Bát Điểm Đương

Chương 30




CHƯƠNG 30

Lần này trời có long đất có lở ông đây cũng không dừng tay!

Hứa Đại Chí ôm lấy Tần Tri Nghi, hôn đến thiên hôn địa ám. Hai tay Tần Tri Nghi lung tung di chuyển khắp người hắn, Hứa Đại Chí chỉ cảm thấy mỗi giọt máu trong người đều biến thành lửa, hết thảy đều chảy xuống phía dưới, như lột vỏ khoai lang bắt đầu lột quần áo Tần Tri Nghi xuống. Mới cởi được một nửa, Tần Tri Nghi ghé vào tai hắn thở nhẹ: “Đại Chí…” Từ đầu tới chân Hứa Đại Chí một trận tê dại

“Ừ.”

“Dừng chút đã.”

Vì ~~ vì sao? Thân thể Tần Tri Nghi từ trong lòng hắn lui ra, hai người chậm rãi chuyển qua phía giường lớn. Tần Tri Nghi càng ép tới gần, thanh âm trầm thấp càng thêm mị hoặc. “Tôi sẽ nhẹ nhàng. Anh là lần đầu tiên, có thể sẽ đau chút.”

Đau? Sao lại đau? Không phải là… Tay Tần Tri Nghi dần đi xuống dưới, Hứa Đại Chí không nhịn không được thở mạnh: “Chờ một chút! Là ý gì!” Tần Tri Nghi mỉm cười, ngón tay mỗi tấc mỗi tấc dần đánh tan ý chí của Hứa Đại Chí. Lúc Tần Tri Nghi cười như vậy chắc chắn là có chuyện. Hứa Đại Chí nhảy dựng lên: “Lẽ nào cậu muốn lão tử ở dưới?!”

Đầu lưỡi tinh xảo của Tần Tri Nghi đùa giỡn vành tai Hứa Đại Chí, thanh âm mê hoặc cùng nhiệt khí tiến thẳng vào từng tế bào thần kinh Hứa Đại Chí: “Thả lỏng một chút.”

Mợ nó!!! Hứa Đại Chí ôm lấy vai Tần Tri Nghi, kéo ra xa một thước: “Lầm rồi, nhìn cũng biết là tôi nên ở trên!” Một cái xoay người, đem Tần Tri Nghi áp xuống dưới thân. Lão tử lần này phải cho cậu ba ngày không xuống được giường!

Tần Tri Nghi thở dài: “Vậy thì, để cho công bằng, chúng ta đánh cuộc đi.”

Đánh cuộc? Tôi trên tay cậu là cái chắc! Hứa Đại Chí vùi đầu tiếp tục công trình lột vỏ khoai lang. Tần Tri Nghi giữ cổ tay hắn, “Anh sợ?”

Kích tôi á? Hứa Đại Chí xoay người đứng lên: “Đùa! Là đàn ông sợ gì phân cao thấp! Tung đồng xu hay rút thăm đây?”

Tần Tri Nghi không biết ở đâu lôi ra một bộ bài.

Đã mưu đồ trước a! Hứa Đại Chí trong lòng cảnh giác, sắc mặt khẽ đổi, thương cảm hề hề nhìn Tần Tri Nghi: “Chơi bài? Chơi bào đích khoái? Trảo đặc vụ?” (mấy cái này chắc là mấy kiểu chơi bài, không có gì quan trọng đâu)

Dáng cười của Tần Tri Nghi cực giống một chén hạc đỉnh hồng tinh khiết cao độ: “Chúng ta chơi đơn giản thôi, thập tam trương (cái này chắc cũng một kiểu chơi bài thôi, chúng mình không cần biết, nhể, hề hề).”

Gió dần lạnh, đã là nửa đêm. Trên đường xe cộ vẫn tới lui như nước. Mình vậy mà còn ngồi giết thời gian thế này, nghĩ đến Nghi cùng Hứa Đại Chí rốt cuộc là gió tây thịnh hay gió đông cường. Lý Nho Chẩn kéo khóe miệng, dập tàn thuốc: “Cược một ăn ba, áp Hứa Đại Chí.”

Bài của Tần Tri Nghi hạ, tất cả đều là mai hoa thuận. Hứa Đại Chí xụ mặt, thở dài, ném bài trong tay xuống giường.

Toàn là hắc đào đồng hoa đại thuận!

Oa ha ha ha ~~~! Hứa Đại Chí rốt cuộc thấy tiểu dáng dấp Tần Tri Nghi biến sắc, ngửa mặt lên trời cười dài: “Oa ha ha ha! Nói thật cho cậu, anh đây từ bốn tuổi đã chơi bài, hơn hai mươi năm nay chưa từng thua! Chơi với anh đây cậu còn non lắm!”

“Không thể là hắc đào đồng hoa thuận được, Hứa Đại Chí anh ăn gian!”

“Ăn gian là thế nào? Thế nhưng là cậu muốn chơi mà!” Hứa Đại Chí cười cực càn rỡ, nhanh như hổ đói vồ mồi một lần nữa đặt Tần Tri Nghi dưới thân, vô cùng hăng hái lột ra cản trở cuối cùng, há miệng chặn môi Tần Tri Nghi . Ừm ừm ~~ Sướng a!

Trên đời thắng làm vua thua làm giặc, quản là dùng thủ đoạn gì chứ!

–HOÀN–