Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 330: Lôi Vân Kiếm, tâm nguyện




"Khói xanh xuất, ngọc giao long hiện! Thái phu nhân, là khói xanh xuất, ngọc giao long hiện a!" Ngô lâm không nhịn được cơ hồ hét lên, vẻ mặt của ba gã Chú Kiếm Sư đứng sau cũng kích động vô cùng. Lại càng không phải nói đến Dịch Vân, nhìn thân ảnh Lục Thanh trên sân đá, rốt cục nhịn không được trên khóe mắt của lão chảy ra hai giọt lệ.

Khói xanh xuất, ngọc giao long hiện. Từ nay về sau, còn có ai có thể lay động được vị trí đệ nhất chú kiếm thế gia của Tử Hà tông. Cho dù là Lục Vân lúc trước cũng phải đến hơn hai mươi lăm tuổi mới có thể thành công đúc ra một thanh Thần Kiếm cấp Thanh Phàm, trở thành Chú Kiếm Sư cấp Thanh Phàm. Dịch lão còn nhớ rõ, lúc ấy ông nội của Lục Thanh đã vui mừng đến bao nhiêu. Hiện giờ nghĩ lại thì lão cũng đã trải qua hai đời biến thiên..

Chú Kiếm Sư cấp Thanh Phàm không đến mười tám tuổi, đây đã đánh vỡ tộc sử của Lục gia từ trước tới nay, đồng thời cũng đánh vỡ hơn nghìn năm lịch sử chú kiếm của Tử Hà tông. Chắc chắn Lục Thanh sẽ được lưu danh muôn đời trong Tử Hà tông.

"Đây không phải sự thật, không phải sự thật!" Vẻ mặt của Lăng Vân đã muốn có chút điên cuồng.

Ở bên cạnh, biểu tính của Đồ Hà cũng không khá hơn. Khói xanh xuất, ngọc giao long hiện, đây thật là khói xanh xuất, ngọc giao long hiện a! Hắn đã theo đuổi cảnh giới này hơn phân nửa đời người. Hiện nay lại sờ sờ trước mặt hắn cũng rõ ràng đem hy vọng đoạt được khôi thủ gần mười năm nay của hắn hủy diệt.

Lúc này tất cả Chú Kiếm Sư có mặt đều không biết nói gì để diễn tả tâm tình của mình. Tất cả chỉ biết mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào các động tác của Lục Thanh. Một thanh Thần Kiếm cấp Thanh Phàm sắp sinh ra ở trước mặt bọn họ, đối với con đường chú kiếm sau này của bọn họ không thể nghi ngờ là có sự trợ giúp to lớn.

Trên bầu trời.

Giao long lúc trước bay lên trực tiếp chui thẳng vào trong Lôi Vân, thân thể mang theo lôi quang màu tím phập phồng trong Lôi Vân. Sau khi vờn quanh một vòng, giao long này lại hướng xuống phía dưới phát ra một tiếng rống rung trời.

Tiếng long ngâm uy nghiêm vang lên, dưới ánh mắt khẩn trương của mọi người, lại một con giao long màu xanh nữa ngưng tụ ra, theo con giao long lúc trước gào thét phóng lên trời cao.

"Lại thêm một con!" Ánh mắt của Lăng Vân dại ra, gắt gao nhìn chằm chằm Lôi Vân trên bầu trời. Hai con giao long ở trong Lôi Vân quay cuồng vẫy đuôi, tiếng long ngâm vang vọng cửu thiên.

Núi Triêu Dương.

Huyền Thanh lẳng lặng đứng một mình trên đỉnh núi, từng cơn gió lạnh thấu xương quét qua. Từng cơn gió vù vù nhưng lại không thể lay động được cả một sợi tóc của Huyền Thanh. Không gian xung quanh hắn gần một trượng như bị giam cầm lại, không có gì có thể uy hiếp được.

"Khói xanh xuất, ngọc giao long hiện!" Huyền thanh thì thào một câu, nhìn Lôi Vân bầu trời phương xa lẩm bẩm: 'Lại một thanh Thần Kiếm sắp sinh ra, Lục Thanh a! Lục Thanh, ngươi rốt cuộc muốn làm cho người ta bao nhiêu kinh ngạc nữa đây?"

Dừng một chút, Huyền Thanh lại cúi đầu nói, thanh âm mà chỉ mình hắn mới có thể nghe được: "Hiện giờ đã được rồi, nhưng ta có muốn làm thế sao?"

Chí có tiếng tiếng gió lạnh tiêu điều, không ai trả lời cả!

Trên bầu trời trấn Triêu Dương.

Lôi khí mãnh liệt mênh mông cùng với Tốn Phong cuồng bạo càn quét không trung. Hai con giao long lúc này đã hoàn toàn hóa thành màu xanh tím, sau đó cả hai con giao long đều phát ra tiếng ngâm trong trẻo như muốn kêu gọi cái gì đó.

Lại một tiếng long ngâm cao vút vang lên, một con giao long dài mười trượng lại bay lên. Ba con giao long giữa bầu trời vũ động trên thân Tử Điện rugn động cùng với tiếng gió tít đinh tai vang khắp hư không.

Dưới ánh mắt của Lục Thanh, thanh kiếm trong Thiên Lôi bao phủ đã dần nổi lên biến hóa. Nguyên bản hoa văn hình cơn lốc hai bên thân kiếm lại dần hiện ra lôi văn tinh mịn. Hai bên thân kiếm, nguyên có hình dạng Phong Nhận hoàn, giờ lại kéo dài ra hai đạo kiếm cách hình tia chớp. Khí Phong Lôi trong trời đất tự động tụ tập lại.

Trên thân kiếm một tầng Phong Lôi Kiếm Khí trong suốt hiện lên, nháy mắt thoát phá chân không chung quanh.

Kiếm Khí thật bá đạo! Ánh mắt của Lục Thanh chăm chú nhìn. Đây là Phong Lôi Kiếm Khí do Thiên Lôi cùng Thiên Phong ngưng tụ thành, cho dù so sánh với tiên thiên Phong Lôi Kiếm Khí của hắn cũng không kém mảy may. Lục Thanh rõ ràng cảm nhận được, thanh kiếm này không hề có năng lực phụ trợ gì, chỉ duy nhất có một loại, đó là Phong Lôi Kiếm Khí do Thiên Lôi cùng Thiên Phong tụ tập mà thành, Phong Lôi Kiếm Khí vô kiên bất tồi.

Bỏ qua tất cả, chỉ giữ lại duy nhất Kiếm Khí đáng sợ!

Ngay sau đó, ba con giao long như cảm thấy chán ghét, thân thể to lớn ở trong Lôi Vân bắt đầu giao nhau, lôi quang lóe ra. Thân hình ba con giao long rất nhanh dung hợp lại, một cỗ uy áp mạnh mẽ từ trên trời ép xuống.

Lục Thanh không hề có động tác gì. Tuy uy áp này cường đại vô cùng, nhưng tiếp cận Lục Thanh trong phạm vi năm trăm trượng tựa như đá chìm đáy biển, không nổi lên một gợn sóng.

Rất nhanh, một con giao long màu trắng dài hai mươi trượng to lớn hình thành. Đây chính là linh tính của Thần Kiếm cấp Thanh Phàm. Lúc này giống như là Thiên Lôi cùng Thiên Phong làm cho uy nghiêm của loài rồng thức tỉnh, một tiếng long ngâm bá đạo lại vang lên.

Ngâm

Tiếng long ngâm này trong nháy mắt truyền khắp phạm vi chung quanh hơn mười dặm, thân hình của giao long màu trắng vừa động đã lao xuống cắn nuốt đạo Thiên Lôi bao quanh thân kiếm, cuối cùng đứng thẳng trước mặt Lục Thanh.

Tiếng kiếm ngâm kinh thiên vang lên, tiếp theo tất cả thanh kiếm cắm trong sân cùng trong tay mọi người đều ong ong rung lên. Bên trong tiếng ngâm rõ ràng hiện ra một tia sợ hãi thuần phục.

Đây là một thanh trường kiếm thuần một màu trắng, dài ba thước chín tấc. Thân kiếm tràn ngập vô số Phong Lôi văn lộ huyền ảo. Phong Nhận hoàn sắc bén ở hai bên cùng hai đạo kiếm cách hình tia chớp đem thân kiếm hơi gấp khúc bảo hộ bên trong.

Vô tận tia khí sắc bén tản ra bốn phía. Phong Lôi Kiếm Khí dài gần một thước ở mũi kiếm không ngừng thò ra thụt vào. Ở phía trên mọi người cảm nhận được một cỗ khí tức uy nghiêm của Thiên Lôi và Thiên Phong.

Đem chuôi kiếm đặt ngang trước mặt, lục Thanh cẩn thận chăm chú nhìn một lúc rồi mới ngẩng đầu nhìn Lôi Vân trên không trung. Ánh mắt hắn ngưng lại, nhất thời Lôi Vân liền tiêu tán về bốn phía.

Lại quét mắt nhìn xung quanh, thấy ánh mắt mọi người đều nhìn về phía mình, Lục Thanh khẽ cười một tiếng. Lúc này, Lục Thanh chỉ cảm thấy thần niệm của mình trở lên thanh minh rất nhiều, mà cảm ứng linh hồn của hắn cũng tăng cường rất nhiều. Thậm chí Lục Thanh còn cảm thấy linh hồn lực của mình so với trước khi chú kiếm còn mạnh mẽ hơn một phần.

Tay phải vung lên, thanh kiếm màu trắng trong tay hắn lập tức bắn xuống cắm bên cạnh hai thanh Liệt Địa và Hàn Sương kiếm.

Giống như cảm thấy phẫn nộ khi phải sánh vai đứng với những thanh kiếm bình thường, Thần Kiếm liền phát ra tiếng ngâm bá đạo, lập tức tính cả Liệt Địa cùng Hàn Sương kiếm, tất cả những thanh kiếm xung quanh lập tức đều run rẩy đổ xuống. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Trên mặt lộ ra vẻ vừa lòng, Lục Thanh rốt cục mở miệng nói: "Thần Kiếm cấp Thanh Phàm hạ phẩm đỉnh phong: Lôi Vân. Kiếm dài ba thước chín tấc, không có năng lực gì phụ trợ, chỉ duy nhất có khả năng ngoại phóng Phong Lôi Kiếm Khí. Linh Thú dưới tứ giai đều phải tránh lui, không có tu vi Kiếm Sư không thể chống đỡ."

Có lẽ người khác không biết nhưng hai người Lăng Vân đã từng thấy qua nhiều thanh Thần Kiếm cấp Thanh Phàm trong khu vực tông môn nên cũng rất hiểu biết. Chuôi Lôi Vân kiếm này tuy không có lực phụ trợ gì nhưng lại đổi lấy Kiếm Khí khủng bố. Phong Lôi Kiếm Khí do Thiên Lôi cùng Thiên phong ngưng tụ, có thể làm chân không thoát phá, đó là lực lượng mạnh mẽ như thế nào, chỉ sợ Kiếm Sư cũng khó có thể làm được. Ít nhất thì hai người bọn họ không làm được.

Mà hơn nữa thanh kiếm này có Lôi Khí, có thể áp chế trời sinh đối với Linh Thú, huống chi đây lại là khí Thiên Lôi. Cho dù là người thường có trong tay thanh Thần Kiếm này thì Linh Thú dưới tú giai cũng phải chủ động tránh lui. Nói tóm lại chuôi Lôi Vân kiếm này đã không thua gì Thần Kiếm cấp Thanh Phàm trung phẩm.

Hơn nữa lại có thanh danh của Lục Thanh và gia tộc họ Lục, giá trị của chuôi kiếm này khó có thể đo lường được.

Lục Thanh từng bước đi xuống. Lúc này tất cả đại thế đều ngưng tụ trên người hắn, theo bước chân của hắn, tất cả đều im lặng vô cùng. Mà hai người Lăng Vân lúc này có chút suy sụp ngồi trên ghế.

Cất bước đi tới trước mặt Nhan Như Ngọc, trên mặt Lục Thanh lộ ra nụ cười, mở miệng nói: "Mệ, con đã làm được!"

"Mẹ, con đã làm được!"

Nhan Như Ngọc nhịn không được, trên khóe mắt chảy ra hai giọt lệ trong suốt. Năm năm nay, Lục gia chính là chờ đợi một ngày như hôm nay. Hết thảy đã được thực hiện.

"Gia chủ, rốt cục người cũng làm được!" Ở một bên Dịch Vân hít sâu một hơi rồi nói, đồng thời lấy tay gạt đi nước mắt trên khóe mắt.

"Đã năm năm nay, đa tạ Dịch lão!" Nhìn khuôn mặt dày đặc nếp nhan của Dịch lão, Lục Thanh không chút do dự xoay người khom mình thi lễ một cái thật sâu với Dịch lão.

"Gia chủ, người không thể!" Nhất thời Dịch lão kinh hãi, vội vàng giơ tay nâng Lục Thanh dậy, Nhưng bằng vào lão sao có thể ngăn cản Lục Thanh, cuối cùng Lục Thanh vẫn hành lễ bái một cái.

"Gia chủ, đây là..." Dịch lão không khỏi cười khổ lắc đầu.

"Một lễ đó Dịch lão ngươi hoàn toàn xứng đáng nhận." Ở một bên Nhan Như Ngọc cũng đồng dạng khom mình hành lễ.

Biết không thể ngăn cản, Dịch lão cũng chỉ đành nhận lễ. Nguyên bản những giọt nước mắt đã được lau đi lại tràn ra.

Mà nhìn thấy hành động của Lục Thanh bên này, đúng là không có một người dám mở miệng nói chuyện. Không ai chú ý tới, ở bên kia hai người Lăng Vân, cùng hai gã đệ tử ôm hai thanh kiếm Liệt Địa cùng Hàn Sương ảm đạm rời đi.