Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 207: Thần Mộc kiếm cửu phẩm (hạ)




Tiếng chùy vang lên liên miên không dứt. Rồi một tiếng kiếm ngâm vang lên, trong ngọn lửa trên lò đúc, một thanh trường kiếm dần ngưng tụ thành hình. Hỏa Ngọc Chùy đập lên liên tục, dần dần, chuôi kiếm cũng thành hình, hoa văn trên thân kiếm cũng từ từ xuất hiện.

Mười sáu chùy, mười bảy chùy. Trong ánh mắt kinh ngạc và vui mừng của Nhan Như Ngọc, chùy thứ mười tám cũng được Lục Thanh đánh ra. Đến lúc này, quanh thân Lục Thanh đã có rất nhiều đạo Tử Điện nhỏ. Cho dù có tu vi cảnh giới Kiếm Giả mà tới gần, trong nháy mắt cũng bị đánh thành khói bụi.

Hỏa Ngọc Chùy cùng trường kiếm va chạm nhau. Tiếng kiếm minh càng ngày càng thanh thúy. Đến cuối cùng, tiếng vang giống như là tiếng châu ngọc va chạm. Tiếng vang tuy rằng nhẹ nhàng, nhưng lại truyền khắp cả phủ viện. Đợi cho chùy thứ mười tám đánh xong, thân hình Lục Thanh xoay chuyển, bắt đầu lại từ chùy thứ nhất đánh xuống. Thỉnh thoảng lại thay đổi hướng chùy đánh ra, trên thân kiếm dần hiện lên từng đạo hoa văn có phong cách cổ xưa. Hoa văn giống như từng chiếc lá cây chi chít trên cổ thụ, hiện lên ở hai bên thân kiếm.

Mà ở hai bên mũi kiếm, cũng hiện ra phong mang. Phong mang dày đặc bắn ra bốn phía, khiến cho không khí vang lên tiêng rít bén nhọn. Cho dù là cách mấy trượng xa, cũng có thể rõ ràng cảm nhận được. Tuy rằng không hiểu về rèn kiếm, nhưng Phó Thanh Phong vẫn có chút hiểu biết. Chỉ dùng chùy để đánh lên mà hai bên mũi kiếm mà đã hiện lên phong mang. Thì thanh kiếm này sau khi được rèn xong chắc chắn sẽ sắc bén vô cùng, đủ để chém sắt như chém bùn.

Giờ phút này, từ hai bên trường kiếm, hiện lên một làn khói màu xám. Đây là những tạp chất trong tài liệu chú kiếm bị đẩy ra ngoài. Theo từng chùy Lục Thanh đánh ra, làn khói màu xám chậm rãi đổi màu. Trong làn khói màu xám, còn có hỗn loạn xen lẫn một ít màu xanh nhàn nhạt. Tất cả những người xung quanh đứng xem đều trở lên rung động.

"Này ——" Trong lòng Nhan Như Ngọc trở lên khiếp sợ. Nàng biết rõ nguyên nhân tại sao. Trong làn khói mà có một ít màu xanh, đó là phẩm chất của kiếm đã gần tiếp cận cấp Thanh Phàm hoặc là sắp đột phá đến cấp Thanh Phàm mà sinh ra biến hóa. Nói cách khác, Hỏa Ngọc chùy của Lục Thanh đang không ngừng đánh lên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thanh kiếm này chắc chắn đạt tới cửu phẩm, thậm chí còn là mức cao nhất trong cửu phẩm.

Theo thời gian trôi qua, động tác của Lục Thanh càng ngày càng chậm. Mỗi một chùy, đều như là trải qua cân nhắc thật kĩ lưỡng mới đánh xuống. Lần chú kiếm này, đó là tất cả những gì mà Lục Thanh đã trải qua bốn năm rèn luyện, lĩnh ngộ Đại Diễn Tam Thập Lục Chùy đến chùy thứ mười tám. Lúc này, có thể xem như hắn chính thức khai chùy lần đầu tiên.

Bất quá hắn cũng không có gì lo lắng. Trong hai năm gần đây, ngoại trừ lúc hắn lúc tu luyện, cũng thường đi tới chỗ Hoàng lão. Hai người thường cùng nhau nghiêm cứu về chú kiếm. Đến năm ngoái, Hoàng lão đã chính thức tiến nhập cảnh giới cửu phẩm Chú Kiếm Sư. Mà hắn, tuy rằng không có kinh nghiệm như Hoàng lão, nhưng hắn lại có Đại Diễn Tam Thập Lục Chùy gia truyền, đến Hoàng lão cũng phải hâm mộ không thôi.

Cầm lấy chiếc kiềm bằng Hàn Ngọc kẹp thanh kiếm lên. Hai bên thân kiếm, đều đã rèn thành hình. Thanh kiếm có màu xanh lục nhàn nhạt, giống như màu xanh của chồi non. Hai bên thân kiếm còn có hoa văn mang phong cách cổ xưa bao quanh. Chỉnh thanh trường kiếm lật lại, tiếng xèo xèo vang lên không ngớt. Phó Thanh Phong chỉ nhìn qua thân kiếm đã có cảm giác thanh kiếm này không hề tầm thường.

Xuân Mộc kiếm của hắn, lúc trước khi chú luyện, bên trong cũng được cho vào một khối Thần Mộc thiết. Mà lúc này, Phó Thanh Phong lại cảm nhận được Xuân Mộc kiếm đeo sau lưng hắn có một chút run rẩy. Mặc dù rất nhỏ nhưng hắn vẫn cảm nhận được. Kiếm đều có linh tính, có thể khiến Xuân Mộc kiếm có phản ứng như vậy, ít nhất cũng phải là có cùng cấp bậc với nó.

Sắc mặt hắn dần trở lên trắng nhợt. Ngay từ đầu Phó Thanh Phong đã không tin, nếu không có nắm chắc Lục Thanh sẽ không lấy danh dự ngàn năm của gia tộc để đặt cược. Thanh kiếm cửu phẩm, thật sự là một thanh niên mới mười sáu tuổi có thể rèn được thật sao? Phải biết rằng, hắn còn là một Kiếm Chủ a! Rốt cuộc thì thiên phú của hắn như thế nào? Phó Thanh Phong không thể đoán được.

Phó Thanh Phong chín tuổi luyện kiếm. Hơn năm mươi năm qua, ngoại trừ Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn, Lục Thanh là một trong số ít những người mà hắn nhìn không ra. Chỉ mới tiếp xúc một thời gian ngắn ngủi, mà lại gây cho hắn nhiều khiếp sợ như vậy.

Lúc Lục Thanh chủ động muốn đánh cuộc, Phó Thanh Phong chỉ biết có gì đó không ổn. Vốn hắn nghĩ dựa vào thực lực áp đảo để ép buộc. Nhưng lúc này xem ra, hắn còn không có thực lực để làm vậy. Khi kiếm được tôi vào nước lạnh, Phó Thanh Phong quay đầu nhìn sang Phó Ngọc Thư đứng bên cạnh. Lúc này trên mặt Phó Ngọc Thư chỉ có một sự buồn bã.

Đinh ——

Hỏa Ngọc Chùy vẽ lên một quỹ tích hình cung, từ trên không trung đánh xuống. Tử Điện màu tím lấp lóe ở trên bề mặt chùy. Mặt chùy đánh thẳng vào mặt trên ở mũi kiếm, làm cho khối góc cạnh cuối cùng trở nên bằng phẳng.

Xuy ——

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Khi mũi kiếm thành hình, một đạo phong mang vô hình từ trên mũi kiếm bắn ra, đánh vào thành của Thanh Hỏa Tinh Kim lô.

Ông ——

Một tiếng kiếm ngâm vang lên. Tiếng kiếm ngâm giống như tiếng chuông đồng ong ong vang lên. Một trận sóng âm vang lên khuếch tán ra bốn phía, trong nháy mắt đã truyền khắp cả trấn Triêu Dương.

Đã bốn năm, từ trong phủ đệ của gia tộc họ Lục lại truyền ra âm thanh tiết tấu kì dị mà chỉ Đại Diễn Tam Thập Lục Chùy mới có thể tạo ra. Khiến tất cả mọi người dân trong Triêu Dương trấn đều trở lên vui sướng. Gần như ánh mắt của mọi người dân đều tập trung về phía phủ đệ của Lục gia.

Lục Thanh xoay tay đặt Hỏa Ngọc Chùy lên trên Thanh Hỏa Tinh Kim lô. Dùng chiếc kiềm bằng hàn ngọc kẹp lấy thanh kiếm nhấc lên. Một gã hộ vệ thấy thế liền mang thùng chứa nước Bích Hàn đàm đặt tới bên cạnh. Sắc mặt Lục Thanh ngưng trọng, lập tức đem thanh kiếm nhúng vào thùng nước .

Xuy ——

Cuồn cuộn khói trắng bốc lên cuồn cuộn, chậm rãi tụ tập về giữa.

Lúc này, thần sắc mọi người đều trở lên ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào làn khói trắng đang không ngừng bốc lên. Chỉ sau chốc lát, làn khói trắng hoàn toàn tập trung trong không gian rộng hơn một thước. Trong nháy mắt, làn khói trắng đột nhiên bị phá vỡ mà tản ra. Làn khói tản ra trong nháy mắt tụ tập thành chín cụm khói thuần màu trắng không tỳ vết lơ lửng bên trên thân kiếm.

Giống như tìm được mục tiêu, chín cụm khói trắng rất nhanh ngưng kết lại rồi chậm rãi ở trước mặt mọi người hiện lên hình thái. Đó là chín đóa hoa sen màu trắng ngà, mặt trên còn mang theo lưu quang màu xanh nhè nhẹ, ẩn ẩn có một tầng Kiếm Khí màu xanh lục nhàn nhạt bao phủ.

"Kiếm Liên cửu phẩm, đây là thanh kiếm cửu phẩm!" Sắc mặt Phó Ngọc Thư trở lên nhợt nhạt. Chút kiến thức về phẩm chất của kiếm khi rèn xong hắn cũng biết một chút. Giờ phút này Kiếm Liên ngưng tụ hiện ra chín đóa, rõ ràng đó là dị tượng chỉ một thanh kiếm cửu phẩm mới có. Hơn nữa, xem mặt trên còn có lưu quang màu xanh nhàn nhạt, chỉ sợ trong số những thanh kiếm cửu phẩm, cũng là đứng đầu.

Một lát sau, Kiếm Liên tán đi. Không có chút gì tác động vào, thanh kiếm tự động bay lên, bị Lục Thanh cầm trong tay. Nhìn kỹ thanh kiếm có thể thấy thân kiếm dài ba thước năm tấc, lưỡi kiếm rộng gần một tấc. Ở chuôi kiếm phảng phất như có sợi dây leo màu xanh quấn quanh. Mặt trên có tầng sáng xanh lục lưu chuyển, màu sắc giống như màu của chồi non. Hoa văn cổ kính hướng về hai bên kéo dài ra hai tấc, đọng lại ở hai bên mũi kiếm.

Chuôi kiếm thon dài có phong cách cổ xưa. Từ trên thân kiếm phát ra nồng đậm khí hệ Mộc. Hai bên mũi kiếm sắc bén, có phong mang khí lưu chuyển. Không khí chung quanh, cho dù là cách gần một ngón tay, cũng muốn bị cắt thành hai đoạn.

Cầm thanh kiếm cửu phẩm này trong tay, trong lòng Lục Thanh cảm thấy mừng rỡ. Hiện giờ đã qua bốn năm, rốt cục hắn cũng lấy lại tên tuổi chú kiếm của gia tộc. Chỉ riêng chuôi cửu phẩm Thần Mộc Kiếm này đem ra, chỉ cần cao phẩm Chú Kiếm Sư đến xem, khẳng định sẽ hiểu được. Nếu không phải do tài liệu có hạn, thanh Thần Mộc Kiếm này chỉ sợ cũng là thanh Thần Kiếm cấp Thanh Phàm đầu tiên mà Lục Thanh rèn được.

"Thanh kiếm cửu phẩm." Nhan Như Ngọc lẩm bẩm nói, mắt nhìn chằm chằm Lục Thanh.

- Thanh nhi! Cuối cùng thì ngươi có thể đúc được một thanh kiếm cửu phẩm.

Cho dù Hoàng Linh Nhi không hiểu lắm, nhưng lúc này cũng cảm giác được tâm tình của sư tổ mẫu đang mất đi sự bình tĩnh. Gần như là theo bản năng , nàng vươn tay ra nắm chặt tay của Nhan Như Ngọc. Mà được tay của Hoàng Linh Nhi nắm chặt, Nhan Như Ngọc cũng dần bình tĩnh lại, quay đầu mỉm cười với Hoàng Linh Nhi.

Xoay người nhìn về phía Phó Ngọc Thư, ánh mắt Lục Thanh bình tĩnh, mở miệng nói: "Ngươi thua!"

"Thua! " Ánh mắt Phó Ngọc Thư có chút ngây dại ra.

"Là ta thua!" Mà Phó Thanh Phong đứng một bên thấy thế không có chút do dự, một chưởng đánh thẳng vào gáy Phó Ngọc Thư, làm hắn hôn mê bất tỉnh.

Hơi nhíu mày, Lục Thanh nhìn về phía Phó Thanh Phong.

"Tâm thần Ngọc Thư đã đại loạn!" Trên mặt Phó Thanh Phong không giấu được sự đau lòng mà nói. Lão đứng thẳng dậy, giơ tay đỡ lấy Phó Ngọc Thư. Đứng ở vị trí Lục Thanh mà xem, hiện giờ Phó Thanh Phong đã hoàn toàn không có khí thế cùng uy nghiêm như lúc trước nữa. Nhìn lão như một vị trưởng bối bình thương, ánh mắt thương xót nhìn Phó Ngọc Thư cũng khiến trong lòng Lục Thanh rung động.

Lập tức, dường như là nghĩ tới cái gì, Phó Thanh Phong nhìn về phía Lục Thanh, thần sắc trở nên tiêu điều, rồi lại vô cùng kiên định, run giọng nói: "Ta biết, tâm cảnh Ngọc Thư còn chưa đủ. Lòng đố kị của hắn đã động tới danh dự gia tộc của Lục đại sư. Ta cũng đã có tuổi, mà con đường về sau của Ngọc Thư còn dài. Lần đánh cuộc này, xin để cho ta đến thay thế."

Nói tới đây, trên người Phó Thanh Phong đã không còn khí thế gì nữa, bước về cửa vào phủ đệ của gia tộc họ Lục.

"Thanh nhi!" Lúc này, Nhan Như Ngọc đột nhiên mở miệng nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

"Mẹ."

"Để bọn họ đi thôi!" Nhan Như Ngọc thở dài một hơi.

"Con người không phải thánh hiền, không chuyện gì cũng có thể hoàn hảo được."

Nhìn thấy ánh mắt của Nhan Như Ngọc. Một lúc sau, khí thế trên người Lục Thanh giảm xuống, quay đầu nhìn về phía Phó Thanh Phong, nói:

"Các ngươi đi đi."

"Cái gì ——" Phó Thanh Phong có chút ngây ngẩn cả người. Giờ phút này hắn đã không còn bộ dáng của Kiếm Chủ Chuẩn Đại Sư lúc trước nữa. Trông hắn càng ngày càng giống một lão nhân già nua bình thường, đến cả phản ứng cũng trở nên chậm chạp.

"Đi trước khi ta còn chưa thay đổi chủ ý!" Thanh âm của Lục Thanh trầm xuống, nhìn nhìn Thần Mộc Kiếm ở trong tay,nói tiếp: - "Thanh Thần Mộc Kiếm này, dùng để thay thế ."

Liếc mắt một cái thật sâu nhìn Lục Thanh, Phó Thanh Phong không do dự nữa, xoay người về phía Nhan Như Ngọc đứng khom người thi lễ. Rồi lão lập tức bay lên trời, mang theo Phó Ngọc Thư hướng về núi Thanh Lộc bay đi. Rất nhanh, trên bầu trời cũng chỉ còn lại một điểm đen nhỏ.

Không dừng lại, Lục Thanh hướng về cửa lớn đi đến. Nhan Như Ngọc cùng Hoàng Linh Nhi có chút kỳ quái, cả những hộ vệ, toàn bộ đều đi theo.

Trước cửa lớn của gia tộc họ Lục không có trang trí đồ vật gì, kể cả tượng đá Linh Thú giữ cửa cũng không có. Lục Thanh đi đến trước cửa, trầm ngâm một lát, lật tay đánh ra. Cửu phẩm Thần Mộc Kiếm trong tay hắn nhất thời khảm thật sâu vào trong phiến đá trước cửa. Chỉ để lại một nửa chuôi kiếm lộ ra bên ngoài.