Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 187: Tiếng vang tận trời




Hàn Kiến Tâm đột nhiên điểm ra một chỉ. Theo động tác của hắn, ba thanh Thần Kiếm Thanh Phàm duy trì Kiếm Trận nhất thời bật lên, bắn trở về vỏ kiếm đang được đeo sau lưng Phù Vân tam kiếm.

"Đại sư huynh!" Nữ Kiếm Sư bước lên hai bước đi tới trước mặt Ninh Hoàn Chân.

"Không cần đỡ ta, ta có thể tự đứng được." Trong ánh mắt hiện lên vẻ kiên định, thanh âm Ninh Hoàn Chân run rẩy, nhưng khẩu khí hoàn toàn tự tin.

Trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng, Hàn Kiến Tâm bước vài bước đi xuống.

" Tu vi của Lục hộ pháp rất cao, Ninh Hoàn Chân ta cam bái hạ phong."

Nhìn thấy ánh mắt trong sáng của Ninh Hoàn Chân. sâu bên trong lộ ra vẻ kiên định, khiến cho trong lòng Lục Thanh không khỏi sinh ra một cỗ nhiệt huyết. Bước lên hai bước, trong ánh mắt kinh ngạc của Ninh Hoàn Chân, Lục Thanh vươn hai tay ra đỡ lấy hắn, nói: "Kiếm pháp Cửu Thiên Cương Phong kiếm của ngươi cũng có uy lực rất mạnh. Nếu không có Kiếm Ý, ta muốn chiến thắng ngươi cũng không phải chuyện dễ dàng."

Từ trong ánh mắt của Lục Thanh, Ninh Hoàn Chân thấy được sự chân thành. Hai người nhìn nhau, trên mặt đồng thời lộ ra vẻ tươi cười.

Mà nhìn thấy hai người Lục Thanh có vẻ thân thiện như thế, bốn người Hàn Kiến Tâm cũng vuốt cằm gật đầu. Thở dài một hơi, Hàn Kiến Tâm nói: - "Thấy các ngươi như thế, ta cũng an tâm. Tương lai tông vực thậm chí là cả Thập Vạn Đại Sơn, cũng là thiên hạ của người trẻ tuổi các ngươi."

"Diệc Nguyệt Qua."

" Có đệ tử."

"Đỡ sư huynh ngươi trở về đi, thuận tiện ghé qua hậu đường lĩnh nửa bình An Thần đan."

"Dạ!" Sắc mặt có chút ửng đỏ, nữ tử có cảnh giới Kiếm Sư tiến lên một bước, đỡ lấy Ninh Hoàn Chân, đi ra khỏi điện. Lục Thanh chú ý tới, trong khoảnh khắc được nữ tử Diệc Nguyệt Qua đỡ lấy, Ninh Hoàn Chân khẽ cau mày, bất quá lập tức lại giãn ra.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Khi ánh nắng mặt trời đầu tiên chiếu thẳng vào căn phòng, Lục Thanh đang ngồi xếp bằng ở trên giường mở hai mắt ra. Đẩy cửa phòng, nhìn mặt trời ở phương xa đang dần lên cao, trong lòng Lục Thanh trở lên yên lặng dị thường. Nơi này là phòng dành cho khách ở sau Phù Vân tông. Chỗ này có một mảnh sân riêng, bên trong khá trống trải, ở hai bên dựng đứng hai cái giá kiếm. Trên mỗi giá kiếm cắm chín thanh kiếm, nhưng thật ra lại có ý tứ "cửu cửu quy nhất".

Chín chuôi kiếm hoặc là được tinh luyện từ Hắc Thiết, hoặc là Thanh Đồng, ô kim đúc, thấp nhất cũng từ nhị phẩm đến tam phẩm. Ở góc tối bên trái, thậm chí còn cắm một thanh Thanh Mộc Kiếm.

Cảm thụ được sự ấm áp của làn gió xuân, Lục Thanh cầm lấy chuôi Thanh Mộc Kiếm. Hắn cũng không có thi triển chiêu thức kiếm pháp, chỉ tiện tay thi triển vài đường kiếm cơ bản. Thanh Mộc Kiếm ở trong tay Lục Thanh hóa thành một lưới kiếm quay tròn. Đường kiếm khi thì thong thả, khi thì nhanh chóng. Lúc thong thả thì Thanh Mộc kiếm giống như hóa thành tảng đá ngàn cân, không khí xung quanh bị áp bách về phía trước hình thành một đạo sóng khí vô hình. Lúc nhanh chóng thì bóng kiếm trong tay lả lướt nhẹ nhàng giống như một sợi lông, đường kiếm kéo dài giống như vô cùng vô tận.

Chậm rãi, tâm thần Lục Thanh rung động mãnh liệt. Luyện Hồn quyết ở trong thức hải tự động vận chuyển khiến cho vòng xoáy thần thức sáng lên. Giờ khắc này, ở trong đầu Lục Thanh, nhưng cảnh tượng mà vài năm nay luyện kiếm rất nhanh tuần hoàn hiện lên. Như thể đền đáp lại, chậm rãi, Lục Thanh cảm thấy trong đầu có cảm giác như bị một thứ gì đó đè ép lên. Trong lồng ngực có cảm giác bế tắc, không biết nên làm thế nào để thở ra, mà miệng mũi lại không có trở ngại gì.

Thanh Mộc Kiếm trong tay hắn thi triển càng ngày càng nhanh chóng khiến cho trong không khí vang lên tiếng gió rít mãnh liệt. Thanh Mộc Kiếm xẹt qua không khí, phát ra tiêng vang vù vù. Hai bên thân kiếm, lại bốc lên một ngọn lửa do thân kiếm ma sát với không khí tạo nên.

"Hây!"

Một tiếng vỡ vụn vang lên, Thanh Mộc Kiếm chợt đánh xuống mặt đất.

Phốc ——

Một làn khí mạnh mẽ tự động tụ tập đến trên thân Thanh Mộc Kiếm. Không khí ở mũi kiếm trong nháy mắt bị đè ép thành một lưỡi đao gió đánh thẳng lên trên mặt đất. Mặt đất được lát bằng đá trắng cứng rắn trong nháy mắt bị phá vỡ, xuất hiện một cái rãnh dài gần trượng. Nguồn truyện: Truyện FULL

Mà một kiếm đã thi triển không thể thu lại được. Giờ phút này, Lục Thanh thi triển kiếm pháp càng thêm điên cuồng. Phong Nhận sắc bén bắn ra bốn phía. Thân hình hắn giống như hóa làm một trận cuồng phong, khiến cho tất cả nhưng đồ vật ở gần đều bị hắn cắt nát hoặc phá vỡ.

Động tĩnh lớn như thế lập tức kinh động đến một gã đệ tử Phù Vân tông đang đi tuần ở bên ngoài. Kkhi người này chạy tới ngoài sân liền nhìn thấy Lục Thanh đang luyện kiếm. Vốn đang định mở miệng nói, nhưng nghĩ đến những lời đồn đãi hôm qua về Lục Thanh thì lại thôi. Người đệ tử của Phù Vân tông này nhất thời mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào động tác của Lục Thanh.

Bất quá chỉ nhìn có thời gian một hơi thở, hắn liền cảm thấy hai mắt của chính mình đau đớn. Bởi vì ánh mắt hắn căn bản theo không kịp động tác của Lục Thanh. Cho dù một chút quỹ tích của kiếm pháp, hắn đều không thể nhìn ra. Chỉ là cảm thấy được theo thời gian trôi qua, kiếm pháp của Lục Thanh lại trở nên càng ngày càng mâu thuẫn.

Có đôi khi một kiếm đánh xuống khi nhẹ nhàng như tơ liễu, lại ở nửa đường tốc độ đột ngột tăng lên, giống như núi lớn áp chế, lôi đình vạn quân. Hay là khi thu lại, đường kiếm đang rất nặng đột nhiên trở nên nhẹ nhàng. Kình phong sắc bén tụ tán vô thường, nhưng uy thế thì càng ngày càng sắc bén bá đạo. Trên mặt đất từng cái rãnh hiện lên càng lúc càng dài, cũng càng lúc càng sâu.

Cho dù như thế, người đệ tử này vẫn cố gắng nhìn chằm chằm vào các động tác của Lục Thanh. Hắn biết, cơ hội như vậy chỉ có một lần mà thôi. Hơn nữa xem bộ dáng của Lục Thanh giờ phút này, tựa hồ chính là đang vào thời điểm lĩnh ngộ đột phá. Cơ hội để nhìn chăm chú người khác đột phá, mà còn là người có thể thắng áp đảo đệ nhất cao thủ trên Thanh Vân bảng, đối với hắn mà nói thực sự là quá quý giá.

Nước mắt không ngừng trào ra từ khóe mắt, cảm giác đau đớn tràn ngập cả hốc mắt. Đến cuối cùng, người đệ tử này chỉ có thể dựa vào cảm giác để cảm ứng động tác của Lục Thanh. Ghi nhớ những hình ảnh thấp thoáng kia vào trong lòng.

Cho đến một lúc lâu sau, mặt trời đã lên cao, ánh nắng rực rỡ chiếu khắp mặt đất. Đồng thời, đã bị ánh mặt trời chiếu vào, bóng kiếm mà Lục Thanh thi triển từ từ rõ ràng hơn, rồi bị ánh mặt trời nhuộm thành màu vàng kim.

Đột nhiên, thân thể Lục Thanh hơi dừng lại một chút. Hai mắt mở ra thấy được vầng mặt trời chói chang trên cao. Trong phút chốc, ở trong thức hải của Lục Thanh, giống như có đồ vật gì đó bị phá khai, nguyên bản sự uất ức ở trong lòng lập tức được giải phóng.

Một tiếng huýt dài vang lên tận trời. Tiếng huýt gió giống như Phong Lôi cuồn cuộn, lấy Lục Thanh làm trung tâm, tản ra bốn phương tám hướng. Mà theo một tiếng thét dài của Lục Thanh vang lên, trên bầu trời đồng thời xuất hiện sấm chớp, gió bão đột nhiên nổi lên. Gần như trong phút chốc, mọi ánh mắt trong Phù Vân tông đều hướng về chỗ Lục Thanh đang đứng.

Bên trong Phù Vân điện.

Bốn người Hàn Kiến Tâm cùng Phù Vân tam kiếm ngồi xếp bằng trên mặt đất đồng thời mở hai mắt.

"Hảo một cái Luyện Tâm kiếm Lục Thanh, dĩ nhiên ở Phù Vân tông chúng ta lại có đột phá. Kiếm Ý mà hàng nghìn hàng vạn kiếm giả khó thành lại được hắn lĩnh ngộ. Hôm qua, hắn còn mượn Hoàn Chân để luyện kiếm, ở trong một ngày đã đột phá chướng ngại. Kiếm pháp đến tận đây đã thông thần, đạt tới Tự Hóa Khinh Trọng."

"Tông chủ."

"Lục Thanh này."

"Thiên phú ngộ tính rất đáng sợ!"

- "Đáng sợ!" Hàn Kiến Tâm khóe miệng ý cười thâm trầm. - "Đáng sợ,lại càng tốt. Hắn càng đáng sợ, đối với chúng ta mới có lợi."

Ở phía nam Phù Vân cung, trong một sân viện độc lập, có hai người đứng lẳng lặng bên trong.

"Luyện Tâm kiếm Lục Thanh." Diệc Nguyệt Qua đứng ở phía sau Ninh Hoàn Chân, trên mặt mang theo thần sắc kinh hãi.

"Đúng vậy!" So với Diệc Nguyệt Qua, Ninh Hoàn Chân bình tĩnh hơn rất nhiều. Chỉ thấy hắn ngẩng đầu nhìn lên tầng mây bầu trời bây giờ bị đánh cho tan nát. Hắn lộ vẻ cảm thán nói: - "Luyện Tâm kiếm Lục Thanh, rốt cuộc cũng là hậu nhân của một thế hệ Kiếm Hoàng, phong thái tác phong đều là chuẩn mực."

Trên mặt lộ ra một tia đau lòng, Diệc Nguyệt Qua nhịn không được tiến lên từng bước, rồi lại ngừng bước, nói nhỏ: "Ngươi nhất định sẽ vượt qua hắn."

Không nói gì, Ninh Hoàn Chân chỉ yên lặng đứng nhìn khoảng không trống trải trên bầu trời.

Lại nhìn đến chỗ Lục Thanh đang đứng. Cả người hắn hiện ra một tầng phong mang nhàn nhạt. Phong mang này cũng không sắc bén, ngược lại mười phần ôn hòa. Bất quá ở ngoài sân, kiếm giả trẻ tuổi đang đứng xem lại cảm nhận rõ ràng một thứ lực lượng hủy diệt. Chỉ cần một chút lực lương đó thôi, cũng có thể làm hắn không kịp có phản ứng gì đã bị đánh thành tro bụi.

Ngâm ——

Nguyên bản đang đứng im, Lục Thanh lại ra tay. Thanh Mộc Kiếm run lên, nhất thời phát ra một tiếng kiếm ngâm rõ ràng. Mũi kiếm giống như nước chảy đâm về phía trước. Đường kiếm nhẹ nhàng mềm mại như không xương khiến cho không khí hai bên mũi kiếm giống như cũng hóa thành dòng suối, vặn vẹo về phía sau róc rách chảy xuôi.

Ô ——

Rồi đột nhiên, ở thời điểm Lục Thanh duỗi cánh tay đến một nửa, tốc độ Thanh Mộc Kiếm đâm ra đột nhiên trở nên ngưng trệ, không khí chung quanh mũi kiếm dao động mạnh.Tiếng vang kéo dài giống như tảng đá ngàn cân rơi từ trên núi cao vạn trượng xuống tạo ra tiếng vang khủng bố chấn động lòng người.

Mà ở ngoài sân, người đệ tử rốt cục không thể nhìn tiếp được nữa. Ở trong mắt của hắn, giờ phút này thanh kiếm trong tay Lục Thanh đã không định hình được nữa rồi. Đường kiếm của hắn lúc thì như dòng suối rồi lại chợt hóa làm núi cao, sự biến hóa khiến tâm thần gã rung mạnh. Rốt cuộc không kìm được phun ra một ngụm máu tươi, cả người uể oải nằm trên mặt đất.

Oanh ——

Mà kiếm pháp Lục Thanh đang thi triển đột nhiên biến hóa, Thanh Mộc Kiếm có phẩm chất gần tương đương với một thanh kiếm nhị phẩm nhất thời vỡ nát. Vô số mảnh vỡ hướng về phía trước bắn nhanh ra ngoài. Mỗi một mảnh kiếm vỡ, đều có một đạo Phong Nhận vô hình sắc bén bao vây lấy, đánh mạnh vào hòn giả sơn cách đó bảy trượng.