Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 327: Thiên Phong luyện hình, Thiên Lôi tôi vào nước lạnh (thượng)




Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Trên bầu trời, từng cơn gió lạnh gào thét. Càng bay tới gần trấn Triêu Dương, trong lòng Lục Thanh càng trở lên ấm áp.

Bỗng nhiên trong lòng run lên khiến Lục Thanh ngây ngẩn cả người. Lục Thanh cẩn thận cảm ứng tâm thần mình đang dao động kịch liệt, ánh mắt ngưng lại. Chẳng lẽ lại có chuyện gì sắp phát sinh?

Lục Thanh không dám chậm trễ, đối với năng lực cảm ứng của mình Lục Thanh không hề hoài nghi. Lập tức tốc độ tăng vọt, hóa thành một đạo kiếm quang màu xanh tím lao nhanh về phía trấn Triêu Dương.

Trước phủ đệ của gia tộc họ Lục, hai gã hạ nhân đang quét sân bỗng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Kiếm quang đột nhiên vọt tới làm cả hai nhảy dựng lên. Trong kiếm quang có khí tức hoang dã cùng lôi khí bá đạo khiến hai gã cảm thấy như mình bị một đầu hung thú nhìn chằm chằm vào, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

"Đã xảy ra việc gì?" Từng bước tới trước mặt hai người, Lục Thanh mở miệng hỏi.

Nhìn thấy thân ảnh trong nháy mắt xuất hiện trước mặt, cả hai đều hoảng sợ, cho đến khi thấy rõ là Lục Thanh mới thở phào một cái nhẹ nhõm.

"Gia chủ, mau, chú kiếm đại hội bắt đầu rồi!"

"Chú kiếm đại hội?" Lục Thanh sửng sốt, bất quá rất nhanh hắn đã nhớ ra, sắc mặt nhất thời biến đổi. "Thời gian còn bao lâu, ở nơi nào?"

"Cách trấn gần một dặm ở phía Bắc!"

Ngay sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của hai gã hạ nhân, phải qua năm sáu giây sau thân ảnh Lục Thanh mới dần tiêu tán trước mặt hai người.

Trên bãi đá.

Ngô Lâm hít sâu một hơi, lúc này đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể dốc hết toàn lực. Ngô Lâm ngẩng đầu nhìn về phương xa, lơ đãng hắn thấy một chút ánh sáng màu tím xẹt ngang trời rồi biến mất. Nhưng tốc độ có lẽ quá nhanh, Ngô Lâm chỉ cho mình hoa mắt nhìn nhầm mà thôi.

Đem tâm tình bình lặng lại, tâm trí Ngô Lâm tập trung cả vào Hỏa Ngọc chùy trong tay rồi vươn tay lấy ra một bao vải thô.

Một khối trăm nam Hỏa Kim hiện ra trước mắt mọi người, quang mang màu vàng lợi không ngừng lóe ra.

Cười nhạt một tiếng, Lăng Vân nói: "Chỉ là trăm năm Huyền Kim mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ đúc ra một thanh kiếm cửu phẩm. Có thêm một ít tài liệu nữa thì cùng lắm đạt tới cực phẩm. Đáng tiếc, người này còn chưa đủ tài, tài liệu có tốt đến đâu cũng không được."

Liếc nhìn qua, Đồ Hà tiếp lời nói: "Nhãn lực của ngươi rất tốt a! Trăm năm Huyền Kim này tuy trân quý, nhưng cho dù là đổi đến Lục Thanh kia cũng nhiều nhất dừng ở cực phẩm mà thôi."

"Ta thấy cũng không hẳn, các hạ sao đã khẳng định như vậy rồi?" Đột nhiên một thanh âm lạnh nhạt vang lên. Lát sau, không khí trước mặt mấy người Nhan Như Ngọc đột nhiên dao động, một bóng người trống rỗng xuất hiện trước mặt mọi người.

Đây là một thanh niên mặc võ y màu xanh, vẻ mặt lãnh đạm. Tuy hắn đột ngột xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng người nhìn thấy hắn đều có cảm giác rất bình thường. Thanh niên này không hề có khí tức của cường giả, cũng không hề gây cho người ta cảm giác áp bách gì, nhìn qua chỉ như người bình thường, chỉ đứng trong chốc lát, mọi người đều xem nhẹ.

"Ngươi là người nào, sao dám phản bác lời sư phụ ta?" Ở phía sau Đồ Hà, ánh mắt Lạc Minh vừa động liền đứng lên quát lớn.

Nhưng ngay sau đó, hắn liền cảm thấy ánh mắt của thanh niên đó dừng lại trên người mình. Không hề có Kiếm Nguyên gì dao động, cũng không có uy áp gì phát ra, nhưng giờ khắc này Lạc Minh lại cảm thấy như có một tòa núi cao đè lên mình, tâm thần yếu ớt của hắn khó có thể ngăn cản.

Chỉ đối diện có một giây, Lạc Minh lại có cảm giác như đã trải qua mấy năm dài, nhịn không được lui về phía sau mấy bước phun ra một ngụm máu tươi.

"Minh nhi!" Đồ Hà kinh hô một tiếng, liền hướng tới thanh niên trợn mắt nhìn: "Ngươi là ai, sao dám làm như thế?"

Tuy nói như thế nhưng trong lòng Đồ Hà cũng khiếp sợ không thôi. Không hề có chút dấu hiệu gì mà tâm thần của Lạc Minh liền bị thương nặng, hộc máu ngã xuống. Không cần phải nói, khẳng định là do thanh niên kia làm. Nhưng hắn thân là một Kiếm Sư trung thiên vị, thế mà không có chút phát hiện nào, Lạc Minh cũng không tệ, đã có tu vi Kiếm Khách đại thiên vị, người này đến tột cùng là ai?

Lục Thanh thu hồi ánh mắt lại, Luyện Tâm kiếm đã được hắn cất vào Không Giới, nên Đồ Hà không thể nhận ra hắn cũng là bình thường.

Ở bên cạnh, Lăng Vân có chút kinh nghi bất định nhìn Lục Thanh. Hắn lại nhìn về phương hướng Lục Thanh vừa đến, một cái tên trong lòng hắn hiện ra.

"Lục gia chủ rốt cuộc cũng tới. Ta đang nghĩ mình vô duyên không thể thấy được tuyệt nghệ của Lục gia chủ a, thật sự rất may!" Tư Đồ Cơ cười một tiếng rồi nói, đồng thời cũng chỉ ra thân phận của Lục Thanh.

Là hắn!

Đồng tử của Lăng Vân co rút lại, thế nhưng lại trẻ tuổi như thế! Bên cạnh, nguyên bản Đồ Hà đang tức giận cũng bình tĩnh lại. Kiếm Chủ, đó là tồn tại không phải hắn có thể trêu chọc.

Bất quả ở đây là chú kiếm! Trong lòng Đồ Hà thầm cười lạnh. Cho dù ngươi là Kiếm Chủ thì như thế nào, chú kiếm mà không có tích lũy lâu dài thì đừng bao giờ nghĩ vượt qua độ cao của chúng ta, căn bản là không có khả năng.

Lại cùng với Lăng Vân liếc nhìn nhau, tựa hồ cả hai đều rõ ý nghĩ trong lòng đối phương, tâm tình liên buông lỏng xuống. Tài nghệ của Lục Thanh bọn họ đã phân tích qua, nếu qua thêm hai ba năm nữa thì hai người cũng không nắm chắc, nhưng lần này chú kiếm đại hội thì trừ phi có kì tích xảy ra.

Lại nhìn đến Lục Thanh, sau khi nghe Tư Đồ Cơ nói, hắn quay đầu lại điềm đạm nói: "Tư Đồ gia chủ khách khí rồi."

"Gia chủ!" Sau lưng, Thúc Nguyên thở nhẹ một tiếng.

Xoay người lại, Lục Thanh nhìn về phía mẹ hắn, có chút áy náy mở miệng nói: "Tông môn có chuyện quan trọng nên con đã chậm trễ."

Trên mặt lộ ra nụ cười, Nhan Như Ngọc mở miệng nói: "Trở về là tốt rồi!"

Lúc này tâm tình của Nhan Như Ngọc đã hoàn toàn thả lỏng xuống. Tuy rằng nàng biết, cho dù Lục Thanh đã trở về, nhưng hắn cũng khó có thể thắng được hai người Lăng Vân cùng Đồ Hà. Nhưng ít nhất cũng khiến cho những Chú Kiếm Sư lúc trước đoán linh tinh ngậm miệng lại.

Lục gia, bất luận thế nào cũng không bao giờ trốn tránh, cho dù là thua, cũng phải thua trong vinh quang.

"Ngô Lâm, ngươi xuống dưới đi."

"Từ từ." Lúc này, ở phía sau Lăng Vân, một gã đệ tử trung niên mở miệng nói: "Đại hội làm gì có đạo lý thay đổi người giữa chừng?"

Ánh mắt hơi đổi, Nhan Như Ngọc mở miệng nói: "Khói hương còn chưa dâng lên, chú kiếm cũng chưa bắt đầu, sao có thể nói là đổi người giữa chừng? Chẳng lẽ gia chủ của gia tộc họ Lục chúng ta không đủ tư cách thi sao?"

Lúc này, biểu tình cùng ánh mắt của Nhan Như Ngọc sắc bén dị thường. Tuy khí thế của nàng còn kém hai người Lăng Vân, nhưng cũng đạt tới Kiếm Khách đỉnh phong, ở đây cũng ít người có thể chống lại.

"Lui ra đi, khi nào thì tới phiên ngươi chủ trì!" Lăng Vân không khỏi tức giận, lớn tiếng quát.

"Sư phụ! Con..."

"Còn muốn ta nói lần thứ hai!" Lăng Vân trầm giọng nói.

"Dạ, sư phụ!" Hắn vốn nghĩ mở miệng lấy lòng sư phụ, nhưng không ngờ ngôn ngữ của Nhan Như Ngọc sắc bén như vậy, làm một phen chê cười cho mọi người xung quanh.

Không còn mặt mũi, gã trung niên đệ tử lui xuống, biến mất vào trong đám đông.

Lục Thanh cầm lấy Hỏa Ngọc chùy cùng Hàn Ngọc kiềm Ngô Lâm giao cho, ánh mắt lại xoay chuyển nhìn Thanh Hỏa Tinh Kim lô gia truyền trên sân rồi lại nhìn tới hai thanh kiếm trên bãi đá. Hai thanh kiếm đó chính là Liệt Địa cùng Hàn Sương kiếm do Lăng Vân cùng Đồ Hà chú tạo.

Lấy nhãn lực của Lục Thanh đương nhiên nhìn ra ngay sự bất phàm của hai thanh kiếm đó. Hai thanh kiếm này đã siêu việt cửu phẩm, gần tiếp cận với Thần Kiếm cấp Thanh Phàm, thậm chí đã có được một ít uy năng của Thần Kiếm cấp Thanh Phàm.

Bãi đá căn bản không ngăn trở được ánh mắt của Lục Thanh. Thần thức của hắn vừa thả ra liền thấy được từ hai mũi kiếm không ngừng phun ra nuốt vào Kiếm Khí thuộc tính.

Thấy Lục Thanh nhíu mày, hai người Lăng Vân lại nhìn nhau liếc mắt một cái, vẻ nắm chắc trong tay càng thêm dày đặc.

Lấy tâm cảnh của Lục Thanh thì chỉ giây lát là bình tĩnh lại. Cũng không thấy hắn có động tác gì, trong mắt mọi người chỉ thấy không khí trước Thanh Hỏa Kim Tinh lô một trận dao động, thân hình của Lục Thanh đã hiện ra. Không có ai nhìn thấy rõ được, thậm chí hai người Lăng Vân đã chuẩn bị trước thả ra thần thức theo dõi, cũng chỉ hoa mắt lên một cái liền mất đi bóng dáng của Lục Thanh.

Ở đây có nhiều thế lực, trong lòng đều thầm hoảng sợ. Bọn họ đối với việc Lục Thanh có đạt được khôi thủ hay không cũng không để ý, bọn họ chỉ đối với tu vi thần quỷ khó lường của Lục Thanh mà nảy sinh sợ hãi. Đồng thời tất cả ngầm hạ quyết định, thừa dịp Lục gia mở tiệc chiêu đãi sau đại hội sẽ tìm cơ hội thân cận. Tuy không thể có giao tình sâu đậm nhưng ít ra cũng phải lưu lại ấn tượng tốt.

Lục Thanh nhìn đến trăm năm Huyền Kim đặt dưới chân, ánh mắt dần ngưng trọng lên.

Đơn giản là theo tu vi của hắn tăng lên, thần thức tăng cường, trí nhớ cũng rõ ràng, trước đã đọc qua thứ gì thì bây giờ nhớ lại như đang lật xem, rất thấu hiểu.

Lại nhìn quét đến những tài liệu phụ trợ bên cạnh, trong mắt Lục Thanh chợt lóe tinh quang. Lát sau, trong ánh mắt khiếp sợ của hai người Lăng Vân, ở miệng lò Thanh Hỏa Tinh Kim lô, Tốn Phong màu xanh trống rỗng ngưng kết ra, vù vù quán chú vào trong lò.

Tiếp theo, nguyên bản ngọn lửa trong lò có màu phiến lam liền bắt đầu biến hóa, chỉ trong giây lát ngọn lửa đã giảm xuống gần một thước, màu sắc biến thành màu lam đậm.

Rồi sau đó, một đoàn lôi quang màu tím đem Huyền Kim bao phủ, lăng không nhập tới ngọn lửa màu lam.

Mắt thường có thể thấy được tốc độ Huyền Kim nhanh chóng bị hòa tan ra.

Không chút chậm trễ, Lục Thanh vận khí khẽ quát một tiếng, giữa không trung đột ngột vang lên tiếng sấm, Hỏa Ngọc chùy theo một đạo quỹ tích vòng cung đánh xuống, thình thịch đánh vào mặt trên Huyền Kim.

Mặt đất chấn động kịch liệt. Chỉ giây lát, Lục Thanh đã có quyết định, nếu tài liệu đã không bằng người vậy chỉ có thể so sánh độ tinh thuần.

Một chút lời của tác giả:

Có độc giả hỏi Thập Bộ sao không biết việc chú kiếm của các Chú Kiếm Sư dài hơn.

Thập Bộ trả lời: chú kiếm đại hội có bốn mười Chú Kiếm Sư, đều là những sư phụ đứng đầu trong Tử Hà tông, Thập Bộ chỉ lược viết một chút, tường thuật một chút, còn thì cho vai chính lên sân khấu. Còn những người này thì chỉ biểu hiện ra một chút bổn sự, như thế nào là vai phụ trợ.