phen tay chân."

"Nếu đi vòng qua thì cần bao nhiêu thời gian?" Niếp Thanh Thiên mở miệng hỏi.

"Đi vòng qua?" Lục Thanh nghe vậy lắc đầu nói: "Không thể đi vòng được. Nếu đi thẳng qua Linh Đoạn Sơn Mạch thì chỉ cần đi ba trăm lí. Còn nếu đi đường vòng thì theo như trong Lưu Ảnh châu phải mất tới nghìn dặm mới tới được lộ tuyến dự định."

"Vậy chỉ có một con đường mà thôi." Triệu Thiên Diệp cũng nhíu mày nói.

Sáu người từ trên lưng Phong Lôi hạ xuống. Cọ cọ vào tay Lục Thanh vài cái, Phong Lôi mới lưu luyến tiến nhập vào trong Luyện Tâm kiếm. Mọi người đi qua một dãy núi lớn liền đi tới lối vào của Linh Đoạn Sơn Mạch.

"Người tới dừng lại!" Ngay tại lúc sáu người Lục Thanh vừa đi vào trong, trên không trung nhất thời có ba mươi thân ảnh hạ xuống.

Kiếm Chủ?

Cả sáu người đều sửng sốt, nhìn kĩ lại mới thở phào nhẹ nhõm. Ba mươi người này cũng không phải là từ không trung chậm rãi hạ xuống mà là nhảy từ trên cao xuống

Quét nhìn một vòng Lục Thanh lại nhíu mày. Từ trên thân thể ba mươi người này hắn không hề cảm giác được Kiếm Nguyên dao động, thậm chí đến tia khí cùng sinh ra của kiếm giả cũng không có một ít.

Sao lại có thể?

Nếu dựa theo tình huống bình thường mà suy đoán, thì trừ bỏ Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, còn những người khác đều không thể khiến Lục Thanh không thể dò xét được tu vi. Chẳng lẽ toàn bộ ba mươi người này đều là Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn?

Tuyệt đối không có khả năng!

Lục Thanh liền phủ định ngay ý nghĩ này. Ba mươi người trước mặt này, lớn tuổi nhất cũng chỉ tầm trên dưới bốn mươi, đa số là thanh niên nam nữ tầm hai mươi tuổi. Nếu nói bọn họ đều là Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, vậy kiếm giả trong thiên hạ này còn tu luyện như thế nào.

Lúc này rất nhanh Lục Thanh phát hiện bọn họ có điểm không giống với người bình thường.

Xuất hiện trước mặt bọn họ là gần ba mươi người toàn thân mặc một bộ quần áo màu xanh bó sát người. Bộ quần áo màu xanh này không phải là võ y, cũng không phải trường bào bình thường, tay áo bị cắt đứt một nửa, ở trước quấn lên từng tầng vài màu trắng hoặc màu đen. Trang phục rất kỳ quái.

Đoàn người hạ xuống mặt đất, một gã trung niên rõ ràng là cầm đầu bước lên trước. Hắn vừa bước ra Lục Thanh liền cảm nhận được một cỗ khí tức. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Đây là khí thuộc tính, Lục Thanh thầm nghĩ trong lòng. Mà khí thuộc tính quấn quanh đối phương lại có một cỗ kình lực cương mãnh sắc bén, cùng với Kiếm Giả Trúc Cơ tụ nguyên uẩn dưỡng ra Kiếm Nguyên có chút giống nhau. Nhưng cỗ kình lực này lại ngưng đọng như thực chất, bản chất bên trong cũng là cách biệt một trời một vực.

Đặc biệt là trên cỗ kình lực này còn tràn ngập tiên thiên khí thuộc tính nồng đậm, vô hình trung còn lộ ra một tia khí. Tia khí này cùng với tia khí của kiếm giả bất đồng, thiếu vài phần sắc bén mà lại hơn vài phần cảm giác trầm nặng như núi.

Rốt cuộc bọn họ tu luyện cái gì? Tuy rằng sắc mặt Lục Thanh trấn định, nhưng trong lòng lại như nổi sóng cồn. Hắn tin chắc cỗ kình lực của đối phương tuyệt đối không phải là Kiếm Khí thuộc tính, tu luyện cũng tuyệt đối không phải Kiếm Đạo.

Mà lúc này, nguyên bản vẫn ở trong Không Giới, Diệp lão bỗng kêu lên một tiếng kinh dị.

"Như thế nào bọn họ lại ở chỗ này?"

"Sư phụ, bọn họ rốt cuộc là ai?"

"Trước tiên ngươi cứ ứng phó trước đã, lúc nữa sẽ nói sau." Thanh âm Diệp lão mang theo chút hồ nghi vang lên.

Nghe Diệp lão nói thế, Lục Thanh cũng cố gắng bình tĩnh, đem ánh mắt chuyển sang người trung niên vừa bước lên kia.

"Các ngươi là người nào? Đến Linh Đoạn Sơn Mạch làm gì? Linh Đoạn Sơn Mạch không chào đón ngoại nhân tiến vào." Người trung niên kia trầm giọng nói, sắc mặt có chút khó coi.

"Chúng ta là Kim Thiên sứ giả, tông môn chúng ta sắp tiến giai nên muốn đi tới Kiếm Thần chủ điện. Lúc này muốn đi qua Linh Đoạn Sơn Mạch, để đến đúng hẹn với Kiếm Thần chủ điện." Đối với thái độ của người trung niên, Lục Thanh cũng lơ đễnh, nói thẳng ra ý đồ chính mình đến đây.

Trầm ngâm một lát, người trung niên quả quyết từ chối nói: "Không được, Linh Đoạn Sơn Mạch chúng ta đã ngăn cách không nhúng tay vào chuyện bên ngoài, cũng không cho phép người nơi khác tiến vào trong này. Đây là đã trải qua Kiếm Thần điện cho phép, cho nên các ngươi hãy đi đường vòng đi. Không tiễn!"

"Ngươi...!" Đối phương có ngữ khí không chút khách khí như thế cũng khiến Dịch Nhược Vũ cau mày lại. Năm người bọn họ cũng phát hiện mấy người trước mặt này có kỳ quái, nhưng không nghĩ tới đối phương lại bất cận nhân tình như vậy.

"Từ từ!" Lục Thanh trầm giọng nói.

"Các ngươi còn có việc gì?" Người trung niên nhăn mày lại, hơi mất kiên nhẫn nói.

"Bọn ta chỉ đi qua, cũng không có yêu cầu quá phận gì. Nếu đi đường vòng thì chúng ta sẽ bị trì hoãn rất nhiều thời gian. Nếu các ngươi đồng ý thì chúng ta có thể lấy đan dược hạ phẩm làm bồi thường." Trầm ngâm một lát, Lục Thanh mở miệng nói.

Vốn nghe nửa câu trước của Lục Thanh, người trung niên còn lộ vẻ chán chường, nhưng khi nghe nửa câu sau thì hai mắt sáng ngời. Mà ở sau hắn, ánh mắt của những thanh niên nam nữ cũng lộ ra tinh quang, tất cả tập trung lên người Lục Thanh.

Hấp dẫn!

Trong lòng sáu người Lục Thanh đều vui mừng. Vốn không biết nên làm thế nào để thuyết phục bọn họ, lại không nghĩ tới đan dược lại có hấp dẫn đối với bọn họ như vậy.

"Là đan dược gì, dùng có tác dụng gì?" Tuy rằng thoạt nhìn khí thế của người trung niên vẫn trầm ngưng, nhưng lời nói đã đã tố cáo tâm tình của hắn.

Xem ra bọn họ thật sự khan hiếm đan dược, hoặc là căn bản không có.

Nghĩ đến đây, Lục Thanh mở miệng nói: "Chúng ta có Tham Vương đan là đan dược hạ phẩm, có thể dùng để tăng tiến tu vi. Đan dược này lấy Tham Vương dưới năm trăm năm làm chủ dược, nếu các ngươi thật sự cần chúng ta có thể cho các ngươi một lọ ba mươi viên."

"Tham Vương Đan, Tham Vương Đan!" Người trung niên thầm thì thào một câu, ánh mắt lập tức sáng ngời nói: "Tốt! Đem Tham Vương đan lấy ra, ta đi thông báo với vài vị trưởng lão. Về phần mấy vị trưởng lão có đồng ý hay không, vậy thì ta cũng không biết được."

Dừng một chút, như là sợ Lục Thanh đổi ý, người trung niên vội vàng nói: "Nhưng nếu đúng như lời các ngươi nói thì ta nghĩ hẳn là không có vấn đề gì."

Sáu người nhìn nhau một cái, lập tức Lục Thanh lấy ra một chiếc bình bằng Tử Ngọc ném ra.

Trung niên nhân vươn tay ra chộp vào hư không, bình ngọc lập tức rơi vào trong tay hắn.

Đây là?

Lục Thanh sửng sốt. Vừa mới rồi thủ pháp của người trung niên thập phần kỳ dị. Tuy rằng kiếm giả cảnh giới Kiếm Nguyên cũng có thể cách không hấp vật, nhưng thủ đoạn tinh diệu như vậy cũng là lần đầu tiên Lục Thanh nhìn thấy. Hơn nữa vừa nãy người trung niên ra tay trong nháy mắt, Lục Thanh cảm thấy từ cánh tay hắn có một cỗ lực lượng kỳ dị tản ra.

Đem nắp bình mở ra, người trung niên đặt miệng bình lên mũi hít sâu một hơi. Lần này, Lục Thanh cảm thấy kình lực trong cơ thể đối phương lại dao động một chút. Lục Thanh đoán đây có thể là đối phương đang phán đoán xem đan dược là thật hay giả.

Một lát sau, trên mặt người trung niên lộ ra một nụ cười, nói: "Còn thỉnh mấy vị chờ ở đây để ta đi bẩm báo với các trưởng lão, trở ra ta sẽ dẫn các vị đi vào."

"Các hạ xin cứ tự nhiên."

Gật gật đầu, người trung niên lập tức xoay người tiến nhập vào trong Linh Đoạn Sơn Mạch.

"Hàn hộ pháp, thực là Tham Vương đan?"

"Có phải giả không?"

"Đúng vậy, hay là ngài cho chúng ta xem thử một chút."

Người trung niên lập tức trừng đôi mắt hổ, hướng tới mấy người trẻ tuổi quát: "Một đám tiểu tử hỗn đản. Các ngươi như thế nào không nhìn lại mấy người Tú Trữ, các nàng có như các ngươi không? Trước mặt người bên ngoài phải chú ý tới bộ dáng của mình, ngươi xem các nào có chỗ nào giống hả."

Người trung niên vừa dứt lời, ở bên cạnh một nữa tử tầm hai mươi tuổi thấp giọng lẩm bẩm: "Đó là bị đám hầu tử giành trước nên chúng ta mới không kịp nói đó chứ."

Bên ngoài Linh Đoạn Sơn Mạch, sáu người Lục Thanh hơi giật mình nhìn mấy người trước mặt.

Nếu bọn họ nghe không sai, vậy thì người trung niên này hẳn là hộ pháp của Linh Đoạn Sơn Mạch này. Tuy rằng không biết cấp bậc phân chia của Thiên Linh tộc trong Linh Đoạn Sơn Mạch này như thế nào, những nghĩ đến tựa hồ địa vị hộ pháp cũng không thấp. Bởi vì Lục Thanh cảm thấy cỗ lực lượng trong cơ thể người trung niên kia rất hùng hậu, không hề thua kém chút nào so với Kiếm Chủ tiểu thiên vị. Thực lực như vậy, lại thêm địa vị của hắn, vậy mà nghe bọn họ nói chuyện tựa hồ không có gì ngăn cách, giống như người một nhà vậy.

Không sái, chính là giống người một nhà. Trên người bọn họ, sáu người Lục Thanh đều không cảm nhận được dấu vết của tông môn, mà thật ra lại có hương vị giống một gia tộc. Hơn nữa nhìn phương thức trao đổi của đối phương tựa hồ không phải gia tộc so sánh được. Phương thức như vậy hoàn toàn phá vỡ ý niệm trưởng giả vi tôn của sáu người Lục Thanh, đặc biệt là tôn trọng trưởng bối có thực lực.

Liền giống như hộ pháp của Tử Hà tông, người nào không phải có uy nghiêm. Cho dù là mấy người hòa ái thì nhiều nhất cũng là mỉm cười một chút với vãn bối. Còn mấy người trước mắt thật sự là nói chuyện rất vui vẻ tự nhiên, không hề thấy có bộ dáng của trưởng bối, vãn bối.

Thiên Linh tộc thật sự kỳ lạ, đến đối nhân xử thế cũng không giống người bình thường. Tuy trong lòng nghĩ như thế, nhưng ngược lại trong lòng cả sáu người Lục Thanh đều dâng lên cảm giác ấm áp. Điều này làm cho bất mãn của bọn họ đối với sự vô lễ lúc trước của người trung niên cũng tan thành mây khói.